Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 142: Nhánh 101 24 Đại Náo Viện Nghiên Cứu Số 09
Mặc Khuynh dừng nửa giây: “Ồ.
“
Bình tĩnh đến lạ.
Văn Bán Lĩnh nhất thời cũng bình tĩnh lại, tò mò hỏi: “Cô có cách?”
Mặc Khuynh nói: “Đang nghĩ.
“
Văn Bán Lĩnh: “! ” Vậy mà còn bình tĩnh được thế!
“Viện nghiên cứu đó cử ai đến đây?” Giọng nói của Mặc Khuynh bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
“Tôi chỉ biết có một người tên là Lương Tự Chi.
” Văn Bán Lĩnh nói, “Nhưng anh ta không phải người của bọn họ, chỉ là cố vấn thôi.
“
“! “
Mặc Khuynh thầm nghĩ, cũng thật biết chọn người.
Tiếp tục không gấp không loạn làm phần việc còn dở dang, Mặc Khuynh dặn dò: “Tôi không thể gặp anh ta, anh ta sẽ nhận ra tôi.
“
Văn Bán Lĩnh nghe vậy thì máu huyết dồn ngược: “Vậy phải làm sao đây?!”
Dừng mấy giây, Mặc Khuynh hỏi: “Bọn họ đi thẳng đến đây sao?”
“Không, vẫn đang ngồi tám nhảm.
” Văn Bán Lĩnh nói.
“Vậy được.
” Mặc Khuynh nói, “Trước tiên anh đi theo giám sát, trong tình huống khẩn cấp thì ngăn bọn họ lại, không tiếc mọi thủ đoạn.
Tôi gọi cho Cốc Vạn Vạn.
“
Văn Bán Lĩnh khó hiểu hỏi: “Cô gọi cho cậu ta làm–“
Không đợi Văn Bán Lĩnh hỏi xong, Mặc Khuynh đã cúp máy.
Rất nhanh, Mặc Khuynh gọi điện cho Cốc Vạn Vạn.
“Giờ này gọi điện cho tôi, chắc không phải chuyện tốt lành gì.
” Cốc Vạn Vạn ở đầu dây bên kia chưa gì đã dựng lên phòng bị.
Mặc Khuynh hỏi thẳng: “Tiến độ đến đâu rồi?”
Cốc Vạn Vạn đáp: “Sắp xong rồi, còn hai cái cuối cùng.
“
“Cần bao lâu?”
“Đại khái hai đến ba tiếng.
” Cốc Vạn Vạn hiểu ra, “Cần gấp?”
Mặc Khuynh dùng hai ba câu thuật lại tình huống hiện tại cho Cốc Vạn Vạn.
Cốc Vạn Vạn thoáng suy tư.
Tuy là cậu ta thật sự không quá xem trọng “y thuật” của Mặc Khuynh, nhưng tốt xấu gì cũng đã phối hợp đến bước này rồi, bỏ dở giữa chừng thật sự không hợp với tính cách của cậu ta, thế là, cậu ta rất nhanh quyết định xong.
“Bây giờ tôi mang linh kiện qua, đại khái mất một tiếng.
“
Nói xong, Cốc Vạn Vạn bổ sung: “Hai cái còn lại chỉ có thể là bán thành phẩm, cần không?”
Mặc Khuynh lời ít ý nhiều đáp: “Mang tới đây.
“
Sau đó lại cúp máy.
Từ đầu đến cuối, Mặc Khuynh không hoảng không vội, chờ cô bỏ lại điện thoại vào túi, lại bình tĩnh bắt tay vào động tác “tháo dỡ” tiếp theo.
Chỉ là, tốc độ hiện tại của cô, rõ ràng so với trước đó còn nhanh hơn rất nhiều.
Nếu như có người ngoài thấy được, chắc chắn sẽ cảm thấy cô đã trải qua vô số lần tháo lắp, thuộc đến mức làu làu.
*
Bốn mươi phút sau.
Mặc Khuynh lại nhận được điện thoại của Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh nói: “Hình như bọn họ tám nhảm xong rồi.
“
Mặc Khuynh ở trong phòng nghiên cứu, cô đã tháo dỡ xong toàn bộ linh kiện, hiện tại đang ngồi trên bàn làm việc pha trà.
Cô cầm đầu dây túi trà giật giật, lại cầm chén lên, nhấp một ngụm.
Cô không nhanh không chậm nói: “Dựa vào anh rồi.
“
Trong giọng điệu, rất có một loại cảm giác năm tháng bình lặng, không tranh với đời, so với Văn Bán Lĩnh bên này ở trạng thái lửa sắp cháy đến lông mày, như ngồi đống than, thật sự giống như ở hai thế giới khác nhau.
“Tôi?”
“Đường đường là đội trưởng đội Hành động số 02, chút việc cỏn con đó cũng không làm được?” Mặc Khuynh thong thả nói xong, dừng hai giây, lại đổ thêm dầu vào lửa, “Ngày ở thôn Cát Gia, một mình Qua Bốc Lâm trì hoãn toàn bộ người ở đó một ngày.
“
“Cô nói tôi không bằng cậu ta?” Văn Bán Lĩnh xù lông.
Mặc Khuynh nói: “Cái đó thì còn phải xem biểu hiện của anh.
“
“Tôi nói cho cô biết, so sánh tôi và cậu ta chính là đang nhục nhã tôi!” Văn Bán Lĩnh căm giận nói.
“Nói suông làm gì, hành động thực tế đi.
“
“Cô cứ chờ đó!” Văn Bán Lĩnh bỏ lại một câu.
Vừa định cúp máy, bỗng phát hiện ra gì mới: “Lại đến thêm một người.
“
Mặc Khuynh uống trà: “Quen không?”
“Giang Khắc, giám đốc mới của Viện nghiên cứu.
” Văn Bán Lĩnh nói, “Đội trưởng Hoắc từng đặc biệt nhắc đến anh ta, nói người này lai lịch không rõ, sâu không lường được! Tôi không muốn giáp mặt với anh ta, cô có thể nhanh lên không?”
“Không thể.
“
Mặc Khuynh bỏ lại hai chữ, cúp máy.
Điện thoại trong tay xoay một vòng, Mặc Khuynh ấn vào khung chat với Giang Khắc, gửi một tin nhắn cho hắn.
[Mặc Khuynh]: Trời đã sáng, muốn mở mắt rồi sao?
Rất nhanh, có tin nhắn trả lời.
[Giang Khắc]: Nằm thêm một lát.
Mặc Khuynh nhìn bốn chữ này mấy giây, thu lại điện thoại, tiếp tục phẩm trà.
Tin nhắn của Văn Bán Lĩnh vừa gửi tới, bốn chữ “Bọn họ di chuyển rồi!”, tiếng gõ cửa ở phòng nghiên cứu bên này chợt vang lên.
Mặc Khuynh ngồi đây uống trà, lại luôn giữ nguyên cảnh giác: “Ai?”
“Tôi,” Cốc Vạn Vạn, “Kim chủ của cô.
“
Mặc Khuynh đi mở cửa.
Nhìn thấy Cốc Vạn Vạn mặc đồng phục của nhân viên dọn vệ sinh đứng bên ngoài, Mặc Khuynh hiếm khi tỏ ra thú vị nhướng mày.
Nhưng mà, hai tay Cốc Vạn Vạn trống không.
Mặc Khuynh hỏi: “Đồ đâu?”
“Ở đây!”
“Ở đây!
“Ở đây!”
Liên tiếp có mấy giọng nói vang lên.
Mặc Khuynh thò đầu ra nhìn, mới phát hiện ngoài hành lang đứng một hàng “nhân viên dọn vệ sinh”, mỗi người thân cao sừng sững, tay cầm một cái túi lớn màu đen phình to như túi rác.
– – Xem ra là đám vệ sĩ kia của Cốc Vạn Vạn.
Mặc Khuynh tránh ra, nói: “Vào đi.
“
Dàn vệ sĩ này đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, xếp hàng vào cửa, mở túi, nhanh chóng lấy linh kiện bên trong ra, lại lấy chỗ linh kiện Mặc Khuynh đã tháo dỡ bỏ vào.
Xong xuôi, lại đứng dậy xếp thành hàng, nhìn sang Cốc Vạn Vạn đợi lệnh.
Cốc Vạn Vạn phân phó: “Mang ra ngoài trước, rồi lại quay về đây.
“
“Vâng.
“
Nhóm người đồng thanh trả lời.
Sau đó, bọn họ xếp hàng ra ngoài, nhưng đảo mắt đã tách ra, mỗi người đi một đường khác nhau.
Cốc Vạn Vạn vẫn đứng ở cửa, chỉ chỉ camera theo dõi trên đầu: “Cái này thì sao?”
Mặc Khuynh nói: “Có người xử lý.
“
Liên quan đến vấn đề kỹ thuật, Thẩm Kỳ đều sẽ giúp cô xử lý gọn gàng.
“Mất chừng mười phút lắp ráp lại.
” Mặc Khuynh nhìn linh kiện đầy đất, “Cậu đi giúp Văn Bán Lĩnh đi.
“
Cốc Vạn Vạn hỏi: “Anh ta đang làm gì?”
Mặc Khuynh trả lời: “Cản người.
“
Nói xong, Mặc Khuynh cũng không quản cái thân thế yếu ớt của Cốc Vạn Vạn, đẩy cậu ta ra ngoài, đóng cửa, khóa trái.
Cô lấy đôi gang tay màu trắng từ trong túi áo ra, không nhanh không chậm đeo vào.
Sau đó, bắt tay vào công việc.
*
Bên kia.
Ở cầu thang xoắn ốc tầng hai, Văn Bán Lĩnh đang “lau” lan can, nhìn thấy nhóm người Lương Tự Chi đi lên trên này, căng thẳng đến mức đại não căng ra.
Sau đó–
Bỗng nghĩ ra một lý do ngăn chặn rất thích hợp.
Bọn họ liếc cũng không liếc anh ta lấy một cái!
Bên này với anh ta một giây lại như cả năm, bên kia, bọn họ đã đi được nửa đường.
Lương Tự Chi đi ở hàng đầu.
Nuốt ực một cái, Văn Bán Lĩnh không nghĩ nữa, trực tiếp đá đổ thùng nước bẩn bên cạnh.
Nước bẩn từ trong thùng đổ ra, hướng thẳng phía Lương Tự Chi.
Đằng trước là nước bẩn đổ tới, đằng sau là một nhóm người, Lương Tự Chi không tránh được, ăn trọn một thùng nước bẩn kia.
Đám đông tức thì rối loạn.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một cậu thanh niên tuổi trẻ mặc đồng phục của nhân viên dọn vệ sinh đứng đó, anh ta giật mũ ra ném xuống đất, sau đó xắn tay áo, kiêu ngạo đi ra giữa.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống, hô to: “Lương Tự Chi!”
“Ai thế?”
“Hình như là nhân viên dọn vệ sinh?”
“Bảo vệ đâu.
“
!
Có mấy người gọi lớn.
“Bán Lĩnh?” Sắc mặt Lương Tự Chi đen sì, nhìn thấy Văn Bán Lĩnh thì hơi dịu đi, anh ta hỏi, “Sao cậu lại ở đây?”
“Chờ anh chứ sao!”
Văn Bán Lĩnh cuộn nắm tay, thả người nhảy xuống, trực tiếp túm cổ áo Lương Tự Chi, hướng thẳng mặt anh ta mà đấm.
“Xảy ra chuyện gì!”
“Bảo vệ! Bảo vệ!”
“Mau kéo người ra!”
Hiện trường nhất thời rơi vào hỗn loạn.
Mấy lãnh đạo của Viện nghiên cứu số 01 được đưa xuống dưới, trong đó có cả Lục Cung An.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn họ đều không hiểu tình huống trước mắt là gì, hai mặt nhìn nhau, lại nhìn lên Lương Tự Chi đang bị một nhân viên dọn vệ sinh đơn phương độc mã đánh đấm túi bụi.
“Chuyện này là sao?”
“Không biết nữa.
“
“Sao bảo vệ vẫn chưa đến?”.