Đọc truyện Xin Hãy Ôm Em – Chương 365
Một tuần sau, sau khi tháo chỉ thuận lợi, Lâm Uyển Bạch xuất viện trở về nhà.
Vì lựa chọn đẻ mổ nên không thể bình phục nhanh như đẻ thường, gần như đa số thời gian cô phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Cũng may sức khỏe của cô trước nay không tệ, ngoài vị trí vết mổ phải chú ý và cẩn thận hơn một chút thì những chỗ khác đều không có nơi nào khó chịu.
Ngoài cửa sổ chẳng biết trời đã đổ tuyết từ lúc nào, từ khung cửa sáng đèn nhìn ra quả thực là một cảnh đẹp như trong mộng.
Trong căn nhà phương Bắc ấm áp như mùa xuân, trong không khí tràn ngập mùi sữa thơm nóng hổi. Cô công chúa nhỏ mới chào đời dưới sự quan tâm của nhà họ Hoắc lúc này đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ, ngũ quan không còn nhăn nheo nữa, đôi mi vừa dài vừa rậm, giống như hai cái quạt nhỏ, hiện tại vẫn chưa thể nhìn ra được nó giống ai hơn một chút, nhưng chắc chắn có thể nhìn ra đây là con của hai vợ chồng họ.
Lâm Uyển Bạch nghiêng người, dém lại góc chăn cho con gái, liền nhìn thấy con bé chau mày ọ ọe một chút, sau đó một bàn tay nhỏ cuộn lại thành nắm đấm giơ lên trên mặt, dáng vẻ dễ thương chết người.
Sau khi tăng ca trở về nhà, Hoắc Trường Uyên đã được ngắm nhìn khung cảnh ấm áp ấy.
Đẹp như một bức tranh vậy, khiến người ta vô thức thất thần, giống như không cần làm gì hết, ngây người nhìn như vậy cả đời cũng cảm thấy không đủ.
Lâm Uyển Bạch bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh dựa nghiêng ở đó, chiếc áo dạ cao cổ màu đen được anh vắt lên cánh tay, trên gương mặt vẫn còn dáng vẻ mỏi mệt chưa thể tan đi nhưng nét mặt thì vô cùng ôn hòa.
Cô chợt rướn môi cười: “Ông xã, anh về khi nào vậy?”
“Vừa mới thôi.” Hoắc Trường Uyên đứng thẳng người lên, đi vào.
Nhìn thấy trong phòng ngủ chỉ có hai mẹ con họ, anh nhướng mày hỏi: “Đậu Đậu ngủ rồi sao?”
Lâm Uyển Bạch nghe thấy anh hỏi, không nhịn được cười: “Ừm, bị em giục mấy lần liền mới bịn rịn về phòng ngủ!”
Từ sau khi tiểu công chúa Kính Viên chào đời, bánh bao nhỏ chỉ hận không thể ở bên cạnh em gái từng giây từng phút, tối nào cô cũng phải giục như giục đò nó mới quyến luyến về phòng ngủ, điển hình cho kiểu cuồng em gái.
Hoắc Trường Uyên cúi người ngồi xuống cạnh giường, không lập tức có động tác gì ngay mà đợi cho khí lạnh trên người tan đi hết mới đưa tay chạm vào con gái.
Giống như có linh cảm vậy, tiểu công chúa bắt đầu nỉ non khóc.
Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên liền bế con bé vào lòng kiên nhẫn dỗ dành như báu vật vậy. Anh ngắm nhìn con gái chăm chú, đôi mắt sáng và ấm áp như vì sao sáng nhất trên bầu trời.
Lâm Uyển Bạch nhìn giờ, rồi giơ tay ra nói với anh: “Chắc con bé đói rồi, để em bế cho!”
Sau khi đón lấy con gái, cô bèn giơ tay cởi từng chiếc cúc áo ngủ.
Cô công chúa nhỏ khóc đang không ngừng, sau khi cảm nhận được độ ấm của mẹ lập tức không khóc nữa, mắt còn chưa buồn mở đã tìm chính xác được nguồn thức ăn của mình, cái miệng nhỏ lập tức há ra mút mấy mút để.
Những đứa trẻ mới sinh đa phần chỉ có vòng tuần hoàn ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn. Trước kia bánh bao nhỏ vừa chào đời đã bị tráo đổi, cô không được đích thân cho thằng bé ăn, nay có con gái để cô bù đắp sự tiếc nuối này.
Lúc ngẩng đầu lên, Lâm Uyển Bạch chợt giật mình.
Một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng đang khóa chặt lấy cô, nói chính xác hơn là một nơi nào đó trên người cô.
Hoắc Trường Uyên trở về sau khi “chết đi sống lại”, không những phải đối mặt với chuyện cô đột ngột sinh con mà Hoắc Thị cũng còn rất nhiều việc cần tới anh. Bốn tháng qua, Tiêu Vân Tranh như đã hứa, luôn giúp anh chống đỡ Hoắc Thị, đợi anh trở về rồi dĩ nhiên cũng nhẹ nhàng thoái thác trách nhiệm.
Trước khi ra viện, tuy rằng đa số thời gian anh đều ở bên cô nhưng vẫn phải thường xuyên chạy qua Hoắc Thị.
Đây được coi là lần đầu tiên anh chính thức nhìn thấy cô cho con bú, sự kích động về mặt thị giác quá mãnh liệt.
Bởi vì bản thân khoảng cách đã rất gần, trong phòng ngủ cũng không còn ai khác, một ánh mắt nóng rực như thế cứ nhìn qua không chút kiêng dè, cộng thêm việc hai người họ lại vừa xa nhau suốt bốn tháng, cô bỗng chốc cảm thấy có một luồng điện chạy khắp người làm cơ thể tê dại.
“Ực…”
Lâm Uyển Bạch nghe rõ mồn một một tiếng nuốt nước bọt.
Cô bị nhìn đến mức không dám ngẩng đầu lên, hơi thở cũng không ổn định.
Qua khoảng năm phút, Lâm Uyển Bạch không thể kiên trì nổi nữa. Cô đỏ mặt ho một tiếng, hơi đẩy con gái còn đang mút rất say sưa ra một chút, rồi kéo cao cổ áo ngủ lên: “À, muộn lắm rồi… ngày mai ăn tiếp!”
Hoắc Trường Uyên đón lấy con gái từ tay cô, ánh mắt khó khăn rời đi khỏi cổ cô.
Sau khi dỗ cho con gái ngủ lại rồi đặt vào chiếc nôi bên cạnh giường, anh cũng không đi vào phòng tắm mà thẳng thừng trở lại giường, cởi bỏ áo sơ mi, nhào lên như hổ đói, một lần nữa cởi chỗ cúc áo cô vừa mới đóng cẩn thận xong.
Với tình trạng cơ thể hiện tại của Lâm Uyển Bạch anh không thể làm hành động gì mạnh, thật ra chỉ là để giải tỏa cơn thèm.
Đèn được tắt đi, chỉ còn lại tiếng cô run rẩy: “Đừng, anh để lại cho con gái một chút đi…”
…
Sau tiệc đầy tháng của Hoắc Kính Viên, Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên dành ra một ngày lái xe lên đường cao tốc.
Nơi họ sắp đến là nơi Hoắc Trường Uyên ở trong bốn tháng mất tích, căn nhà của người nông dân đã cứu anh. Tuy rằng sau khi trở về Băng Thành, anh đã cung cấp vật chất thiết thực nhất cho ân nhân của mình nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn muốn đến tận nơi cảm ơn họ.
Bởi vì đối với người ta có thể chỉ là một phút thiện tâm, nhưng đối với cô lại là ơn sâu như núi.
Nằm dựa bên sông, thôn trang có địa điểm khá hẻo lánh. Sau khi lái xe vào trong thôn thì không còn đường nữa, buộc phải đi bộ một đoạn khá dài.
Lâm Uyển Bạch được Hoắc Trường Uyên nắm tay, dựa vào trí nhớ của anh men theo con đường đất đi thẳng. Vì ngại sức khỏe của cô, nên mỗi bước anh đi rất chậm.
Dọc đường, cô ngó nghiêng xung quanh, có không ít ống khói các nhà đang nghi ngút, một khung cảnh đầy ý thơ.
“Ông xã, bốn tháng trước anh vẫn luôn sống ở đây à?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Sau khi mất đi ý thức, suốt bốn tháng anh hôn mê, cũng phải tới khi tỉnh lại mới biết mình đang ở đâu.
Không ngờ những câu chuyện ly kỳ trắc trở trên phim ảnh cũng xảy ra với họ. Nhưng dù nói gì, ông trời cũng đã cho họ một kỳ tích, để họ có thể tiếp tục đi hết quãng đời này, trong lòng Lâm Uyển Bạch chỉ cảm thấy cảm kích và may mắn.
Chợt nhớ ra chuyện gì, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Trước đây hình như em có đọc qua một tiểu thuyết, hình như nam chính cũng xảy ra một tai nạn nào đó rồi trùng hợp được một người dân cứu, sau đó trong nhà người dân có một cô con gái xinh như hoa như ngọc, ngày nào cũng chạy tới chăm sóc tận tình. Sau khi nam chính tỉnh lại, hai người dần dần nảy sinh tình cảm…”
Thời đại học là lúc tâm hồn thiếu nữ đang phát triển, cô và Tang Hiểu Du thường mượn mấy cuốn sách về nhà đọc, và cũng cảm động, bồi hồi cho câu chuyện của từng nhân vật.
“Người này có con gái không?” Cô cắn môi hỏi.
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên trầm ngâm một chút rồi trả lời: “Ừm, đích thực là có một cô con gái.”
Lâm Uyển Bạch vừa rồi chỉ bỗng dưng tưởng tượng, nhắc đại một chút, không ngờ bị chính mình nói trúng.
“…” Cô há hốc miệng, hơi ngây ngốc.
Hoắc Trường Uyên đưa tay xoa cằm, có vẻ như nghiêm túc nhớ lại: “Diện mạo cũng được coi là như hoa như ngọc.”
“…” Lâm Uyển Bạch bặm môi.
“Bốn tháng qua anh vẫn luôn hôn mê, hoàn toàn không hay biết những gì đã xảy ra.” Hoắc Trường Uyên hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh cũng đã được nghe người dân đó kể lại, cũng may con gái của ông ấy chạy tới cho anh uống nước và ăn cháo!”
“…” Những ngón tay của Lâm Uyển Bạch siết chặt lại.
Toàn bộ cảm xúc tới một khoảnh khắc nào đó lên tới cực điểm, bỗng nhiên rất hối hận tự dưng nhắc đến chuyện này làm gì.
Hoắc Trường Uyên làm như không phát hiện ra điều khác thường, chỉ về phía căn nhà gạch ở cách đó không xa: “Tới rồi, chính là căn nhà ở trước mặt!”
Lâm Uyển Bạch được anh dắt tay, đành phải nối gót theo anh tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi gõ cánh cửa bằng gỗ rồi đẩy ra, căn nhà đập vào mắt họ tuy khá cũ kỹ nhưng trông vẫn rất gọn gàng. Ngoài sân có một người nông dân đang cầm một cây chổi lớn quét dọn đống tuyết đọng. Bên cạnh có một ông cụ đang dọn dẹp cây cột treo ngô bị tuyết bám đầy.
Không cần Hoắc Trường Uyên giới thiệu, Lâm Uyển Bạch cũng đoán ra được, người phía trước chính là người cứu anh từ sông về, người phía sau chính là vị thầy thuốc đã cứu lại mạng sống cho anh.
Quên hẳn cơn ghen ban nãy, sau khi chào hỏi, cô đỏ mắt, lòng đầy cảm kích.
Có thể nhận ra họ đều là những con người chất phác. Hoắc Trường Uyên không phải là người keo kiệt, với ân nhân của mình lại càng phóng khoáng hơn. Vậy mà họ vẫn sống một cuộc sống giản dị như trước.
Biết hai người họ từ trong thành phố đi tới tận đây, người nông dân và bố anh ấy đều chào hỏi trong sự căng thẳng và nhiệt tình. Đối mặt với lời cảm ơn ba lần bốn lượt của cô, họ chỉ biết xoa tay, bối rối đến đỏ mặt.
Nhân chi sơ, tính bản thiện.
Lâm Uyển Bạch rất thích tiếp xúc với những người dân bình dị như thế này, người nhà từ trong ra ngoài đều thân thiện, khiến cô cảm thấy dễ gần, sống như được trở về khoảng thời gian cùng ông bà ngoại sống dưới quê khi trước.
Nhìn thời gian, cô chủ động nói: “Ông xã, mình về thôi nhỉ?”
Đây là chuyện họ đã bàn bạc từ trước. Họ vượt đường sá xa xôi tới đây là muốn gặp mặt họ bày tỏ cảm kích, không định ở lại đây lâu, lo lắng gia đình này quá nhiệt tình, cũng sợ làm phiền người ta.
Hoắc Trường Uyên không lên tiếng, quay mặt đi và hỏi: “Anh Lý, cô con gái của anh đâu?”
“Tiểu Tịnh hả?” Người đó cười hiền hậu trả lời: “Ban nãy trước khi cô cậu tới, bà xã nhà tôi sai con bé ra tiệm tạp hóa mua một chai giấm, mãi vẫn chưa thấy về, chắc chắn là lại đứng đó tám chuyện với bà bán hàng rồi! Con nhỏ này, rất được người ta yêu quý, thường xuyên được mấy bà mấy cô trong thôn gọi lại nói chuyện!”
Có thể nghe ra, con gái nhà này không đơn thuần là một cô gái tâm tính hiền lành, còn được người ta yêu quý nữa…
Lâm Uyển Bạch nghĩ tới những lời họ từng nói khi mới vào thôn, trong lòng cảm thấy chua loen loét.
Nghe thấy hai vợ chồng họ nói vậy, người kia lập tức đứng lên nói: “Anh Hoắc, có chuyện thì anh cứ về đi! Mọi người ở trong thành phố một ngày bao nhiêu là việc, đừng ở lại đây để làm lỡ dở thời gian!”
Lâm Uyển Bạch đang chuẩn bị cảm ơn lần nữa rồi đứng dậy nhưng Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh vẫn ngồi vững như núi.
Cản động tác của cô lại, anh vắt hai chân vào nhau, rướn môi từ tốn nói một câu: “Không vội, đợi Tiểu Tịnh về, chào hỏi một câu rồi hẵng đi.”
“…” Nét mặt Lâm Uyển Bạch hơi cứng lại.
Cô âm thầm đánh mắt ra hiệu với Hoắc Trường Uyên, ai dè anh lại chẳng nhìn cô, đang tươi cười trò chuyện với người nông dân kia.
Đợi khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng ngoài sân cũng có động tĩnh.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Lâm Uyển Bạch từ từ cuộn chặt lại, cô bất giác nín thở.
Sau khi cánh cửa được đẩy ra, người xuất hiện lại không phải một thiếu nữ dịu dàng như trong tưởng tượng của cô mà là một cô bé cao khoảng nửa người bình thường, tay cầm một lọ giấm, đầu thắt hai bím tóc, có lẽ chỉ hơn bánh bao nhỏ khoảng hai ba tuổi.
Trông rất xinh xắn, đôi mắt to tròn xoe, còn nhỏ mà đã xinh như hoa như ngọc.
“Chú Hoắc…”
Bé gái phấn khích gọi.
Hoắc Trường Uyên tươi cười vươn tay bế cô bé, mắt thì liếc sang cô, cô xấu hổ cúi gằm xuống.
Đến khi ra khỏi nhà họ, Lâm Uyển Bạch thẹn quá hóa giận đấm tay lên ngực anh, tố cáo: “Hoắc Trường Uyên, anh cố tình!”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên bật ra một tiếng cười khẽ.
Lâm Uyển Bạch nghĩ tới chuyện mình đi ghen với một cô bé chỉ hơn con trai mình vài tuổi là cảm thấy mất mặt vô cùng, ban nãy không hiểu đã đi ra khỏi nhà họ bằng cách nào, thẹn chết đi được!
Người đàn ông này…
Hoắc Trường Uyên vòng tay ôm cô vào lòng, dùng môi chặn hết những lời kháng nghị của cô.
Có một người dân đã có tuổi đi ngang qua, nhìn thấy cảnh ấy bèn kêu lên “Ối mẹ ơi” rồi rảo bước chuồn nhanh. Họ nhìn nhau rồi chợt phì cười, nắm tay tiếp tục đi về cổng thôn.
Khi đi gần tới chiếc ô tô, di động của Lâm Uyển Bạch nhận được một tin nhắn.
Cô đang mở ra thì cảm giác bên tai có một luồng khí nóng phả vào mặt, nghiêng đầu sang, quả nhiên bắt gặp ánh mắt anh.
Lâm Uyển Bạch chợt bật cười, giơ di động lên trước mặt anh: “Không phải đàn ông, là Sơ Vũ gửi tin!”
“Ồ!” Hoắc Trường Uyên hờ hững, rõ ràng không còn vẻ cảnh giác ban nãy nữa.
Dù sao anh cũng đã biến mất suốt bốn tháng, ai biết được bên cạnh cô có xuất hiện đám ruồi nhặng nào không, vẫn nên cảnh giác một chút, có phòng còn hơn không!
“Chẳng phải em đã kể với anh chuyện của con bé và Giang Nam rồi sao. Giang Nam cầu hôn nó rồi, hai đứa đang ngọt ngào lắm, đợt trước vừa sang Hồng Kông gặp họ hàng. Bây giờ nó nói với em, ngày cưới đã được ấn định rồi, là mùa xuân năm sau!”
Thấy cô nói xong bằng chất giọng nhẹ nhàng, nụ cười lại dần dần tắt lịm, Hoắc Trường Uyên hỏi: “Sao vậy?”
“Em đang nghĩ đến Cá nhỏ…” Lâm Uyển Bạch hơi mím môi lại.
Khẽ buông một tiếng thở dài, cô nhìn những ngọn khói đang tan dần trong không khí lạnh lẽo: “Ngày chúng ta tổ chức đám cưới, chẳng phải Cá nhỏ nói cậu ấy cũng sắp lấy chồng ư, tính ngày thì cũng sắp rồi đấy…”
Là bạn thân nhiều năm, Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên rất vui khi bạn mình tìm được bến đỗ. Chỉ là với một chút ích kỷ trong lòng, cô vẫn thiên vị Tần Tư Niên. Cô cũng không nói ra được nguyên do, chỉ cảm thấy số phận sắp xếp, họ đáng lẽ phải đến với nhau…
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, đột ngột buông ra một câu: “Cô Tần không kết hôn được đâu.”
“Hả?” Lâm Uyển Bạch sững người.
Cô chớp chớp mắt, thấy anh có vẻ rất thâm nho sâu xa, trong lòng dâng lên một niềm hân hoan. Cô chợt ôm chặt lấy cánh tay anh lắc lắc: “Vì sao lại không kết hôn được? Chuyện là thế nào, có phải anh biết gì không… Ông xã, anh mau nói cho em biết đi!”
Được hưởng thụ một chút nũng nịu của cô, Hoắc Trường Uyên mới chậm rãi thì thầm vào tai cô câu gì đó.
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch đơ ra một lúc, rồi lập tức mỉm cười…
…
Theo nhịp bước chân của mùa đông, dư vị của những ngày cuối năm cũng mỗi lúc một đậm.
Sau một trận tuyết lớn rửa sạch cái cũ đón chào cái mới, hai nhà Hoắc Lục chọn một ngày lành, tổ chức lại tiệc cưới trong một khách sạn cao cấp.
Vì ngày cưới trước đó bỗng nhiên cô dâu chú rể đều không thể có mặt khiến đám cưới bị hủy bỏ, không ít khách khứa hoang mang đoán già đoán non, trong đó có người biết sự tình cũng có người mù mờ không rõ, nay họ coi như có một câu trả lời viên mãn.
Tuy rằng đã cách đó nửa năm nhưng bầu không khí của buổi tiệc vẫn không kém phần náo nhiệt.
Lâm Uyển Bạch sau khi sinh xong đã hồi phục khá tốt diện một chiếc xường xám sát người màu đỏ đứng cùng với Hoắc Trường Uyên trong bộ vest đen ở ngoài cửa chào đón khách khứa.
Sau khi MC giới thiệu xong chương trình, họ đi tới từng bàn để chúc rượu khách khứa.
Cuối cùng khi đi tới bàn người thân, Tiêu Vân Tranh chủ động cầm ly rượu đứng dậy: “Anh, một lần nữa chúc mừng anh chị!”
Hai ly rượu va vào nhau vang lên một âm thanh lảnh lót, rượu bên trong được uống cạn.
“Vân Tranh.” Hoắc Trường Uyên nhìn Hoắc Chấn với gương mặt cố tỏ ra nghiêm nghị nhưng vẫn không giấu được niềm vui, khẽ cười nói: “Anh đã bàn bạc với bố rồi, qua năm mới, em đổi lại tên đi!”
Tuy rằng Hoắc Chấn lấy vợ mới sau khi người vợ cũ đã mất nhưng thân phận con riêng của Tiêu Vân Tranh vẫn khá nhạy cảm.
Tên họ từ đầu tới cuối đều chưa được đổi lại, nay được sự đồng ý của anh, Tiêu Vân Tranh và Phạm Ngọc Trân vô cùng cảm kích, Tiêu Vân Tranh cất giọng run run: “Anh, cảm ơn anh!”
Hoắc Trường Uyên tay cầm ly rượu khẽ lắc lắc, tỏ ý không cần.
Bữa tiệc đám cưới ấm áp và náo nhiệt kết thúc, các vị khách ra về trong cơn say ngà ngà, tuy rằng Hoắc Trường Uyên đi chúc từng bàn một, nhưng thật ra anh uống không nhiều, đa phần đều được Giang Phóng, người vẫn đảm nhiệm vai trò phù rể gánh giúp.
Sau khi mời một vòng, bước chân của Giang Phóng đã có phần chấp chới, hoàn toàn phải nhờ Tiểu Triệu đỡ.
Ban nãy khi rời đi, Lâm Uyển Bạch thấy ánh mắt Giang Phóng đờ đẫn, cả người gần như treo trên cơ thể Tiểu Triệu.
Nhìn ra phía xa, cô buộc phải lên tiếng: “Trợ lý Giang hôm nay cũng uống quá nhiều rồi, em thấy Tiểu Triệu lo lắng vô cùng. Sớm biết vậy, ban nãy không nên để anh ấy đỡ rượu!”
“Em hiểu gì chứ, như vậy Giang Phóng mới có cơ hội.” Nhưng Hoắc Trường Uyên chỉ từ tốn mỉm cười, biểu cảm nhàn nhã.
Lâm Uyển Bạch giật mình, hiểu được những ý tứ sâu xa trong đôi mắt anh, bỗng chốc cắn môi kêu một tiếng: “Ông xã, anh xấu quá đi!”
Tiễn hết khách khứa ra về, Hoắc Trường Uyên nắm lấy tay cô, nhưng không phải là rời khỏi đại sảnh khách sạn mà quay người đi vào trong thang máy.
Những con số màu đỏ không ngừng nhảy vọt lên, đích đến là khu vực phòng cho khách ở trên tầng. Nhìn thấy anh rút chiếc thẻ phòng ra quẹt mở cửa, cô khó hiểu hỏi: “Ông xã, hôm nay chúng ta không về nhà sao?”
“Không về.” Hoắc Trường Uyên đáp dứt khoát: “Anh đã bảo nhân viên khách sạn sắp xếp sẵn phòng rồi.”
Thấy anh nhướng cao đôi mày, Lâm Uyển Bạch lập tức hiểu ngay ý của anh.
Họ đẩy cửa ra, đập vào mắt là một màu đỏ rực, y hệt như phòng tân hôn hôm nào. Trên ga giường và thảm trải sản đều được rắc những cánh hoa hồng còn tươi, tạo ra một bầu không khí vui vẻ và lãng mạn.
Gương mặt Lâm Uyển Bạch như bị những cánh hoa hồng ấy phản chiếu sắc đỏ, cô vẫn không yên tâm, nhíu mày: “Nhưng còn Kính Viên…”
Hoắc Trường Uyên ôm cô đi vào trong, hạ thấp giọng: “Không sao, đừng lo lắng. Chẳng phải em đã dành phần cho con rất nhiều rồi sao. Anh đã dặn dò thím Lý rồi, tối nay thím ấy sẽ chăm sóc chú đáo!”
“Ừm…” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập gật đầu.
Sau khi đóng cửa phòng lại, chân cô nhẹ bẫng, cả người bị Hoắc Trường Uyên dùng cánh tay còn sức mạnh còn lại của mình bế bổng vào lòng.
Anh đi thẳng tới chiếc giường lớn màu đỏ, đặt cô lên giường, cơ thể cao lớn cũng đè lên ngay sau đó. Ngón tay anh vuốt ve qua tóc mai trên gương mặt cô, lòng bàn tay che phủ những đường cong ẩn hiện sau lớp xường xám đỏ: “Bà xã, đêm đầu tiên của chúng ta cũng là ở khách sạn, em đã trao lần đầu tiên cho anh, anh cảm thấy mình cần có trách nhiệm với em!”
“… Anh muốn chịu trách nhiệm kiểu gì?” Lâm Uyển Bạch xấu hổ cắn môi.
Hoắc Trường Uyên rướn môi cười, cúi đầu hôn cô, nói một câu mơ hồ: “Tiếp tục ngủ, ngủ đi ngủ lại.”
Đôi mi của Lâm Uyển Bạch rung rinh, cô nhắm mắt lại, hòa theo nụ hôn của anh.
Sau khi cử hành đám cưới tại giáo đường, họ chia cách tròn bốn tháng, sau đó cô lại sinh em bé, đẻ mổ nên hồi phục chậm hơn một chút. Anh đã phải chờ đợi một thời gian rất dài, không thể coi là “tiểu biệt” nữa, cả hai cơ thể lúc này đều khát khao đối phương.
Chiếc xường xám Lâm Uyển Bạch mặc hôm nay có thiết kế rất đặc biệt, đường xẻ nách ở bên hông được làm một chiếc khóa kéo.
Chỉ cần kéo ra một cái, toàn bộ cảnh xuân sẽ lộ diện.
Trưa nay nhìn thấy cô khoác lên người, Hoắc Trường Uyên đã tự luyện tập trong đầu nhiều lần rằng phải cởi nó ra như thế nào. Lúc này anh đặt tay lên khóa kéo, trong không gian vang lên tiếng cởi khóa roẹt roẹt. Anh đang chuẩn bị cởi tới cùng thì bỗng dừng lại.
“Sao vậy…”
Hoắc Trường Uyên đưa tay lên làm động tác “suỵt”, rồi lập tức nhíu mày nhìn chằm chằm về phía cửa phòng.
Lâm Uyển Bạch hiểu ý anh, bên ngoài lúc này có người…
Cô kéo lại khóa cẩn thận, được anh nắm tay nhảy xuống giường, vừa cẩn thận chỉnh trang lại vạt váy, vừa nhón chân đi ra cửa.
Tới cửa, họ nín thở đợi mấy giây. Hoắc Trường Uyên đưa tay bất thình lình mở cửa ra. Bên ngoài lập tức có một đống lăn vào trong, nhìn kỹ lại hóa ra là bánh bao nhỏ.
“Đậu Đậu?” Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật.
Lâm Uyển Bạch vội vàng tiến lên trước, đỡ con trai dậy: “Bảo bối, mau đứng lên, có bị ngã không?”
Bánh bao nhỏ nhanh nhẹn bám vào cánh tay cô đứng dậy, phủi phủi lớp bụi trên người, cái miệng nhỏ xấu hổ mím lại nhưng đồng thời cũng bật cười phấn khích, hai mắt sáng rực lên: “Hì hì, bà cô nói sẽ dẫn bảo bảo tới quấy rối đêm tân hôn!”
Ựa…
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, nhìn sang, mặt Hoắc Trường Uyên đã đen thui lại…
Hết chương 364