Xin em đừng làm nũng

Chương 14


Đọc truyện Xin em đừng làm nũng – Chương 14:

Edit: Rong Biển
Bởi vì trận động đất mà cuộc thi dự định diễn ra trong bốn ngày đành phải tạm dừng lại. Thường Lê thuộc nhóm thi đấu đầu tiên đã thi xong rồi, bây giờ chỉ còn đợi kết quả.
Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn, giao thông cũng khôi phục lại, cô dự định về nước.
Cô và Hứa Ninh Thanh sẽ về Bắc Kinh, còn ông bà nội thì về Thượng Hải. Riêng Trần Tiềm Nhượng còn muốn dạo chơi thành phố bên cạnh mấy hôm mới về.
Ở sân bay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy ông bà về trước nhé. Lễ Quốc Khánh còn mấy ngày mà, Lê Lê không định chơi với ông bà sao?” Bà nội kéo tay cô, thật sự không nỡ cứ vậy mà về.
Thường Lê làm nũng: “Con còn phải về làm bài tập nữa mà. Giáo viên chủ nhiệm bữa trước còn nêu tên con, sợ lắm á.”
Bà nội Thường cười bảo: “Vậy con phải nghe lời đó, đừng cứ cãi lại thầy giáo làm gì, biết chưa?”
“Dạ vâng.”
Vừa dứt lời, thẻ rung tự phục vụ (*) trong tay cô vang lên. Vừa nãy cô có gọi một trà trái cây vị phô mai.
(*) Thiết bị được lắp đặt ở quầy thu ngân, do nhân viên thu ngân điều hành, báo cho khách biết đồ mình đặt đã xong và đến lấy.
Đã gần tới giờ bay. Hai ông bà chờ đứa cháu của mình lấy trà trái cây về rồi mới rời đi.
Ông nội Thường nhìn chàng trai trẻ tuổi đứng cạnh đó. Có lẽ do hôm qua vội chạy đến nên anh không mang thêm quần áo, bộ đồ trên người đã có chút nhăn. Tuy nhiên không lộ vẻ lôi thôi, ngược lại lại mang nét hững hờ lười nhác.
Ông Thường đương nhiên từng nghe danh vị thiếu gia nhà họ Hứa này, cũng đã nhìn thấy ảnh của anh trên các tin tức, báo chí, cho nên ấn tượng ban đầu thật sự không tốt lắm. Trước kia ông cũng không đồng ý việc cho Thường Lê qua nhà anh ở mấy.
Thế mà lần này xảy ra động đất lại thấy Hứa thiếu gia lo lắng chạy tới.
Hiện giờ chàng trai đứng thẳng cạnh đó, cúi đầu gửi tin nhắn, không giống với những người tỏ vẻ thân thiện khác, anh luôn duy trì khoảng cách, lễ phép đứng một bên.
“Ninh Thanh à.” Ông lão vẫy tay gọi anh.
Hứa Ninh Thanh để điện thoại xuống đi tới: “Ngài Thường.”
“Mấy ngày nay Lê Lê đã làm phiền con rồi. Chờ ông và bà của nó sắp xếp chuyện công ty xong thì nó sẽ đi ngay.” Ông Thường thở dài, “Cũng do xã hội nguy hiểm với con gái quá. Như chuyện khách sạn lần trước đó, ông bà không nỡ để nó một mình. May mắn cuối cùng chuyện chuỗi khách sạn Châu Ngộ con cũng xử lý ổn thỏa rồi.”
Bà Thường đứng bên cạnh phụ họa: “Bây giờ con bé cũng lớn mất rồi, tự có suy nghĩ của riêng mình. Ngày trước còn hay đi thăm chúng ta, nhưng giờ nào còn muốn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý do cô không muốn đi thăm nữa, thật ra Hứa Ninh Thanh lại biết.

Anh nghiêng đầu nhìn quán nước gần đó. Cô gái nhỏ đứng trước quầy bán, tay cầm một ly trà trái cây màu hồng, cúi người nhìn mấy ổ bánh mỳ trong tủ.
“Có lẽ là do Lê Lê sợ người lạ.” Hứa Ninh Thanh chậm rãi nói, “Tính tình lại bướng bỉnh, nên mới không muốn về nhà.”
Ông nội Thư khựng lại.

Ngón trỏ Thường Lê móc lấy chiếc túi đựng bánh mỳ. Lúc cô chạy lại, ông bà nội đã đi vào kiểm tra an ninh.
Cô và Hứa Ninh Thanh tìm một chỗ ngồi xuống.
Sau khi kết thúc động đất, sân bay cực kỳ náo nhiệt. Người bốn phương tụ lại, đều đang cầm điện thoại báo bình an.
Thường Lê mở túi bánh mỳ ra, phía bên có rắc một lớp bột trắng, bánh mỳ rất xốp mềm, phần nhân là chà bông và sữa.
Cô gái nhỏ khẽ “Oa” một tiếng, cắn xuống một miếng. Nháy mắt, mùi hương thơm ngào ngạt của bánh mỳ tràn vào.
Thường Lê cắn miếng nhỏ, nhai nhai nuốt nuốt, nhìn qua chàng trai bên cạnh, đẩy cái túi về phía anh: “Muốn ăn một cái không?”
Hứa Ninh Thanh cụp mắt, khẽ nói: “Em tự ăn đi.”
Vậy là một mình Thường Lê ăn hết hai cái bánh mỳ, ăn xong mới rửa tay chạy lại kiểm tra an ninh.
Lúc ngồi trên máy bay, Hứa Ninh Thanh mượn tiếp viên hàng không một cái chăn. Vừa định ngủ thì nghe cô gái nhỏ bên cạnh cầm điện thoại mở to hai mắt xuýt xoa một tiếng.
“Sao vậy, điện thoại đẻ ra tiền rồi à?” Hứa Ninh Thanh dựa sát lại nhìn cô.
“Ừm, thật sự đẻ luôn này.” Thường Lê sững sờ quay đầu nhìn anh, “Ông nội em chuyển hơi bị nhiều tiền.”
Thường Lê nghiêm túc đếm hết dãy số không phía sau. Ông nội còn cực kỳ tinh tế, sau khi chuyển khoản còn gửi lời nhắn: Chúc Lê Lê học hành tiến bộ, ông bà yêu con nhiều.
Kề đó còn có một lời nặc mùi nhà giàu mới nổi: Không đủ tiền thì bảo ông, nhà chúng ta có tiền.
Hứa Ninh Thanh hơi nhướng lông mày: “Bây giờ không nhận tiền thưởng nữa cũng chẳng sao rồi.”
Lúc Thường Lê đi mua bánh mỳ, anh chỉ nói bóng gió một câu, ông Thường đã hiểu vì sao cô lại không chịu về nhà. Không biết ai đã nói cô biết chuyện đứa con riêng kia.
Dù sao ông nội Thường cũng đã tranh đấu cả một đời người, sao có thể không rõ chút tâm tư hèn mọn kia của Bạch Ý được.
Thường Lê: “Cũng không phải, nếu không thắng giải thì sẽ bị cười nhạo đó.”
“Ai cười nhạo em?”
“Thì là bạn cùng lớp của em, Lê Hoan á. Thù hằn sâu lắm.” Cô gái nhỏ chun mũi nói: “Là cô gái mỉa mai em hôm anh đến trường ấy.”

Ánh mắt Hứa Ninh Thanh rơi lên cặp đùi để trần nọ. Anh hơi nhấc tay đặt tấm chăn lên đùi cô, giọng nói có phần lười biếng: “Sao cô ta phải cười nhạo em chứ?”
“Nhỏ đó giỏi vẽ lắm, cũng hay đi thi vẽ nữa. Nhưng lần nào cũng xếp sau em cả, cho nên mới ghét em lắm.” Thường Lê tính toán lại số tiền mình đã tiêu, sau đó chuyển lại vào tấm thẻ Hứa Ninh Thanh đưa cô, nói tiếp, “Nhỏ đó ghét em, nên em cũng ghét nhỏ.”
Cô lấy thẻ từ trong ví tiền ra trả cho Hứa Ninh Thanh.
Hứa Ninh Thanh nhận lấy, nghe được câu chuyện của nhóc con, khóe môi cong lên: “Em lợi hại vậy sao?”
Thường Lê trả lời: “Đương nhiên.”
Hứa Ninh Thanh bật cười, đưa tay xoa đầu nhóc con.

Chuyện đầu tiên phải làm sau khi về nước đó là mang Bánh Ngọt về nhà. Hứa Ninh Thanh lái xe đưa cô tới cửa hàng thú cưng.
“Bánh Ngọt nhà chúng ta muốn về nhà rồi.” Nhân viên cửa hàng ôm chú mèo Garfield to mập bỏ vào lồng, trả cho Thường Lê, “Hôm qua mới tắm rửa tỉa lông cho em ấy.”
Thường Lê giờ đây đã trở lại làm phú bà, thẳng tay nạp thêm mấy ngàn tệ vào thẻ hội viên của cửa hàng.
Tay trái cô xách lồng đựng mèo: “Sao cứ thấy con mèo này nặng hơn ấy.”
“Chỉ nặng hơn chút thôi.” Nhân viên cửa hàng phát hiện băng gạc quấn trên tay cô: “Sao tay phải của cô lại bị thương rồi?”
“Bị mảnh thủy tinh làm xước, vết thương nhỏ ấy mà.”
Nhân viên cửa hàng nhìn ra bên ngoài.
Cô ta đã chú ý chàng trai đứng đó nãy giờ rồi. Dáng vóc cao gầy, mí mắt cụp xuống, dựa người vào cửa xe, sườn mặt tinh tế cực kỳ anh tuấn.
“Chàng trai bên ngoài đang chờ cô ạ?” Nhân viên thấp giọng ghé bên tai Thường Lê hỏi.
“Ừm? Phải á.”
“Bạn trai ư?”
“À.” Thường Lê chớp mắt, “Không phải, là…”
Cô khựng lại, bỗng nhớ tới lời Trần Tiềm Nhượng nói hôm bữa. Thường Lê nhấp môi dưới, bình tĩnh nói, “Là anh trai tôi á.”
“Anh trai ruột hả? Đẹp trai ghê đó, hình như cũng hơi giống cô thật.”
Thường Lê cười cười không nói chuyện, vừa ký tên lên danh sách vừa thầm nghĩ: Đúng là đều đẹp nên giống nhau. Có chỗ nào giống anh em chứ, rõ ràng là tướng vợ chồng mà.

Xách theo lồng đựng mèo trèo lên xe.
Bên cạnh còn có người mắc chứng sạch sẽ, Thường Lê cũng không dám tùy tiện làm bậy.
Nhưng Bánh Ngọt đương nhiên không biết mình bị người ta ghét bỏ, còn hí hứng cào cào móng vuốt lên cửa lồng.
Thường Lê chọt vào đệm thịt, đẩy tay nó vào trong.
Điện thoại của chàng trai bên cạnh bỗng reo lên.
“Chuyện gì?” Giọng nói anh hờ hững, có phần cợt nhả.
Thường Lê nghiêng đầu nhìn.
“Tối rồi nói.” Cặp mắt đào hoa nhếch lên, mang nét phong lưu quyến rũ. Bỗng nhiên anh cười châm chọc, “Người đó có tới hay không thì liên quan đếch gì tới tao.”
Thường Lê không biết “người đó” mà anh nói là nam hay nữ, chỉ cảm thấy có chút mờ ám ở đây.
Cô bị sự tò mò lấn áp, tay khó chịu ngọ nguậy một cái. Đồng thời vô tình giải thoát cho người đồng đội Bánh Ngọt cùi bắp này.
Chú mèo béo nhìn hoàn cảnh trong xe, nghênh ngang vươn chân bước lớn, nhảy lên đùi Thường Lê. Thân thể to lớn vươn ra, chân trước chạm vào tay Hứa Ninh Thanh.
Anh đang cuốn tay áo lên, chân con mèo béo vừa vặn chạm vào.
Thường Lê nín thở ngơ ngác, hơi giương mắt.
“…”
Hầu kết Hứa Ninh Thanh động đậy, đạp vào chân thắng dừng xe trước đèn đỏ. Anh hơi cụp mắt nhìn móng vuốt của con mèo béo, sau lại nâng mắt hướng về phía Thường Lê.
Anh chậm rãi nhướng lông mày, đuôi mắt hẹp dài híp lại hơi cúi đầu.
“Á!”
Thường Lê thở phào một cái, vội vã ôm Bánh Ngọt nhét lại vào lồng.
Đèn chuyển màu xanh, Hứa Ninh Thanh im lặng tiếp tục lái xe.
Nói thêm vài câu nữa thì anh cúp máy, Thường Lê ngồi bên cạnh ngẩng đầu tò mò nhìn anh.
Trên mặt chàng trai không lộ ra cảm xúc nào cả, bình tĩnh như không.
Lời lúc nãy anh nói có lẽ không phải nói nữ đâu ha, mặc dù nghe qua như ám chỉ bạn gái cũ vậy.
Thường Lê ngẩn người nghĩ mãi, đến khi chàng trai quay đầu lại, vỗ nhẹ lên mặt cô gọi: “Sao ngẩn người nhìn anh hoài vậy?”
“…”
Thường Lê kêu một tiếng “Á”, rụt cổ lại, đưa tay xoa xoa vành tai hơi nóng lên, nhẹ hỏi: “Đêm nay anh có việc gì ạ?”
“Ừm.” Anh nhàn nhạt đáp.
Thường Lê nhếch miệng: “À.”


Sau khi chở Thường Lê về, Hứa Ninh Thanh liền rời đi.
Thường Lê vào phòng thả Bánh Ngọt ra. Sau đó còn dọn dẹp lại ổ mèo một lần mới làm bài tập nghỉ lễ Quốc Khánh.
Một chồng bài tập cao ngất.
Thường Lê là điển hình của học lệch. Môn Văn và Anh của cô cũng không tệ lắm đâu, nhưng môn Toán thì đúng là không nỡ nhìn.
Khi cô làm xong ba tờ đề thi Anh, trời đã sẩm tối, vừa cầm điện thoại lên thì chuông cửa vang lên.
Thường Lê ngẩn người nhìn nhân viên giao thức ăn đứng ngoài cửa. Cô nói cảm ơn rồi cầm vào nhà, trên hóa đơn có ghi tên ngài Hứa.
Là một phần cơm lươn cùng trứng lòng đào.
Thường Lê bỗng nhớ tới ngày đó ở bệnh viện sau khi trận động đất xảy ra, chàng trai cao gầy đứng đó ngăn trở ánh đèn trên trần nhà, tạo thành một cái bóng phủ lên người cô.
Sau khi nhận cuộc gọi kia cô cũng hoảng hốt lắm, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài.
Nhưng thật sự cô đã ngạc nhiên khi biết Hứa Ninh Thanh đến Nhật Bản tìm cô.
Cực kỳ ngạc nhiên.
Lúc cô còn nhỏ, Bạch Ý và Thường Thạch Lâm đã hay cãi nhau rồi.
Đôi khi Bạch Ý sẽ đối xử với cô rất tốt, nhưng đương nhiên phải có điều kiện. Ví dụ như việc bà cần cô về nhà ông bà Thường  giả bộ đáng thương, làm giảm địa vụ của Thường Thạch Lâm trong lòng họ. Khi ấy cô không hiểu, chỉ biết Bạch Ý đối tốt với mình thì mình nghe lời thôi.
Lớn lên cô mới hiểu, rồi cũng lạnh nhạt hơn với Bạch Ý.
Thường Lê ở bên ngoài được biết đến là cháu gái cưng của ông nội Thường, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Thường, được chiều chuộng, yêu thương. Nhưng thật ra cô đã quen với cảm giác bị bỏ rơi, tựa như một túi rác bị kẻ khác ném qua ném về.
Có ai đối xử tốt với cô thì đều có động cơ cả.
Cho nên khi biết được người chú nhỏ chưa quen đầy một tháng này vất vả bay suốt đêm đến tìm cô, đáy lòng bỗng có một cảm giác gì đó kỳ lạ.
Thật sự không biết làm sao.
Không biết phải phản ứng như thế nào.
Dùng cơm tối xong, Thường Lê ngồi trước bàn cầm bút nhẹ nhàng vẽ trên mặt giấy.
Cô vẽ một đôi mắt tinh xảo, hốc mắt hơi sâu, đuôi mắt hẹp dài nhếch lên, nhìn qua anh tuấn lại sáng tỏ, hờ hững như mây.
Cô gái thở nhẹ một hơi, xoay người ôm chú mèo lên gối mạnh bạo xoa bộ lông nó.
Sau đó cô gục đầu dí sát vào cái bụng ấm áp của con mèo, hàng lông mi dài khẽ động.
Giọng nói cô nhẹ nhàng chậm rãi, vang lên giữa căn phòng trống rỗng hiu quạnh.
“Anh ấy, chắc là có chút thích chị ha.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.