Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 42: Liên Minh Quạ Đen


Bạn đang đọc Xin Em Ở Lại Bên Anh FULL – Chương 42: Liên Minh Quạ Đen


CHƯƠNG 42: LIÊN MINH QUẠ ĐEN
Edit: BRANDY
Sau nửa đêm, Nghênh Thần dường như đã sắp thành xác chết, nằm sấp trên giường giống như con cá muối, mọi chuyện phía sau đều do Lệ Khôn đảm nhận.
 
Những động tác của anh rất dữ dội, Nghênh Thần như cá muối lại cải tử hồi sinh, nửa khóc nửa mắng: “Anh đã xong chưa.”
 
Lệ Khôn nằm trên lưng cô, chuyển động nhanh hơn, mở mắt nói bừa: “Sắp xong rồi.”
 
Nghênh Thần buồn phiền, nóng nảy, không nói gì, xoay chân, đạp mạnh lên vai anh một cái.
Bị đạp một cái mạnh, Lệ Khôn buộc phải lui về sau, cũng đã đến giới hạn.
 
Anh phun ra ngoài, toàn bộ đều phun lên người Nghênh Thần.
 
Ngực, bụng, chân, đều nhớp nhúa.
 
Nghênh Thần: “…”
 
Đáy mắt Lệ Khôn đỏ lên, cười một nụ cười của kẻ lãng tử: “Em trừng mắt với anh làm gì?”
 
Nghênh Thần cũng lười đáp lời, nghiêng đầu, đưa tay với khăn giấy trên tủ đầu giường.
 
“Đừng lau.” Lệ Khôn bắt đầu đùa bỡn vô lại, nắm mắt cá chân cô kéo xuống, Nghênh Thần nháy mắt đã bị tụt xuống, tay bắt hụt.
 
“Anh làm gì vậy!” Nghênh Thần thực sự tức giận.
 
Lệ Khôn thì vẫn thản nhiên như thường, cười xấu xa nói: “Cái này rất tốt, so với bất kỳ mỹ phẩm nào cũng có tác dụng hơn, hoàn toàn từ thiên nhiên.”
 
“Thiên nhiên cái đầu anh.” Nghênh Thần quở trách, càng ngày càng không đứng đắn.
 
Đêm nay, hai người ngủ muộn, nhưng ngày hôm sau Lệ Khôn vẫn dậy rất sớm.
 
Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm, lúc Nghênh Thần tỉnh dậy đã là chín giờ.

Trong phòng khách có tiếng động rất nhỏ, thỉnh thoảng có tiếng nói vọng ra.
 
Nghênh Thần đi tới cạnh cửa, Lệ Không cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Dậy rồi à?”
 
“Anh ra ngoài mua bữa sáng đấy ư?” Nghênh Thần đi tới phía sau anh, đầu tựa vào vai anh một chút: “Sao anh có thể dậy được?”
 
“Không dậy nổi cũng phải dậy,” Lệ Khôn thuần thục xếp bát đũa, nói: “Anh đã chứng minh sinh lý của anh không có vấn đề gì.”
 
Nghênh Thần vui vẻ: “Thật xấu xa.”
 
“Đi đánh răng rửa mặt đi.” Lệ Khôn dùng mông đẩy cô một cái.
 
Nghênh Thần giơ tay ra, không chút nương tay vỗ xuống mông anh.
 
 “Bang.”
 
“Fuck!”
 
Nghênh Thần cười đùa chạy rất nhanh.
 
Cô rửa mặt xong, thấy Lệ Khôn đang thu thập cà chua bày ra trên bàn tối qua.
 
Nghênh Thần nhanh mắt, ngón tay giơ lên: “Thiếu hai cái.”
 
Lệ Khôn: “…”
 
“Em đừng động vào, bỏ xuống, bỏ xuống.” Nghênh Thần khó lắm mới bắt được khuyết điểm của anh, hưng phấn đến hai mắt sáng lên: “Ngày hôm qua mình mua mười sáu quả cà chua, hôm nay sao còn có mười bốn?”
 
“..” Lệ Khôn thật sự khẩn trương.
 
“Anh ăn ư?” Nghênh Thần đè tay anh lại hỏi, không cho anh làm gì: “Thành thật khai báo mau.”
 
Lệ Khôn có thật sự đã lót dạ, nhưng biểu hiện vẫn rất bình tĩnh: “Anh ăn cà chua thì sao? Bồi bổ thân thể không được ư?”
 
“Ôi, ôi, ôi.” Nghênh Thần bắt được điểm này, được nước làm tới: “Ai vừa rồi còn huênh hoang, còn nói sinh lý không có vấn đề gì?”
 
Lệ Khôn: “…”
 
“Muốn bổ thận cố tinh thì cứ nói thẳng đi, cũng không phải là chuyện mất mặt gì mà.” Nghênh Thần hất cằm, cái miệng nhỏ khép khép mở mở,  “Anh cũng rất ham học, cũng đem những gì giáo sư nói ngày hôm qua ghi nhớ lại.”
 
Khuôn mặt đẹp trai của Lệ Khôn tỏ ra bực bội: “Không thuận theo thì không buông tha, hử?”
 
Nghênh Thần: “Em đếm lại xem, mấy hộp con nhộng to kia, anh không ăn trộm chứ?”
 
Lệ Khôn gắp bánh bao, bánh tiêu vào trong đĩa nói: “Sao có thể không ăn được, tối hôm qua, em ép anh đến khô.”
 
“Anh cút đi.” Nghênh Thần đá anh, bị anh nhanh nhẹn né được.
 
Hai người không vì đêm xuân hôm qua mà thẹn thùng mất tự nhiên, ngược lại lại giống như đôi vợ chồng già, hiểu rõ lòng nhau, mọi chuyện xảy ra rất chân thực.
 

“Hôm nay anh về lại doanh trại ư?” Nghênh Thần hỏi.
 
“Phải đi rồi, nhưng có thể muộn hơn chút.” Lệ Khôn đưa thìa cho cô: “Sau khi nấu cơm trưa cho em xong mới đi.”
 
Nghênh Thần lầm bầm: “Sao lại bận rộn như thế, cũng không phải là làm nhiệm vụ.”
 
“Đâu phải cứ đi xa mới là nhiệm vụ, mọi chuyện tổ chức giao cho, bất luận lớn nhỏ, nặng nhẹ đều là nhiệm vụ.” Làm lính lâu, ý thực phục tùng và thi hành đã khắc vào máu xương.
 
Lệ Khôn thổi nguội cháo, uống một hợp, mới nói: “Trong doanh trại buổi tối có buổi giao lưu, y tá bệnh viện, thầy giáo của trường học đều có.”
 
Nghênh Thần buông bát đũa xuống, chua chát nói: “Ồ, đội trưởng, anh còn đi xem mắt.”
 
“Anh xem mắt?” Lệ Khôn à một tiếng, nghiền ngẫm nói: “Em muốn anh đi?”
 
Dưới đáy bàn, Nghênh Thần đạp anh một cái thật mạnh.
 
Lệ Khôn lạc giọng: “Vẫn còn khỏe lắm nhỉ.”
 
Nghênh Thần không nói gì, lúc lâu sau, bỗng nhiên nghĩ: “Lâm Đức có tham gia không?”
 
“Cậu ấy là người ghi danh tích cực nhất.”
 
Nghênh Thần vui vẻ.
 
Lệ Khôn cúi đầu húp cháo, tâm tư trỗi dậy, anh giả bộ lơ đãng nhắc: “Nếu không, anh với em đi cùng nhau?”
 
Anh có tâm sự.
 
Một là anh muốn đưa Nghênh Thần đi đổi gió, đi ra ngoài một chút, hai là lòng hư vinh của đàn ông, có cô bạn gái xinh đẹp như vậy, dù sao cũng coi như là thanh mai trúc mã, đem vào được thì mấy thằng nhóc trong đội chắc là hâm mộ chết mất.
 
Nghênh Thần không nghi ngờ gì, cô phấn khích nói: “Em có thể đi ư?”
 
Trong lòng Lệ Khôn rất vui vẻ, đuôi sói đã giương ra còn giả bộ bình tĩnh: 
 
“Có thể.”
 

 
Cuộc sống trong quân đội mà nói tương đối đơn độc gò bó, cơ hội tiếp xúc với người khác phái rất ít, đi trong đội mà đếm, cả một đống con trai. 
 
Công đoàn thành phố cứ mỗi cuối năm lại tổ chức tổng đội cùng nhau, cùng có ý tưởng tổ chức chung như vậy.
 
Năm trước, Lâm Đức và Lệ Khôn ở Châu Phi làm nhiệm vụ nên đã bỏ qua, lần này, cậu ấy rất hào hứng, buổi tối hôm trước còn mất ngủ.

Đến tối thì buổi giao lưu hữu nghị mới bắt đầu, cả chiều Lâm Đức cứ đi lại trước gương để thử quần áo.
 
Lúc Lệ Khôn đưa Nghênh Thần vào trong doanh trại, chỉ cần ghi tên và thẻ căn cước, ra vào cũng rất đơn giản.
 
Nghênh Thần xúc động: “Có người quen đúng là dễ làm việc.”
 
Lệ Khôn cười, xoa đầu cô: “Không phải là người quen, là thân nhân.”
 
Nghênh Thần đỏ mặt, véo cánh tay anh một cái: “Hứ, đừng có mà chiếm tiện nghi của em!”
Lệ Khôn không thấy đau, cười rất đắc ý.
 
Lái xe qua sa trường, lại qua phòng ăn, khi thấy ký túc xá ngay ngắn xuất hiện Nghênh Thần lo lắng: “Ôi, hay là em không đi lên?”
 
“Không đi lên em đợi ở đâu?” Lệ Khôn đánh tay lái, quẹo sang phải, “Con hai tiếng nữa mứi đến giờ tổ chức.”
 
Nghênh Thần nhìn xung quanh: “Ở đây các anh không có quán cà phê ư.”
 
“Chỉ có phòng ăn, sáu giờ tối mới dọn cơm lên,  nửa giờ thì ăn tập trung, quân lính đều bình đẳng, ai tới muộn thì đói bụng.” Lệ Khôn đậu xe vào góc tây nam rồi dừng lại, sau khi tắt máy, anh nhướn mi nhìn Nghênh Thần: “Em sợ cái gì? Anh ở cùng với Lâm Đức, phòng ký túc chỉ có hai người thôi.”
 
Nói vậy, lòng Nghênh Thần thả lỏng chút.
 
Chẳng qua là lúc lên lầu, cô bước thật nhanh.
 
“Làm sao mà như kẻ gian thế?” Lệ Khôn bước hai bậc cầu thang một mới có thể đuổi kịp cô.
 
Nghênh Thần nghĩ cũng phải, cô có gì không tốt đâu, trừ việc đã qua tuổi thiếu nữ, thì xem xét các mặt, cô cũng là một cô gái nhỏ xinh đẹp.
 
Vì vậy cô thẳng sống lương, bình tĩnh hơn nhiều.
 
Lâm Đức thấy cô, rất vui mừng.

Kéo Nghênh Thần làm tham mưu: “Chị Thần, em mặc bộ nào thì đẹp?”
 
“Cái này…” Tay trái tay phải cô là hai bộ quân trang, thực sự giống nhau như đúc.

Nghênh Thần tiện tay chỉ một bộ: “Bên trái.”
 
“Được rồi! Em sẽ mặc bộ này.”
 
“…”

 
Lệ Khôn rốt cuộc cũng phải cong miệng cười.

Lái xe đã lâu, eo mắt đều nhức mỏi, anh nằm ngửa trên giường, hai cùi chỏ tay chống xuống mặt giường, ngực rất rộng, lại rất rắn chắc.
 
“Đứng bắt nạt chị Thần của cậu đấy.” Lệ Khôn nâng tay lên chỉ về Lâm Đức.
 
Lâm Đức cười đùa nói: “Vậy em nghe theo chị Thần.”
 
“…”
 
Nghênh Thần thực sự không hiểu nổi những người đàn ông thực sự này đang nói chuyện tiếu lâm gì.
 
Trong lúc đợi, ánh mắt Nghênh Thần luôn nhìn chăm chú ra cửa.
 
Lệ Khôn chú ý mấy lần hỏi: “Sao thế?”
 
Nghênh Thần nhỏ giọng hỏi: “Sẽ không ai tới xem chứ?” Trong tiểu thuyết có viết như vậy, khi đưa bạn gái tới, các chiến sĩ đồng loạt tới xem náo nhiệt.
 
Lệ Khôn cười một tiếng, thấp giọng hỏi: “Em muốn thế ư?”
 
Nghênh Thần lắc đầu, nhưng lại cảm thấy không hoàn toàn như thế: “Em không nghĩ đến điều đó.”
 
Mi mắt Lệ Khôn cụp xuống, sự chân thật này, anh rất thích.
 
“Không cần phải lén lút.” Lệ Khôn dắt tay cô: “Chờ lát nữa đi tới buổi giao lưu hữu nghị, cứ đi quang minh chính đại, để cho người ta nhìn cho đã.”
 
Giao lưu hữu nghị được tổ chức ở hội trường lớn nhất của đội, bình thường chỉ dùng để tổ chức khen thưởng.

Lệ Khôn là người tổ chức, sắp xếp chỗ ngồi, tổ chức  buổi gặp mặt, rất nhiều việc phải làm.
 
Nghênh Thần để anh đi, không cần chú ý đến cô.
 
Cô cũng không phải là cô bé, đã sớm qua cái tuổi cần bảo mẫu.
 
“Vậy được, anh đã sắp chỗ cho em, ghế đầu hàng thứ tư, nếu em tìm không ra thì đi tìm anh.” Lúc Lệ Khôn nói chuyện như vậy nhìn rất nghiêm túc, tỉ mị dặn dò, làm người khác có cảm giác rất an tâm.
 
Nghênh Thần như học sinh, nghiêm nghị thưa gửi: “Dạ! Sếp!”
 
Lệ Khôn cười mắng, “Quỷ khôn lanh.”
 
Rồi anh vội vàng đi, Nghênh Thần cũng không đi xa, chỉ đi bộ quanh đó.
 
Trong ấn tượng của cô, đội trưởng đều bộ dáng như vậy, đoan chính, nghiêm túc, không cần biết thế nào là nhà, lang bạt tứ phương.

Nhất là ở trên sa trường và đường đua, giữa những dụng cụ huấn luyện, nhìn đã thấy khó đối phó.
 
Nghênh Thần ánh mắt quan sát khắp nơi, radio đã vang lên, cô nghe ra là quân ca.
 
Bài đầu tiên là Quốc ca, lời lẽ hào hùng, ở trong tình cảnh này đúng là rất có ý nghĩa.
 
Nghênh Thần khẽ hát theo, tâm tình thoải mái không thể nói thành lời.
 
Thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng có thể biết được sinh hoạt hằng ngày của Lệ Khôn.
 
Cũng coi như không uổng chuyến đi này.
 
Buổi giao lưu hữu nghị bảy giờ thì bắt đầu, lúc này còn mười phút nữa mới đến, Nghênh Thần tiến vào hội trường.

Cô nghĩ là thừa dịp còn chưa đông người sẽ đi vào, sẽ không thu hút ánh mắt của người khác.
 
Cuối cùng, bên trong đã không còn chỗ ngồi.
 
“…”
 
Trai gái FA lâu ngày đúng là tích cực thật.
Mặc dù hôm nay cô không mặc quần áo quá nổi bật gì, nhưng nhìn cô rất vừa mắt, khoác ngoài là cái áo khoác mỏng màu trắng, mang lại cảm giác sạch sẽ, tươi mát.
 
Nghênh Thần đi chầm chậm, nhỏ giọng tìm chỗ ngồi.
 
Ở đầu hàng thứ tư đúng không?
 
Người ở hội trường này, đúng là làm cho người ta khẩn trương.

Nghênh Thần nhắm mắt đi tới trước, tuy không gây động tĩnh gì mấy, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt quan sát.
 
Lâm Đức ngồi bên trái, ở phía xa đè giọng gọi cô.
 
Nghênh Thần không nghe thấy, liếc nhanh một cái, thấy chỗ trống thì đi qua ngồi xuống.


Căn bản không chú ý tới, không chú ý rằng đây là khi nữ khách đến để xem mắt.
 
Cô ngồi xuống, những nam đồng chí bên cạnh ánh mắt sáng lên nhìn sang.
 
Nghênh Thần quét mắt khắp hội trường, lòng còn buồn bực vì không trông thấy Lệ Khôn.
Sau khi lãnh đạo đọc diễn văn xong, người chủ trì tiếp lời, tổ chức các hoạt động giao lưu, rồi mấy trò chơi nho nhỏ, để tạo ấn tượng cho đối phương.
 
Trò thứ nhất tên là “Cậu nói tôi đoán”, mời năm sáu đội đi lên, trước hết làm bầu không khí thêm phấn khích.
 
Nghênh Thần cũng thấy thú vị, một tay chống cằm, hơi mỉm cười.
 
Đến phần thứ 5 có tên: “Đạp khí cầu”, ý như mặt chữ, nữ khách sẽ kéo một chuỗi bóng bay, có thể bị mình đạp cũng có thể người khác đạp, cuối cùng ai còn nhiều nhất, thì thắng cuộc.
Những trò chơi này rất hay, người được chọn tham gia đều là những chàng trai cô gái được bình chọn, “người ấn tượng nhất”.

Có thể nói là những đại diện có giá trị đã được chọn lựa.
 
Người chủ trì sẽ đọc số, mỗi lần đọc một số thì người ngồi ở vị trí số đó sẽ đi lên trên bục.

Hoặc ngượng ngùng, hoặc khẩn trương, nhưng không thể giấu nổi sự phấn khích, mọi người cũng vỗ tay rất nhiệt tình.
 
“Mười sáu, mời bạn nữ số mười sáu.” Người chủ trì đọc lại nhiều lần.
 
Nghênh Thần đầu tiên không có phản ứng gì, cho đến khi tất cả ánh mắt các hướng đều nhìn về cô.
 
Cô liếc nhìn bên trái rồi bên phải mình, trong lòng chột dạ.
 
Xong rồi.
 
Cả hội trường đều dồn ánh mắt lên người cô, rất yên tĩnh.
 
Nghênh Thần không biết nên làm sao cho phải, áp lực chĩa tới, cứ như vậy mà hồ đồ đi lên sân khấu.
 
Trai gái xếp thành hai hàng, hình như theo thứ tự, dưới khán đài, nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp hình.
 
Người dẫn chương trình cũng biết rõ, cô gái này được nhiều người thích.

Vì vậy bảo cô đứng ở chính giữa.
 
Nghênh Thần lúng túng làm theo.
 
Cô theo bản năng tìm kiếm Lệ Khôn, nhìn trái nhìn phải cũng đều không thấy.
 
Mỗi người 10 quả bóng, cột vào một sợi dây.

Sau đó buộc vào quần áo, giống như cái đuôi.

Đến lượt Nghênh Thần, trên sân khấu có ba bốn người nam cũng nhìn cô cười, hảo cảm không che dấu.
 
Nghênh Thần nghĩ, lát nữa cô không làm gì cả, mặc cho người ta đạp bóng, qua loa lấy lệ cho xong đi.
 
Cô hít một hơi thật sâu, chỉ có thể nhắm mắt làm liều.
 
Hiện tại âm nhạc đã đẩy không khí lên cao, rõ ràng vui vẻ.

Người chủ trì hét to: “Một tràng pháo tay dành tặng cho những chàng trai, cô gái dũng cảm này nào! Đêm nay rất vui, duyên phận đã để cho họ tụ hội ở đây cùng với nhau.”
 
Tiếng vỗ tay ồ lên như nước thủy triều.
 
“Tất cả mọi người — Chuẩn bị — Bắt đầu!”
 
Âm nhạc chuyển đổi, một giai điệu nhanh, mười mấy người trên sân khấu lập tức chạy qua lại, hét chói tai.
 
Nghênh Thần bối rối.
 
Các anh à, có cần phải liều mạng đến thế không.
 
Cô không di chuyển chút nào, sau đó bị đẩy ra ngoài cùng.
 
Cũng tốt.

Nghênh Thần vừa mới tự mình an ủi như vậy, mấy người thanh niên đã đồng loạt chạy về phía cô – là muốn “bảo vệ” cô ư!
 
Nghênh Thần bị dọa sợ, liền lùi về sau ba bước.
 
Ngay lúc này thì từ sân khấu bên phải đột nhiên xuất hiện một bóng người.
 
Người này rất cao, Lệ Khôn ngồi xổm xuống quỳ một chân, tay chống xuống đất mượn lực, chân dùng sức bật, bật nhảy một cái đã lên sân khấu.
 
Tốc độ nhanh như báo.
 
Quá nhanh.
 
Mục tiêu của anh rất rõ ràng, chạy vội mấy bước tới chỗ Nghênh Thần, sau đó chắn trước mặt cô.
 
Nhạc đệm xảy ra bất ngờ làm mọi người trong hội trường đều sôi trào.
 
Cũng không biết thằng nhóc con quỷ quái nào rống lên: “Chen ngang, chen ngang! Lệ đội trưởng phạm quy! Chuẩn bị hít đất!”
 
Cả hội nhất thời cười rộ: “Ha ha ha ha.”
 
Chân mày Lệ Khôn vẫn cau chặt, rõ ràng là dáng vẻ bảo vệ, che chở.
 
Đều là những người đàn ông nhiệt huyết, thẳng thắn, còn nội tình gì bên trong, thì tình huống trước mắt này chắc lòng ai cũng rõ được một hai rồi.

Có điều chơi là chơi, vì vậy không ai nhường lại, tất cả vẫn xông lên rất ác liệt.
 

Mọi người đều nhào tới, người đạp ta đá, ai cũng cố đập bóng bay của Nghênh Thần.
 
Lệ Khôn tay trái ngăn, tay phải đẩy, huy động toàn lực, một người cũng không cho lên.
Nghênh Thần được anh bảo hộ phía sau, nhìn đôi vai rộng, eo nhỏ chuyển động, từng chiêu từng thức không cho ai cơ hội tiến lên.
 
Nghiêm túc như vậy!
 
Hôm nay tới xem mắt, không chỉ có đội đặc chiến, còn có không ít binh chủng khác, hải quân lục quân cũng đều góp mặt.

Cao thủ so chiêu, Lệ Khôn đều loại hết.
 
Bức tường thành mang tên Lệ đội trưởng cũng không phải hữu danh vô thực nha.

Ải này quá khó rồi. 
 
“Người anh em, đang chơi trò chơi mà, sao anh lại đáng sợ như thế.”
 
“Cậu số mấy? Không được chọn lên, sao cậu không theo quy tắc vậy.”
 
“Ôi, ôi, vặn nhẹ chút, tay sắp gãy rồi!”
 
Lệ Khôn: “Quy củ cái khỉ gì, cô ấy ở đây – thì tôi chính là quy tắc.”
 
Cuối cùng, Nghênh Thần không bị đạp một quả bóng nào, toàn thắng, giành hạng nhất.
 
Tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang rầm như sấm.
 
Mặt Nghênh Thần đỏ hết cả lên.
 
Đây là lần đầu tiên cô không muốn giải nhất như nậy.
 
Trò chơi kết thúc nhưng người vẫn chưa được về, người chủ trì tuyên bố xếp hạng, sau đó phát phần thưởng.

Có thú nhồi bông, móc chìa khóa, ly đựng nước, đều là những đồ lặt vặt cá nhân.
 
Lệ Khôn đã tới, Nghênh Thần cũng an tâm, lúc này, có tâm tình nhận phần thưởng.
 
“Vậy lấy cái này.” Lệ Không không muốn cô ở trên sân khấu thêm một phút giây nào nữa, tự mình cầm phần thưởng trong giỏ.
 
Nghênh Thần buồn bực, sao anh lại cầm cái thước thẳng làm gì?
 
Nam thẳng, thẩm mỹ cũng quá kì lạ.
 
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, Lệ Khôn hừ lạnh một tiếng, cố giằng giảm giọng nói bên tai cô: “–lấy về đánh em.”
 
Cái tư thế này, thân mật một cách trắng trợn.
 
Dưới sân khấu đã có người nhỏ giọng bàn tán, một giây tiếp theo, Lệ Khôn xác nhận suy đoán của bọn họ.
 
Anh trực tiếp dắt tay Nghênh Thần, tuyên thệ chủ quyền, đi xuống dưới sân khấu.
 
Toàn hội trường đầu tiên là yên tĩnh.
 
Sau đó một giây, Lâm Đức là người vỗ tay đầu tiên, sau đó không biết vì sao, toàn bộ hội trường đều vỗ tay.
 
Khí thế lớn như vậy, không thua gì tối qua đâu.
 
Chuyện công khai như vậy, làm cho Nghênh Thần chưa kịp chuẩn bị.
 
Nhưng mà, cô càng bất ngờ hơn.
 
Lần giao lưu hữu nghị này của quân đoàn đang được truyền hình trực tiếp.
 
Nói cách khác, toàn bộ đại viện và những người trong nội bộ đều có thể nhìn thấy.
 
Mạnh Trach gọi điện đầu tiên: “Fuck! Tiểu Thần này, các người công bố không khác gì làm buổi họp báo nhỉ!”
 
Mở họp báo.
 
Mạnh Trạch biết, mà anh ấy lại lắm chuyện như vậy, vậy thì không đến chiều mai tất cả mọi người sẽ biết.
 
Nghênh Thần cảm thấy không sao, thậm chí trong lòng còn hơi vui mừng.

Cô liếc nhìn người bên cạnh.
 
Sắc mặt Lệ Khôn nhìn rất bình tĩnh, không có biến động gì, nhìn không ra anh có điểm nào buồn phiền hết.
 
Nghênh Thần trăn trở trong lòng.
 
Giống như đoạn đường xi măng đang rất tốt, đột nhiên đạp trúng một cái hố.

Tuy không bị ngã, nhưng bị sợ hãi.
 
Cô không phân biệt được, có phải do cô suy nghĩ quá nhiều hay không, điện thoại di động lại vang lên.
 
Là thư ký gọi đến, đã muộn như vậy, Nghênh Thần thầm nghĩ trong lòng, công ty xảy ra chuyện gì nhỉ?
 
“Alo, Nghênh Thần đây.”
 
Nghênh Thần đi ra ngoài hội trường để nghe máy, “Được rồi, cô nói đi,”
 
Mấy câu nói xong, Nghênh Thần hoàn toàn bối rối, không thể tin được những lời thư ký vừa nói.
 
“Cái gì? Đường tổng muốn từ chức?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.