Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 12
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nếu như chuyện Mặc Khuynh tẩn cho Giang Tề Ngật một trận ngay trong ngày khai giảng chỉ có một bộ phận học sinh thích buôn dưa lê biết được, thì sau khi tờ giấy khen này của Tống Nhất Nguyên xuất hiện, đã ồn ào cả trường đều biết.
Nghỉ giải lao giữa giờ, Mặc Khuynh đi qua bảng thông báo của trường, liếc thấy tờ giấy thông báo kia thì không khỏi dừng chân.
Mặc Khuynh thật là một lời khó nói hết.
“Sao hả, hài lòng không?” Tống Nhất Nguyên vừa bị dạy dỗ một trận trong văn phòng hiệu trưởng xong trở ra, nhìn thấy Mặc Khuynh đứng trước bảng thông báo thì lập tức tiến tới, vẻ mặt cực kỳ vênh vang đắc ý.
“…”
Mặc Khuynh vốn là thuận miệng nói ra hiện tại thật sự cảm thấy đầu óc người này có vấn đề.
“Có ý kiến gì cứ nói, lần sau thầy sẽ cải thiện.” Giọng nói của Tống Nhất Nguyên đầy quan tâm và dung túng, “Chỉ cần em chăm chỉ học tập, đừng nói là giấy khen, muốn thầy mỗi ngày treo pháo trước cửa đón em cũng được.”
“Được đó.” Mặc Khuynh rất biết lắng nghe, “Thầy chuẩn bị đi.”
Tống Nhất Nguyên nghẹn họng, tự hận chính mình nhanh mồm nhanh miệng.
Mặc kệ đi, rèn sắt khi còn nóng trước: “Thầy đã chuẩn bị một kế hoạch ôn tập theo hệ thống toàn diện cho em, dù em có bắt đầu từ con số không thì chỉ cần theo đúng kế hoạch của thầy là có thể yên tâm thi đại học trong vòng một năm…”
Mặc Khuynh không nghe mà ánh mắt chú ý đến một điểm nào đó bên ngoài, đầu cũng hơi nghiêng.
“…!Em đang nhìn gì thế?”
Chú ý thấy tầm mắt của Mặc Khuynh, Tống Nhất Nguyên dừng lại màn diễn thuyết thao thao bất tuyệt của mình, vừa nhấc mắt thì thấy hai người đứng ở đầu cầu thang.
Là Hoắc Tư và Ôn Nghênh Tuyết.
Hoắc Tư không còn dáng vẻ lạnh lùng như mọi ngày, hơi thở xa cách bị thu lại, sắc mặt cũng mềm mỏng hơn, giống như có chuyện gì cần nhờ Ôn Nghênh Tuyết giúp đỡ.
Mà Ôn Nghênh Tuyết tuy là đang cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, toát ra ngạo mạn lạnh lùng.
“Ôn Nghênh Tuyết cũng là người của các anh?” Mặc Khuynh hơi nhấc mày, dù khá hiếu kỳ nhưng thái độ vẫn rất dửng dưng.
“Không phải.” Tống Nhất Nguyên coi cô như người trong nhà, không giấu diếm, “Hoặc Tư tìm Ôn Nghênh Tuyết chắc là vì em gái.”
“Ừm?”
“Hoắc Tư có một người em gái cùng mẹ khác cha.
Trước đây cũng học lớp mười ở Trung học trực thuộc số một, trên mọi phương diện đều vượt qua em trai Mặc Tùy An của em, đáng tiếc người tài bạc mệnh.” Tống Nhất Nguyên thổn thức, “Ưu tú thì rất ưu tú, đáng thương lại thật đáng thương.”
“Là sao?”
“Con bé còn chưa học hết lớp mười đã gặp sự cố rồi trở thành người thực vật.” Tống Nhất Nguyên cau mày, “Mẹ con bé mất sớm nên phải sống nhờ nhà họ hàng, sau khi gặp chuyện người họ hàng kia lại không chịu chu cấp tiền thuốc men, kéo đến làm ầm ĩ ở Hoắc gia.
Đúng lúc Hoắc Tư được điều chuyển qua đây nên nhận trách nhiệm, dù sao anh ta cũng không thể để em gái nằm giường bệnh cả đời, nên hai năm nay vẫn luôn tìm người xem bệnh cho em gái.”
“Hiện tại có kỹ thuật chữa trị cho người thực vật rồi?”
“Vẫn chưa, chỉ đành chờ kỳ tích thôi.” Tống Nhất Nguyên nói, “Nhưng mà cũng không phải là Đông y sẽ hoàn toàn bó tay, nên có lẽ bây giờ Hoắc Tư đang ký thác hy vọng vào Đông y.”
“Ồ.”
Sắc mặt của Mặc Khuynh tinh thông nhất về Đông y không có bất kỳ biến hóa gì.
“Ôn Nghênh Tuyết xuất thân từ thế gia hành y, dù là Đông y hay Tây y thì đều có tài năng thiên phú hơn người, xem là có chút bản lĩnh.” Tống Nhất Nguyên hời hợt đưa ra đánh giá về cô ấy, giọng nói cũng không có quá mức tán thưởng, “Hoắc Tư tìm đến có lẽ là muốn tranh thủ một cơ hội.”
Nói đến đây.
Đầu cầu thang, Hoắc Tư đã nói xong lý do đến đây của mình.
Ôn Nghênh Tuyết cười ôn hòa, giọng nói lại không mang theo tình người: “Nếu như ai tìm đến tôi cũng ra tay thì chẳng phải là thành Bồ Tát luôn rồi sao? Tiên sinh vẫn nên tìm một cao nhân khác đi thôi.”
Sau đó xoay người rời đi.
Hoắc Tư lẳng lặng nhìn theo, ánh mắt khóa chặt bóng lưng của cô ấy, nhưng cũng không có ý định níu kéo.
Sau đó, anh ta xoay người, nhìn thấy Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên, bèn nhấc chân bước tới.
“Đi trước nhé.” Mặc Khuynh thu lại tầm mắt, nói.
“Nhớ về nhà chăm chỉ ôn tập.” Tống Nhất Nguyên còn cố nói với theo.
Mặc Khuynh xem như gió thoảng bên tai.
Tống Nhất Nguyên tựa người vào lan can hành lang, nhìn theo bóng lưng của Mặc Khuynh đã đi xa, sau đó quét mắt sang Hoắc Tư, cười hỏi: “Anh không nói thân phận Nhị thiếu của Hoắc gia cho người ta biết à?”
Hoắc Tư im lặng hai giây, nói: “Không có thói quen này.”
Tống Nhất Nguyên chậc một tiếng, khinh thường nói: “Cũng chỉ là một bác sĩ cấp C mà kiêu ngạo lên đến tận trời, nhớ năm xưa tôi –“
“Cậu so với người ta còn kiêu ngạo hơn.” Hoắc Tư ném một ánh mắt lạnh nhạt qua, ngắt lời anh ta.
“Tôi có tư bản.” Tống Nhất Nguyên rũ mắt, ánh mắt dừng trên cổ tay hai giây, bĩu môi, sau đó chuyển chủ đề, “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Hoắc Tư tìm đến Trung học trực thuộc số một, mục đích chính là tìm Tống Nhất Nguyên giao nhiệm vụ, còn Ôn Nghênh Tuyết thật ra cũng chỉ là thuận tiện.
“Ừm.” Hoắc Tư cầm một tờ giấy đưa cho Tống Nhất Nguyên, “Cậu xem thử hình này.”
Tống Nhất Nguyên nhận lấy, nói nhỏ: “Có hơi quen mắt nha…”
Hoắc Tư ngờ vực: “Từng thấy rồi?”
Từng thấy ấy à?
Tống Nhất Nguyên vô thức nhìn về phía cuối dãy hành lang.
Cửa lớp học có mấy học sinh nam chạy ra, tiếng bước chân bình bịch mang theo gió.
Mặc Khuynh đi ngược chiều lướt qua bọn họ, gió thổi qua, vạt áo bị nhấc lên lộ ra cái eo nhỏ nhắn, gấu quần khá rộng, trong lúc chuyển động mơ hồ lộ ra hình xăm ở mắt cá chân.
“Không nhớ nữa.” Tống Nhất Nguyên cầm tờ giấy, nhìn hình vẽ như một cây loan đao, “Sao thế?”
“Đây là ký hiệu của một tổ chức tên là Hội trường sinh, thành viên trong hội đó đều có hình xăm này.
Căn cứ nghi ngờ bọn họ đang lén lút tổ chức một số hoạt động phi pháp nên định sẽ mở một cuộc điều tra nho nhỏ.”
“Tra thế nào?”
“Trong ghi chép cất giữ của căn cứ có một món đồ, số hiệu 404, là một bộ châm cứu, nghe nói một trăm năm trước thuộc sở hữu của một vị thần y.” Hoắc Tư nói, “Bộ châm cứu đó mới đây đã xuất hiện trở lại, sắp tới sẽ được bán đấu giá ở khách sạn Collins, Hội trường sinh này hình như muốn bộ châm cứu đó.
Trước mắt cậu cứ quan sát nhất cử nhất động hội đấu giá đó cho tôi.”
“Được.” Tống Nhất Nguyên nghĩ gì đó chợt nói, “Tiền chi tiêu trong hội đấu giá căn cứ có thanh toán không?”
Hoắc Tư thoáng nghiêm mặt: “Cố gắng chi tiêu ít nhất có thể và thu thập được nhiều thông tin nhất trong khả năng.”
Nghe có vẻ lý lẽ, nhưng Tống Nhất Nguyên nghe ra được ba chữ: không thanh toán.
*
Thời gian nghỉ trưa, Mặc Khuynh tìm đến phòng học của lớp ba, gõ cửa.
Người trong phòng học không nhiều lắm, lác đác vài người, nghe thấy tiếng gõ cửa, có mấy tầm mắt phóng qua.
Học sinh nữ ngồi ở hàng sau nhận ra Mặc Khuynh, hiếu kỳ lên tiếng: “Tìm Mặc Tùy An hả?”
Mặc Khuynh đáp: “Tìm Mẫn Sưởng.”
Cô ấy giật mình ngạc nhiên, nhất thời không biết phải nói gì.
Trong phòng học, Mặc Tùy An ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, có mấy học sinh nam vây xung quanh.
Nghe được tiếng gõ cửa, bọn họ đồng loạt nhìn qua, thấy là Mặc Khuynh thì cười đến mức mờ ám.
“Mặc thiên tài, chị gái cậu đến tìm Mẫn giáo thảo kìa.”
(*) giáo thảo là học sinh nam được mọi người công nhận đẹp trai nhất trường
“Sau này chính là anh rể Mẫn Sưởng rồi.”
“Đừng nói hôm qua chị cậu đánh nhau với anh họ cậu là vì Mẫn Sưởng đó nhé? Hai người họ cũng đúng là rất biết làm cho cậu nở mày nở mặt.”
…
Mấy học sinh nam không hề nể nang gì cười ha hả.
Mặc Tùy An trầm mặt, trong mắt có sóng ngầm mãnh liệt.
Cậu ta lạnh lẽo quét mắt qua mấy người kia, đợi bọn họ thức thời tự ngậm miệng lại mới mang theo khuôn mặt lạnh lẽo đứng dậy, rảo bước đi thẳng về phía cô.
Lúc đi qua Mặc Khuynh, cậu ta ném cho cô một ánh mắt ghét bỏ, bước chân hơi chậm lại.
“Làm chuyện mất mặt.” Cậu ta đè giọng, lên tiếng cảnh cáo, “Sau này bớt đến lớp ba.”
Sau đó lập tức đi thẳng, không quay đầu lại lấy một lần.
Sự chán ghét kia, rõ ràng đến mức giống như chỉ cần ở lại với Mặc Khuynh thêm hai giây là sẽ tự làm bẩn chính mình..