Bạn đang đọc Xin Hãy Tha Cho Tôi – Chương 24: Cô Ta Không Có Tư Cách Chết
Ông già kia không giấu giếm sự kinh tởm của mình: “Mọi thứ trong Câu lạc bộ của các em đều tốt cả, sao lại phải đề tội phạm gϊếŧ người làm nhân viên vậy? Cô ta…”
Bọn họ đẩy cửa phòng vip ra rồi đi vào, giọng của bọn họ cũng dần nhỏ lại rồi im lặng hẳn.
Mặc Tinh nghe rõ những lời nói của ông ta.
Khi mới bắt đầu nghư những lời bàn tán này, cô sẽ tủi thân tức giận, uất ứt thế nhưng bây giờ nghe quá nhiều nên cô cũng đã làm quen được rồi.
“À cái này…” Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày cao gót: “Cô cầm lấy đi cái này.”
Có thứ gì đó đang trong tay Mặc Tinh, cô còn chưa kịp có cơ hội từ chối thì Hà Tiểu Du đã chạy đi.
Mặc Tinh mở lòng bàn tay ra, bên trong là một tấm danh thiếp.
Hà Tiểu Du.
Công ty Luật sư Khởi Hàng.
…
Văn phòng Tổng giám đốc Câu lạc bộ Dream.
Tiêu Cảnh Nam đang ngồi trên sofa, vắt chéo hai chân.
Ánh mặt trời chiếu vào anh qua khung cửa sổ, cổ áo sơ mi trắng của anh phủ lên một làn sương mù, càng khiến anh trở nên thần bí.
Vân Mân pha trà một cách thành thạo rồi bê ấm trà đến trước mặt anh.
Cô ta khẽ nhướng mày, trong vẻ lười biếng có chút gợi cảm, thận trọng nói: “Tôi không thể hiểu nổi chuyện giữa anh và cô An.”
Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cô ta, bưng tách trà lên uống một ngụm.
“Nếu như nói anh quan tâm đến cô ấy thì cũng không chắc, bởi vì bình thường tôi thấy anh cũng không thoải mái với cô ta.” Vân Mân dừng lại một chút, thấy anh không tức giận, mới chậm rãi nói tiếp: “Thế nhưng nếu như nói anh không quan tâm cô ấy, thì chuyện Mặc Tinh đâm phải cô ấy đã trôi qua từ hai năm trước rồi, anh cũng vẫn ra mặt vì cô ấy.”
Hương vị của trà rất đậm dà khiến cho Tiêu Cảnh Nam cảm thấy sảng khoái.
Anh ngồi với tư thế tao nhã, thanh quý khẽ thổi tách trà, nhẹ nhàng nhấm nháp vài ngụm.
Ngay khi Vân Mân nghĩ rằng anh không nói gì, anh lại đột nhiên hỏi ngược lại:: “Ai nói tôi đang ra mặt vì Sơ Tuyết?”
“Lẽ nào không phải sao? Vân Mân khẽ nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đầy vẻ nghi ngờ.
Thế nhưng lần này anh lại không trả lời.
Tiêu Cảnh Nam đặt tách trà xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô ta: “Cô không còn chuyện gì làm à?”
“Sao có thể chứ? Câu lạc bộ lớn như vậy, nếu như không phải là anh đến nên tôi phải tiếp đón anh thì ngay đến cả thời gian uống nước tôi còn không có.” Vân Mân bật cười, cầm tách trà lên, rót đầu trà cho anh.
Sau đó, cô ta lại đổi chủ đề: “Hôm nay Lâm Hiểu đến tìm tôi.”
Tiêu Cảnh Nam cầm tách ra, ngón tay thon dài của anh và màu xanh lục của tách trà làm tôn lên vẻ đẹp của anh, một vẻ đẹp rất khó tả.
Anh nhìn bàn tay của mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lòng bàn tay đầy máu của Mặc Tinh, anh khẽ nhíu mày.
“Cô ấy nói tối qua Mặc Tinh bị đau dạ dày, trên đầu gối toàn là vết thương.
Ngày nào cô ấy cũng phải làm việc hơn mười tiếng đồng hồ, cô ấy lo lắng Mặc Tinh sẽ không chịu đựng được.” Vân Mân ngồi ở phía bên kia sofa, nghiêng người như một chú mèo: “Tôi cũng không muốn làm hại đến tính mạng của ai cả, đang nghĩ đến việc giảm bớt khối lượng công việc cho Mặc Tinh.
Anh thấy thế nào?”
“Những chuyện vặt vãnh như vậy còn phải hỏi tôi à? Cô thấy cô không cần làm tổng giám đốc của Câu lạc bộ Dream này nữa rồi đấy.” Tiêu Cảnh Nam cáu kỉnh vô cơ, anh đưa tay lên, nới lỏng cà vạt rồi đứng dậy đi về phía cửa ra vào.
Khi Tiêu Cảnh Nam bước đến cửa, anh dừng bước, lạnh lùng nói: “Gửi cho cô ta ít thuốc đi.
Cô ta không có tư cách để chết.”
Nói xong, anh vô tình đi ra ngoài.
Trong đôi mắt hào hoa của Vân Mân ánh lên sự thích thú, là không có tư cách chết hay là anh không nỡ để người ta chết?
…
Nhà ăn nhân viên.
Mặc Tinh chỉ kịp trở về kí túc xá, thay quần áo rồi ăn cơm trưa, 15 phút nghỉ trưa trôi qua, cô thậm chí còn không có cả thời gian để nghỉ ngơi.
Cô xoa xoa hai chân đau nhức của mình, mệt mỏi cầm dụng cụ về sinh bước ra ngoài.
Cô cũng không biết những ngày tháng như này bao giờ mới kết thúc.
Mấy người vừa mới ăn chưa nhìn thấy cô đều thì thầm to nhỏ.
“Tôi nhớ là mỗi ngày có đến hai tiếng nghỉ trưa cơ mà nhỉ, sao cô ta ngày nào cũng phải làm việc lúc 12 giờ 15 thế?”
“Tôi biết cô ta, trước đây là người rất được săn đón đấy.
Thế nhưng sau này đắc tội với người ta nên bị chuyển sang làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh rồi.
Mỗi ngày cô ta phải làm việc hơn 10 tiếng cơ.”
“Sao cô ta vẫn ở lại đây vậy?”
Tưởng Na Na vừa đi tới vừa lớn tiếng nói: “Các người thì hiểu cái gì? Người ta mấy ngày nay đi dụ dỗ mấy người giàu có rồi.
Nếu như có thể trở thành phu nhân nhà giàu, bây giờ chịu chút ít vất vả như này có đáng gì đâu? Người ta gọi đó là khổ trước sướng sau!”
Nghe thấy thế, rất nhiều người trong nhà ăn đều nhìn về phía Mặc Tinh, hoặc là khinh thường, hoặc là chế giễu, hoặc là thờ ơ, chỉ có rất ít người trong số họ nhìn cô với ánh mắt thương xót.
“Ôi, một kẻ phạm tội gϊếŧ người còn muốn bay cao trở thành phượng hoàng còn không biết tự nhìn lại bản thân mình đi! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Tưởng Na Na nhổ nước bọt về phía Mặc Tinh, trong ánh mắt tràn đầy sự bất mãn và khinh thường.
Mặc Tinh nhìn nước bọt dính trên giày, lưng của cô căng mỏi, vô thức nắm lại, sau đó lại thả lỏng tay ra, sau đó cô lại nắm chặt hai tai lại.
Vết thương trong lòng bàn tay cô nứt ra, máu chảy ròng ròng xuống đất theo bàn tay chai sần và gầy gò.
Không can tâm, tức giận và nhẫn nhịn đang cùng tồn tại trong lòng cô, đang xé nát trái tim cô, đấu tranh đòi quyền lợi.
“Không vui à? Tưởng Na Na bước tới trước mặt cô, duỗi ngón trỏ ấn lên ngực cô: “Nếu mà cô có bản lĩnh thì phản kháng lại đi…Nào!”
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Mặc Tinh đã đột ngột nhấc cây lau nhà lên, hất nước lâu sàn đen nhánh vừa mới lau xong lên mặt cô ta.
Những người xung quanh đều choáng váng.
Tưởng Na Na ngây người, cô ta hít một hơi thật sâu, hơi thở nồng nặc mì hôi khiến cô ta buồn nôn
Cô ta đưa tay hất cây lau nhà đi, nhưng chưa được bao lâu cô ta đã hét lên: “Mặc Tinh, mày là con điếm không biết xấu hổ.
Con khốn nạn! Bỏ tao ra!”
Chết tiệt!
Cô ta suýt chút nữa ngã xuống đất, Mặc Tinh đá vào đầu gối cô ta khiến cho cô ta lảo đảo, sau đó trực tiếp quỳ gối trước mặt cô.
Cây lau nhà cũng rơi xuống đất.
Trên mặt Tưởng Na Na đầy nước bẩn, cô ta vừa định hét lên thì đã phải đối diện với ánh mắt của Mặc Tinh, tối tăm và tàn nhẫn, giống như cô đã bị dã thú xâm phạm vậy.
Tất cả những gì cô ta muốn nói đều nghẹn ở cổ họng.
Tưởng Na Na nổi da gà, sống lưng cô ta lạnh toát.
Thế nhưng khi cô ta nhìn kĩ lại, Mặc Tinh vẫn như bình thường, vẻ mặt vẫn thờ ơ.
Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô ta.
“Cô đừng quên tôi là tội phạm gϊếŧ người.” Mặc Tinh cầm cây lau nhà đi ra khỏi nhà ăn, không thèm liếc nhìn Tưởng Na Na lấy một cái.
Thế nhưng cô không đi ngay mà vẫn đứng ở ngoài cửa.
Một lúc sau, tiếng rêи ɾỉ không ngừng vang lên trong không gian yên tĩnh, một số người còn cười nhạo Tưởng Na Na.
“Đúng là tội phạm gϊếŧ người, vừa rồi hung hãn như vậy khiến tôi xem còn không dám lên tiếng phản kháng!”
“Sau này tránh xa cô ta một chút, không ai biết lúc nào cô ta muốn gϊếŧ người đâu.”
“Chị Vân Mân cũng thật là, sao lại tuyển người kiểu này chứ.
Tuyển ai không tuyển lại đi tuyển tội phạm gϊếŧ người, khiến người ta sợ chết mất.
Sau này mỗi khi tôi đi làm nhất định sẽ mang theo dùi cui điện!”
“Thế nhưng mà Tưởng Na Na kia cũng đáng đời! Hai người họ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Chuyện xảy ra hôm nay cũng xem như kẻ xấu đấu với nhau.”
“Khi Mặc Tinh dùng nước bẩn hất lên mặt Tưởng Na Na, tôi cảm thấy cực kì sảng khoải.”
Sắc mặt Tưởng Na Na trắng bệch, cô ta xấu hổ đứng bật dậy, nghiến răng đầy căm hận.
Sớm muộn gì cô ta cũng nhất định phải trả mối hận này!
Mặc Tinh đứng ngoài cửa mím môi nghe bọn họ bàn luận.
Cô nở một nụ cười chế nhạo lại mang phần chua xót.
Cô không thể xóa bỏ cái mác kẻ gϊếŧ người trong cuộc đời của mình, dù tình thế buộc cô phải ra tay nhưng cô vẫn là người có lỗi vì 3 chữ “kẻ gϊếŧ người” này.
Cô dường như là một thứ bẩn thỉu mà mọi người luôn tránh né..