Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 19: Tôi Bảo Cô Quỳ Xuống Cô Không Nghe Hiểu Tiếng Người À


Bạn đang đọc Xin Hãy Tha Cho Tôi – Chương 19: Tôi Bảo Cô Quỳ Xuống Cô Không Nghe Hiểu Tiếng Người À


“Cô không cần phải giẫm đạp mình như vậy?” An Thiếu Sâm nhanh chân đi đến bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay của cô nói: “Người Tiêu Cảnh Nam thích là Sơ Tuyết, không phải cô, cô có làm gì cũng vô dụng!”
“Tôi biết anh Tiêu thích em gái anh, anh không cần nói nữa.

” Mặc Tinh giãy dụa muốn thoát ra: “Phiền anh buông tay, đừng làm trễ công việc của tôi.


Cuối hành lang có ánh sáng lấp lóe, cô nhìn sang lại không thấy gì nữa.

Có thể cô ngủ không ngon nên bị hoa mắt.

An Thiếu Sâm không buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn: “Cô cứ thích Tiêu Cảnh Nam như vậy sao? Thích đến nỗi dù có làm công nhân vệ sinh cũng phải ở bên cạnh anh ta à?”
“Tôi có thích anh ta hay không, có liên quan gì đến anh sao?” Mặc Tinh nở một nụ cười lạnh: “Dù cho tôi thích anh, anh muốn ở bên cạnh một người muốn gϊếŧ em gái của mình không?”
An Thiếu Sâm mấp máy môi, buông cô ra: “Tại sao cô phải lái xe đụng Sơ Tuyết? Tiêu Cảnh Nam muốn đính hôn với cô, Sơ Tuyết sẽ không ảnh hưởng đến hai người.

“Không vì gì hết, chỉ là muốn đụng thôi.

” Mặc Tinh buông tầm mắt, giọng nói rất nhẹ.

Cô lái xe đụng An Sơ Tuyết ư?
Ồ, xác định là xe đụng người, không phải hai bên cãi vã à?
“Sao cô có thể ác độc như vậy?” An Thiếu Sâm truy hỏi: “Cô là bạn tốt nhất của Sơ Tuyết, hẳn phải biết con bé là vũ công, thích nhất là nhảy múa.

Cô đụng hư một chân của con bé, khiến cả đời này của nó đều bị hủy! Cô biết hai năm qua con bé chịu bao nhiêu đau khổ không?”
Vẻ mặt Mặc Tinh nhàn nhạt: “Cô ta có đau khổ hay không liên quan gì với tôi? Tôi là người ác độc như vậy, thích nhất nhìn thấy bạn bè khổ sở, cô ta càng đau khổ thì tôi càng vui mừng.


Hai năm nay An Sơ Tuyết đau khổ, cô ở trong tù không đau khổ sao?
An Thiếu Sâm không thể tin cô có thể nói ra lời này, trước kia cô tùy tiện một chút, nhưng tuyệt đối không ác độc như vậy, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật sự của cô sao?
“Mặc Tinh, cậu An là khách, sao cô có thể nói như vậy với khách!” Chủ quản đi tới: “Quỳ xuống xin lỗi cậu An đi!”
Mặc Tinh cúi đầu nhìn dưới đất, không nhúc nhích.

“Tôi bảo cô quỳ xuống, cô nghe không hiểu tiếng người à?” Chủ quản cất cao giọng.

Mặc Tinh liếm liếm cánh môi khô khốc, quỳ trên mặt đất, cô cúi đầu nhìn cái bóng của mình trên mặt đất: “Rất xin lỗi anh An.


Vừa lau sàn xong, nước đọng còn chưa khô, cô quỳ trên mặt đất làm nước thấm ướt đồng phục làm việc của cô.

Chân rất lạnh, cộng thêm máu ứ đọng do phải quỳ bên ngoài mấy ngày trước khiến cô rất đau.

An Thiếu Sâm rủ mắt xuống nhìn cô, không lên tiếng.


Mấy vị khách khác đi ngang qua đều nhìn Mặc Tinh.

Một cô gái có khuôn mặt baby trong số đó nhíu mày đi tới: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đã thế kỷ hai mươi mốt rồi, sao còn có người phạt quỳ?”
Cũng không đợi An Thiếu Sâm và Mặc Tinh nói chuyện, cô ấy đã trực tiếp đỡ Mặc Tinh lên: “Bọn họ bảo cô quỳ là cô quỳ à? Có ngốc hay không?”
“Tiểu Du, cô đừng dính vào!” Một người đàn ông đi tới giữ chặt cô ấy, sau đó quay đầu nói với An Thiếu Sâm: “Bạn tôi vừa mới đến thành phố B nên không hiểu chuyện, anh An đừng thấy lạ, tôi sẽ dẫn cô ấy đi.


“Tôi không đi! Anh ta là đàn ông, bắt nạt một cô gái thế này là xảy ra chuyện gì vậy?” Hai tay Hà Tiểu Du chống nạnh, ngăn trước người Mặc Tinh.

Người đàn ông gấp đến độ không chịu nổi, nhưng làm sao cũng không khuyên cô ấy được.

“Cảm ơn cô.

” Mặc Tinh nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra: “Tôi không sao, cô và bạn cô cứ đi chơi đi.


Đối phương có lòng tốt giúp cô, cô không thể gây thêm phiền phức cho cô ấy.


“Cô thấy mọi người đều nói không sao, cô cứ dính vào làm gì? Đi thôi đi thôi, đi nhanh lên!” Người đàn ông và một cô gái khác kiên quyết lôi Hà Tiểu Du đi.

Hà Tiểu Du quay đầu hét lên với cô: “Tôi ở phòng 4502, cô có chuyện cứ tìm tôi!”
Mặc Tinh cười gật đầu với cô ấy, chờ cô ấy quay đầu đi thì trên môi cô không còn nụ cười nữa.

“Cô muốn tìm đường chết, tôi sẽ không quản cô!” Thấy cô trở mặt nhanh như vậy, ánh mắt An Thiếu Sâm phức tạp.

Anh ta lấy thuốc mỡ ra nhét vào trong tay cô.

Hôm đó quỳ lâu như vậy, hẳn là trên đùi cô có không ít máu ứ đọng, thuốc mỡ này là anh ta cố ý sai người mang về từ nước ngoài.

Mặc Tinh nhìn cũng chẳng thèm nhìn thuốc mỡ lấy một cái, nhét lại vào tay anh ta: “Tôi tìm đường chết là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh, cũng không cần anh quản tôi.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.