Xin Em Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 5: Tôi Là Vị Hôn Thê Của Anh Ấy


Đọc truyện Xin Em Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa – Chương 5: Tôi Là Vị Hôn Thê Của Anh Ấy


“Tiểu Như? Sao em lại ở đây?” Dạ Khải Hiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền xoay đầu nhìn, thấy Âu Tĩnh Như đang trợn mắt, mặt đã tái xanh anh khẽ chau mày, kinh ngạc hỏi, đôi chân nhanh chóng tiến về phía của cô.
Âu Tĩnh Như vẫn đứng yên ở đấy không dám nhúc nhích, lắp bắp trả lời anh: “Em…em đi mua sắm cùng bạn.”
“Thiếu gia!” Từ xa Chu Dự cùng một số người mặc vest đen, gương mặt có chút dữ tợn chạy nhanh đến đứng trước mặt Dạ Khải Hiên cúi người cung kính gọi.
“Mau xử lý hết bọn người này đi, điều tra xem bọn chúng là người của ai?” Dạ Khải Hiên lạnh nhạt, giọng nói không mang một chút cảm xúc ra lệnh cho Chu Dự.
“Vâng.” Chu Dự gật nhẹ đầu ra lệnh cho những người phía sau nhanh chóng thu dọn, ánh mắt không quên liếc nhìn Âu Tĩnh Như một cái rồi mới rời đi.

Khi ở tập đoàn Dạ thị Chu Dự là một trợ lý riêng nhưng khi không ở Dạ thị thì anh lại là cánh tay đắc lực của Dạ Khải Hiên trong hắc đạo.

Dạ Khải Hiên thấy Âu Tĩnh Như hoảng sợ, vẫn chưa hoàn hồn anh vội bước đến đứng trước mặt của cô, ánh mắt đã không còn lãnh khốc, khát máu như lúc nãy nữa thay vào đó là một đôi mắt ôn nhu, anh cong khóe môi lên, hai tay giơ lên nhéo nhẹ hai má của cô một cái: “Anh đã làm em sợ rồi sao?”
Quả thật là có chút sợ, tuy rằng Âu Tĩnh Như không phải là lần đầu nhìn thấy những cảnh máu me như thế này nhưng đó đã là chuyện của hơn một năm trước rồi nhưng bây giờ thấy lại vẫn không khỏi sợ hãi, rùng mình, cô khẽ lắc đầu, gương mặt lo lắng vội nhìn người của anh từ trên xuống dưới, hỏi han: “Anh không sao chứ? Anh có bị thương ở đâu không?”
“Anh không sao, không bị thương ở đâu cả.” Dạ Khải Hiên mỉm cười xoa xoa đầu của Âu Tĩnh Như, chậm rãi đáp lại.
“Khải Hiên! Cậu không sao chứ?” Ba người đàn ông cùng một cô gái vội vã chạy đến đứng bên cạnh Dạ Khải Hiên ai nấy đều lo lắng, quan tâm hỏi.
“Tớ không sao.” Dạ Khải Hiên thu lại ánh mắt ôn nhu ấy, lãnh đạm trả lời bọn họ.
Âu Tĩnh Như nhìn thấy cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Dạ Khải Hiên thì nhận ra đây chính là cô gái mà cô đã gặp ở sân bay, ánh mắt cô ngay lập tức khóa chặt cô gái ấy không ngừng quan sát, đánh giá.

Cô gái mang vẻ đẹp dịu dàng kia cũng âm thầm quan sát, đánh giá Âu Tĩnh Như.
“Ôi, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?” Một anh chàng có mái tóc màu nâu, gương mặt có chút giống trẻ con, trên tai còn bấm vài lỗ, giọng điệu tràn đầy sự tò mò, thích thú hỏi.

Dáng vẻ phong lưu này không ai khác chính là thiếu gia tập đoàn Dư thị Dư Hạo, tuy thế lực của anh trong hắc đạo không lớn như Dạ Khải Hiên nhưng cũng có máu mặt được người người kiêng nể.
Không đợi Dạ Khải Hiên trả lời Âu Tĩnh Như đã tươi cười, hí hửng đáp nhanh: “Xin chào, tôi là vị hôn thê của anh ấy, tôi tên là Âu Tĩnh Như anh gọi tôi Tĩnh Như là được rồi.”
Dư Hạo cùng hai người đàn ông còn lại ồ lên một tiếng, ánh mắt của ba người càng khóa chặt dáng vẻ của Âu Tĩnh Như hơn, bọn họ đã từng nghe Dạ Khải Hiên nói qua về việc anh có vị hôn thê, không ngừng lại là một cô bé trong sáng, đáng yêu.


Cô gái đứng bên cạnh Dạ Khải Hiên bước đến gần Âu Tĩnh Như nở một nụ cười hiền lành, dịu dàng, vô cùng thân thiết: “Chào em, chị là Tiêu Hạ Viên là bạn của Khải Hiên, em cứ gọi chị là Hạ Viên là được.”
Khải Hiên? Nghe thân thiết quá nhỉ?! Âu Tĩnh Như khẽ mỉm cười, giọng nói lành lạnh cất lên: “Chào chị.”
“Tiểu Như! Tiểu Như!” Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng gọi của Ivy, cô chạy nhanh đến khom người thở gấp, vuốt vuốt ngực nói với Âu Tĩnh Như: “Tiểu Như! Tớ vừa nghe anh tớ gọi điện nói tuần sau T sẽ đến đây, cậu ấy muốn đến đây giết cậu đấy.”
Âu Tĩnh Như há hốc miệng, tay chân bắt đầu luống cuống, mặt mày nhăn nhó khó coi, lần này thì cô chết chắc rồi biết vậy cô đã không làm hỏng nhà bếp của T rồi.

Sắc mặt Dạ Khải Hiên bỗng trở nên khó coi, âm trầm, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc, căng thẳng hơn bao giờ hết: “Tiểu Như! T là ai? Tại sao lại muốn giết em? Em đã đắc tội gì với người đó vậy?”
“Không thể nói là đắc tội được em chỉ là phá phách một chút thôi.” Âu Tĩnh Như cười hì hì trả lời, trong đầu đang suy nghĩ xem khi T đến đây thì phải năn nỉ, van xin, khóc lóc ỷ ôi như thế nào để T có thể bỏ qua đây hoàn toàn không để ý đến gương mặt xám đen, lo lắng của Dạ Khải Hiên.
Do gấp gáp nói chuyện với Âu Tĩnh Như nên đến bây giờ Ivy mới để ý đến những người trước mặt của mình, cô tròn mắt, miệng không thể há to hơn được nữa trong lòng thầm thốt lên: “Ôi, ở đâu ra nhiều trai đẹp dữ vậy nè?” Nhìn người nổi bật nhất trong bốn người, Ivy nhận ra Dạ Khải Hiên lúc nãy ở sân bay cô đã nhìn thấy anh rồi, cô cười tít mắt, một nụ cười thân thiện, hòa đồng, cô vẫy vẫy tay chào: “Xin chào, em là Ivy là bạn thân của Tiểu Như.”

Dư Hạo vừa thấy gái xinh liền cong khóe môi lên cười gian xảo, anh chỉnh quần áo lại ngay ngắn, hắng giọng định chào hỏi Ivy thì bị cô ngắt lời, cô nắm lấy cánh tay của Âu Tĩnh Như vẻ mặt trở nên phấn khích, nói: “Tiểu Như! Tiểu Như! Chúng ta hãy mau xuống tầng một đi, tớ vừa nghe những người ở đấy nói chồng của chúng ta sắp đến đây rồi đấy, chúng ta hãy mau xuống đó đi.” Lo nói chuyện của T mà cô suýt nữa đã quên mất chuyện này.
Không đợi Âu Tĩnh Như kịp phản ứng gì Ivy đã kéo Âu Tĩnh Như đi mất dạng, Ivy như một cơn gió đến rất nhanh đi cũng rất nhanh khiến cho Dư Hạo chưa kịp chào hỏi làm quen gì cả, nhưng không sao Ivy là bạn thân của Âu Tĩnh Như mà Âu Tĩnh Như lại là vị hôn thê của Dạ Khải Hiên nên chắc chắn anh sẽ gặp lại cô trong một ngày không xa.
Chàng trai có gương mặt đẹp trai, đường nét hài hòa khiến người khác vừa nhìn vào đã cảm thấy anh là người vô cùng dịu dàng, ấm áp, anh đứng cạnh Dư Hạo khẽ chau mày suy nghĩ lời mà Ivy vừa nói, anh thấy khó hiểu vô cùng bèn lên tiếng hỏi: “Chồng của chúng ta? Khải Hiên! Âu Tĩnh Như là vị hôn thê của cậu nếu nói về chồng thì không phải nên nói người đó là cậu sao? Cô ấy còn có chồng nào khác nữa sao? Hơn nữa cô gái tên Ivy vừa nói chồng của chúng ta nói như thế hai người họ chung một chồng sao? Chuyện này là sao?”
Lúc này, tất cả mọi người mới để ý đến bốn chữ “chồng của chúng ta” ai nấy cũng đều rơi vào khó hiểu, mông lung giống như Lý Khiêm.

Dạ Khải Hiên vẫn luôn giữ nét mặt lạnh lùng, khó đoán anh không nói gì chỉ chậm rãi cất bước rời đi, bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng anh cũng giống bọn họ cũng rất muốn biết người mà Âu Tĩnh Như xem là chồng đấy là ai? Còn cái người tên T ấy nữa, anh phải cho người điều tra rõ người tên T ấy, dám có ý định giết cô? Đúng là chê mạng mình dài quá rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.