Bạn đang đọc Xin Hãy Tha Cho Tôi – Chương 307: Ông Già Rồi Tai Điếc
“Cô Mặc à?” Giám đốc Thương làm ra vẻ ngạc nhiên: “Sao cô lại tới đây? Tìm tôi có việc à?”
Mặc Tinh nhếch môi: “Tôi tìm giám đốc Thương tất nhiên là có việc, nhưng tôi ở phía sau gọi ông một lúc, hình như ông đều không nghe thấy.”
Vẻ ngạc nhiên trên mặt giám đốc Thương càng nhiều thêm: “Vậy sao? Thế thì đúng là lỗi của tôi, thế mà vừa nãy tôi không có nghe thấy.”
“Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, tôi có thể hiểu được.” Mặc Tinh nói.
Ý ngoài mặt chữ, ông già rồi, tai điếc.
Giám đốc Thương: “…”
“Tôi tìm ông có việc gì, chắc trong lòng ông cũng rõ, tôi không vòng vo với ông nữa.” Mặc Tinh nói: “Tập đoàn An Thị cũng là tập đoàn lớn rồi, lại làm ra cái chuyện lề mề trả tiền này, nói ra không dễ nghe nhỉ?”
Nghe thấy vậy, giám đốc Thương lại thở dài: “Haiz, tôi cũng biết cái chuyện này nói ra không không dễ nghe, nhưng dạo gần đây nguồn tiền lưu động của công ty xảy ra chút vấn đề, hiện tại tiền này thật sự là không trả được.”
“Cho dù tôi và cô An có ân oán riêng tư như thế nào, hai nhà khó tránh khỏi vấn đề hợp tác, bây giờ giám đốc Thương làm như này, ông không lo làm hỏng quan hệ hợp tác của hai nhà à?” Mặc Tinh nói nặng hơn một chút.
Giám đốc Thương cười khổ nói: “Giống như cô nói đó, hai nhà đã là bạn bè lâu năm rồi, tôi cũng không cần vì chuyện này làm hỏng quan hệ của hai nhà.”
“Nhưng gần đây trùng hợp là nguồn tiền lưu động của công ty xuất hiện một ít vấn đề, không thể trả tiền đúng hạn.
Nhưng cô yên tâm, tập đoàn An Thị cũng không phải công ty nhỏ gì, chắc chắn sẽ không không trả.”
“Chúng tôi chỉ trì hoãn mấy ngày, tiền vi phạm hợp đồng và tiền lãi cao như thế chúng tôi cũng trả đủ, nói ra, tập đoàn Mặc Thị các cô cũng không tính là thiệt, vẫn là lời, tôi cũng hơi ghen tị với các cô rồi đấy.”
Cái tốt cái xấu đều bị ông ta nói hết rồi, hơn nữa chỗ nào cũng là ý tập đoàn Mặc Thị đã chiếm được lời to.
Trương Thiệu Ninh biết Mặc Tinh còn có quan hệ khá thân thiết với Hứa Thư Di, Trương Hàn, nên anh ta cũng không có cho cô sắc mặt đẹp gì.
“Giám đốc Thương luôn miệng nói tập đoàn An Thị không có tiền, thế tập đoàn An Thị lấy cái gì tham gia vào dự án lần này vậy? Theo như tôi được biết, số tiền mà dự án này yêu cầu, cao hơn con số một trăm sáu mươi triệu tệ nhỉ?”
Mặc Tinh hoàn toàn không biết dự án mà hai nhà muốn tranh giành là dự án gì, cô cũng không biết rốt cuộc dự án này cần bao nhiêu tiền, cô nói như vậy, chẳng qua là gạ hỏi giám đốc Thương mà thôi.
Giám đốc Thương sửng sốt, rồi mới thở dài một cái: “Cô Mặc bắt đầu làm việc không lâu, chắc là không rõ lề lối bên trong này.”
“Nói khó nghe thì, anh em ruột còn tính sổ cơ mà.
Giữa mỗi một giám đốc trong công ty với cả quản lý dự án, tiền thuộc về ai, trước tiên đều phải viết được vào trong dự toán tài vụ, nhưng không phải ai muốn tạm thời thuyên chuyển liền thuyên chuyển được.”
“Nếu không bởi vì một dự án xuất hiện vấn đề, tiền của những dự án khác đều phải điều sang bên này, thì chẳng phải cả công ty đều lộn xộn à?”
Hôm nay Mặc Tinh mới bắt đầu đi làm, quả thực cô không rõ cách thức bên trong.
Lúc này, cô không phân rõ được những lời mà ông ta nói là thật hay là nói dối, trong đó có sơ hở hay không, nhưng cô lại không tiện bàn với Trác Thiên Hạo, nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng nếu cứ để giám đốc Thương đi như thế này, e là lần tới gặp mặt ông ta sẽ càng khó hơn.
Lúc này, thấy hai người dây dưa không dứt, anh ta bực mình nói: “Đã nói xong chưa hả? Có đi ăn cơm nữa không vậy? Nếu ông không đi thì nói sớm đi, tôi tự đi ăn!”
“Xin lỗi, đã chậm trễ chút thời gian, giờ đi ngay đây.” Giám đốc Thương cười làm lành với anh ta một cái, sau đó ông ta nói với Mặc Tinh với vẻ cực kỳ áy náy: “Xin lỗi cô Mặc, chỗ tôi còn có việc, tôi xin cáo từ trước.”
Nói xong, ông ta không cho Mặc Tinh cơ hội từ chối đã trực tiếp rời đi cùng Trương Thiệu Ninh.
Trước khi đi, Trương Thiệu Ninh còn đắc ý hừ Mặc Tinh một tiếng.
Mặc Tinh: “…”
“Cô có lục đục với cậu Trương à?” Trác Thiên Hạo tiến lên vài bước hỏi.
Mặc Tinh lắc đầu, cô với Trương Thiệu Ninh chỉ từng gặp mặt một lần, hơn nữa còn chưa nói chuyện với nhau lần nào, cô thật sự không biết mình đã đắc tội đối phương ở chỗ nào.
Nhưng mà anh ta là em họ của Bùi Ngọc Tùng, cô là bạn gái của Tiêu Cảnh Nam, mà giữa Bùi Ngọc Tùng với Tiêu Cảnh Nam thì đã có mâu thuẫn đã lâu, lẽ nào là vì cái này?
Cô ném những chuyện linh tinh này ra khỏi đầu: “Câu trả lời vừa nãy của giám đốc Thương, anh Hạo cũng nghe thấy, anh có cách gì khác không?”
“Cô muốn nghe nói thật hay nói dối?” Trác Thiên Hạo hỏi.
Mặc Tinh: “Nói thật.”
“Vậy thì không có.” Trác Thiên Hạo mở tay: “Trước đây cùng lắm là tôi đi giục một vài công ty vừa và nhỏ, một cuộc điện thoại không được, thì sẽ gọi điện cho đoàn luật sư, chuẩn bị kiện, rất ít khi giải quyết sự việc có độ khó như này.”
Cho dù là có, anh ta cũng chỉ làm trợ thủ.
Lần này, giám đốc sắp xếp cho anh ta làm việc có độ khó như này cùng với Mặc Tinh, vả lại tính ra hôm nay tổng cộng chỉ cho năm tiếng đồng hồ, rõ ràng là đang làm khó người ta.
Nhưng mà giám đốc với giám đốc Mặc bất hòa đã lâu, sẽ làm khó con gái giám đốc Mặc, hình như cũng không phải chuyện gì bất ngờ.
Mặc Tinh gật đầu, hai người có ở lại đây đi chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa gì nữa, bọn họ liền cùng nhau đi ra khỏi tập đoàn An Thị.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, cô liền chạm mặt một anh giao đồ ăn, anh trai đó dừng xe lại, gọi điện, trùng hợp là điện thoại của Mặc Tinh cũng reo lên.
“Thì ra là cô à.” Anh trai đó nói một hồi mới nhận ra người đặt đơn ở ngay bên cạnh: “Đây là đồ ăn cô đặt.”
Mặc Tinh nhận lấy đồ ăn, nói tiếng cảm ơn, cô vừa dứt lời thì điện thoại reo lên.
“Tôi cầm cho.” Trác Thiên Hạo cầm lấy túi đồ ăn.
Mặc Tinh gật đầu, cô bắt máy: “Sao vậy?”
“Muộn thế này rồi còn chưa về, đang ở đâu? Tôi qua đón em.” Trong giọng nói của Tiêu Cảnh Nam có vài phần mệt mỏi, nhưng khi Mặc Tinh nghe kỹ, cô lại cảm thấy không có nữa, dường như phần mệt mỏi trong lời anh chỉ là ảo giác của cô.
Mặc Tinh không muốn dưỡng ra thói quen của một người ỷ lại, cô thản nhiên nói: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe về cũng được.”
“Taxi không vào được Trúc Hiền Trang, bác sĩ Lục từng nói, trong thời gian điều trị, chân của em không thích hợp đi bộ quá lâu.” Tiêu Cảnh Nam dứt khoát nói: “Tôi đi đón em, em gửi định vị vào we chat.”
Mặc Tinh liếc mắt nhìn mấy chữ tập đoàn An Thị, cô nói: “Ở cửa tập đoàn An Thị.”
Cô cúp máy, sau đó nói tiếng xin lỗi với Trác Thiên Hạo, cô phải ở lại đây đợi người.
Lúc đầu Trác Thiên Hạo định đi cơ, bận rộn cả ngày trời thì nên về sớm nghỉ ngơi, nhưng lúc này anh ta lại thay đổi chủ ý: “Dù sao tôi về nhà cũng không có việc gì, tôi ở lại với cô một lúc vậy, đợi cô được người đón thì tôi về.”
Lo Mặc Tinh từ chối, anh ta áng chừng đồ ăn trên tay, sau đó mỉm cười nói: “Lần đầu hợp tác đã để cô đặt cơm, rồi lại để cô ở lại một mình chờ người nữa, tiền bối như tôi đây xem chừng quá không xứng rồi.”
“…!Vậy thì cảm ơn anh Hạo.” Mặc Tinh nói.
Hai người đứng ở cổng tập đoàn An Thị, trò chuyện câu được câu chăng, có Trác Thiên Hạo ở đây, cũng không đến nỗi chán lắm, bầu không khí giữa hai người coi như cũng được.
“Đằng nào cũng chờ, cô ăn chỗ cháo này đi.” Thấy sắc mặt Mặc Tinh hơi xấu, Trác Thiên Hạo đưa phần cháo đến trước mặt cô.
Anh ta cảm thấy có thể là cô đến tháng hoặc là dạ dày không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, nhưng anh ta không có hỏi cụ thể.
Hai người lần đầu gặp mặt, hỏi cái vấn đề này thì quá đột ngột..