Xin em đừng làm nũng

Chương 11


Đọc truyện Xin em đừng làm nũng – Chương 11:

Edit: Rong Biển
Hai hôm trước ngày Quốc Khánh có một đại hội thể thao. Từ nhỏ Thường Lê đã không có tế bào thể dục, đương nhiên sẽ không tham gia đại hội này. Cô dành ra hai ngày này, tranh thủ trước khi đi Nhật Bản, vẽ báo tường cho xong. Còn phần còn lại để Mạnh Thanh Cúc và những bạn học khác tự do phát huy.
Mùng một tháng mười là ngày chủ nhật, chuyến bay xuất phát lúc mười giờ sáng.
Sau khi ngủ dậy, Thường Lê kiểm qua hành lý lại lần nữa, xác định không để quên thứ gì.
Thật ra để quên mấy thứ lặt vặt cũng không sao, cô có thể ra cửa hàng mua cũng được. Nhưng về phần giấy bút, màu vẽ thì Thường Lê có yêu cầu rất cao, chỉ dùng những thứ tốt nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm qua cô đã mang Bánh Ngọt gửi ở cửa hàng thú cưng rồi.
Vốn dĩ cô định nhờ Hứa Ninh Thanh chăm Bánh Ngọt giùm, nhưng sau khi trao đổi với Bánh Ngọt thì con mèo béo đó vốn dĩ không thèm để ý, móng vuốt đập lên lưng cô cào một vết.
“…”
Thường Lê liền đoán được bốn ngày tiếp đó cuộc sống của Bánh Ngọt sẽ lên voi xuống chó lắm.
Thế là lập tức từ bỏ suy nghĩ kia, liên hệ với cửa hàng thú cưng.
Cô kéo va li ra khỏi phòng, gặp được Hứa Ninh Thanh đang ngồi trên ghế sô pha. Cô ngẩn người, một tháng này ở chung cô cũng hiểu rõ đại khái giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của anh rồi.
Ngoại trừ lúc làm việc, thì đều là đêm không ngủ, sáng không dậy.
Cực kỳ có tinh thần của một thanh niên thời đại mới.
“Chú nhỏ, anh dậy sớm ghê.”
Dáng vẻ chàng trai còn hơi mệt mỏi: “Không phải là em sắp ra sân bay à?”
Thường Lê được anh quan tâm đến sợ: “Anh định đưa em đi hay gì?”
Hứa Ninh Thanh liếc mắt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: “Anh phải đi Châu Úc, tiện đường.”
“Du lịch hả?”
“Công việc.” Lúc nói chuyện, giọng anh lộ ra nét nhậm nhèm giọng mũi, có lẽ là đêm qua ngủ không ngon, trầm thấp khàn khàn.
Thường Lê giật mình: “Công việc của anh cực khổ vậy hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải anh là thiếu gia nhà giàu sao???
Chàng trai vóc dáng cao ráo, anh liếc xuống cô, hừ một tiếng: “Không làm việc sao nuôi được em?”
Thường Lê: “…”
À. À.
Tài xế đã đợi bên dưới sẵn.

Sau khi lên xe, Hứa Ninh Thanh liền nhắm mắt lại ngủ bù. Còn Thường Lê thì ngoan ngoãn im lặng, đeo tai nghe lên nghe nhạc, không làm phiền anh nữa.
Vì là lễ Quốc Khánh nên sân bay đông kín người.
Hứa Ninh Thanh đưa thẻ căn cước và vé máy bay cho Thường Lê.
“Ở nước ngoài phải chú ý an toàn, buổi tối đừng đi ra ngoài một mình, có chuyện phải gọi cho anh.” Đáy mắt Hứa Ninh Thanh hờ hững, dặn dò mấy câu.
Thường Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Từ nhỏ cô đã chạy nhảy bên ngoài nhiều rồi. Lần trước tham gia thi đấu cũng tự mình đi máy bay. So với bạn cùng trang lứa thì độc lập hơn rất nhiều.
Chuyến bay của Thường Lê xuất phát sớm hơn chuyến của Hứa Ninh Thanh, cô kiểm tra hành lý rồi lên máy bay trước.

Thời gian bay cũng không lâu lắm.
Thường Lê ngủ một giấc thì máy bay đã tới nơi. Địa điểm thi đấu ở Nagoya. Cô gấp đôi chăn lại trả cho tiếp viên hàng không, sau đó xách ba lô lên, đi ra băng chuyền lấy chiếc va li còn lại.
Xung quanh có rất nhiều người tụ tập. Cô gái nhỏ xinh xắn, nổi bật trong đám người. Cô đứng một mình bên cạnh băng chuyền chờ một chút, sau đó bỗng có một dì tầm bốn mươi tuổi hỏi cô sao đi một mình.
Có lẽ là lo lắng cô bỏ nhà ra đi hoặc là lạc mất cha mẹ.
Thường Lê cười nói: “Dì à, con đến đây để tham gia thi đấu ạ.”
“Con chỉ là một đứa bé mà thi đấu gì chứ? Giỏi thật đấy.” Dì ấy còn không thèm lấy hành lý, quay qua nói chuyện với cô, “Con thi đấu gì đó? Có phải cái gì mà tuổi này hay chơi ấy, à, là thể thao điện tử?”
Thường Lê vui vẻ nói: “Không phải ạ, con đi thi vẽ tranh.”
“Vẽ mà cũng có giải đấu luôn hả?”
“Dạ có chứ ạ.”
“Vậy cố lên nha.”
Thường Lê gật đầu: “Con cảm ơn dì.”
Những thí sinh nhận được thư mời đã được sắp xếp ở một khách sạn. Hôm qua Thường Lê đã gửi thông tin chuyến bay cho phía ban tổ chức, sau khi lấy được hành lý, đi ra liền thấy xe đậu bên ngoài.
Tài xế nói bằng tiếng Trung: “Để bác giúp cháu xếp hành lý.”
Bác tài để va li của cô vào cốp ô tô, còn Thường Lê mang ba lô ngồi vào ghế sau. Vừa định đóng cửa xe lại thì một âm thanh réo rít vang lên.
“…Lê Lê!!”
Thường Lê chưa kịp phản ứng lại thì một người đã chạy tới ngồi phía sau. Cô gái nhỏ bị dọa cho nhảy dựng: “Á!”
Trần Tiềm Nhượng ngồi cạnh cô tủm tỉm cười: “Mày tới chơi hay đến tham gia thi đấu thế?”
Lúc này Thường Lê mới phản ứng lại, đưa tay qua đập lên trán cậu coi như chào hỏi: “Mày làm tao hết hồn á!!”

“Ai biết được mày nhát như vậy.” Trần Tiềm Nhượng dựa người vào ghế, sau khi tìm được một tư thế thoải mái rồi mới liếc xéo cô, “Chẳng phải mày là ông vua nhỏ của Thượng Hải à?”
Trần Tiềm Nhượng là bạn Thường Lê quen được năm lớp mười một ở Thượng Hải. Sau này khi Thường Lê về Bắc Kinh thì tách ra. Tuy cùng tuổi nhưng cậu đã là người nổi tiếng trên mạng rồi, dựa vào tranh vẽ và khuôn mặt mà có được mấy chục vạn fan hâm mộ trên Weibo, nhưng đương nhiên, chủ yếu là nhờ khuôn mặt kia.
Thường Lê hỏi: “Mày đến đây làm gì?”
Trần Tiềm Nhượng chỉ vẽ quốc họa (*), cho nên không thể tham gia thi đấu.
(*) Quốc họa, hay nghệ thuật Trung Hoa là Thư pháp đi đôi với Hội họa, chứ không tách ra thành văn học và hội họa như phương Tây. Ví dụ như tranh thủy mặc, tranh thư pháp,…
Thiếu niên nở nụ cười tỏa nắng, lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Thì nghe nói lần này mày có tham gia thi đấu chứ sao, thuận tiện tới xem thôi.”
Thường Lê: “…Uầy.”
Thường Lê khởi động điện thoại, nó rung lên mấy cái, thông báo liên tiếp ập tới.
Chú nhỏ: Đã tới chưa?
Trần Tiềm Nhượng ngồi đó vừa chơi game vừa nói: “Lê Lê, mày ác thật đấy. Lúc nãy tao tìm mày giữa dòng người vội vã mà mày cũng chẳng quan tâm.”
Thường Lê nghe vậy mới giương mắt liếc qua cậu, sau đó lại cúi xuống nhắn tin trả lời: Vừa mới đến nơi, đông người lắm luôn [ Đáng yêu ]
Gửi tin nhắn xong mới hững hờ đáp lại cậu: “Nhiều người như vậy, tao cũng đâu thấy mày đâu.”
Trần Tiềm Nhượng tắt game đi, nghiêng đầu nhìn cô cười, ngón trỏ chọt chọt má cô: “Sao tao cứ thấy mày buồn buồn ấy?”
“À.” Cậu chọt một cái nữa rồi thu tay lại, Thường Lê cũng không né, “Chỉ là nghĩ tới sắp được nhận cúp vàng với tiền thưởng nên tao hơi hồi hộp.”
“Mày mà hồi hộp?” Trần Tiềm Nhượng ngạc nhiên nhướng lông mày, hỏi tiếp, “Mà sao mày muốn nhận tiền thưởng, gần đây thiếu tiền à?”
“Ừm.”
“Vậy thì đi theo anh, anh trai bao mày sống phóng túng ở Nagoya bốn ngày luôn ha.”
“Anh trai cái gì, mày lớn hơn tao có một tháng.” Thường Lê hừ một tiếng, cười mờ ám với cậu, “Giờ tao vẫn có tiền nhá, là bạn trai tao cho đó.”
Trần Tiềm Nhượng sững sờ. Ý cười thoáng tan đi, để lại nét cứng đờ của thiếu niên: ”Mày có bạn trai rồi?”
Thường Lê vẫn bình tĩnh, ỷ vào chuyện mình cách xa Hứa Ninh Thanh cả ngàn câu số, nói chuyện không thèm kiêng nể gì: “Đúng vậy, đẹp trai cực.”
Xe dừng lại trước khách sạn, Thường Lê nói cảm ơn tài xế rồi đi vào sảnh chính. Trần Tiềm Nhượng cũng đặt phòng ở khách sạn này luôn, là một phòng đơn, sát bên phòng của cô.
Chiều đó, cô ở khách sạn sắp xếp hành lý rồi nghỉ ngơi một lát. Cô chỉ quen biết mỗi Trần Tiềm Nhượng, thế là đến tối cùng cậu ra ngoài ăn cơm.
Cả hai tìm được một cửa hàng Nhật Bản.
Mới vào đã thấy Lê Hoan xách túi đứng đối diện. Thường Lê biết cô ta cũng tới, nhưng cả hai vốn không hợp nên cô vờ như không thấy. Vậy mà Lê Hoan lại cứ cố ý gây sự.

Bả vai cô ta đụng vào Thường Lê, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng.
Thường Lê bất ngờ nên đứng không vững, phải nhờ Trần Tiềm Nhượng đỡ lấy vai cô. Cậu nghiêng đầu nhíu mày nhìn sang: “…Này.”
Lê Hoan cao ngạo hất cằm. Từ trước đến nay cô ta luôn nhìn kẻ khác như vậy, tựa con thiên nga kiêu ngạo ngông cuồng. Thường Lê thấp hơn cô ta một chút, Lê Hoan hơi nâng cằm, như đứng trên cao nhìn xuống.
Nhưng Trần Tiềm Nhượng lại cao một mét tám, thế là Lê Hoan càng phải nâng cằm cao hơn, giọng nói cũng tỏ ra mình ưu tú hơn người thường: “Sao?”
Trần Tiềm Nhượng thấy cô ta như vậy cũng không kiên nhẫn nữa:” Không thấy mình đụng phải người khác à?”
Cậu vừa dứt lời, cô gái nhỏ đứng cạnh bỗng nhiên cười khẽ: “Nâng cằm cao như thế sao mà thấy đường được.”
Thường Lê tiến lên vài bước, trực tiếp đưa tay, hai ngón tay xinh đẹp nắm cằm cô ta lặng lẽ dùng sức. Lê Hoan bị nắm cằm, đau đến trợn mặt lên, chỉ đành thuận theo cúi đầu xuống.
Cô gái nhỏ cười nhẹ với cô ta: “Lỗ mũi của cậu xấu lắm, ngũ quan cũng không cân đối, ở góc mặt đó không có đẹp đâu.”
Cô híp mắt, “Rồi giờ đã thấy rõ mình là ai chưa nè?”
Trần Tiềm Nhượng phụ họa: “Là nữ vương đại nhân đó.”
Khóe miệng Thường Lê giật giật. Cô buông cằm Lê Hoan ra, kéo Trần Tiềm Nhượng lên lầu.
Đến khi ngồi vào chỗ rồi cô vẫn thấy tức. Cái tên thẳng nam Trần Tiềm Nhượng này, sao lại có thể nói lời mất mặt đó chứ, còn là trước mặt Lê Hoan nữa.
“Uống rượu không?” Trần Tiềm Nhượng lật menu hỏi.
Thường Lê đang nói chuyện với Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy nên không tiện ngẩng đầu: “Không uống đâu.”
Trần Tiềm Nhượng cũng không miễn cưỡng, tự gọi cho mình một bình rượu sake.
Đồ ăn rất nhanh đã được đưa lên, hai người ngồi trên thảm chiếu tatami (*) nói chuyện phiếm. Lát sau Thường Lê cũng rót cho mình một chén rượu sake nhỏ.
(*) Loại thảm lát sàn truyền thống của người Nhật.
Tửu lượng của cô không phải là kém, chỉ là rất dễ đỏ mặt, chỉ uống một ngụm là đã đỏ rồi, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Cô gái nhỏ nhấm một ngụm nhỏ, thỉnh thoảng lại gắp một miếng sushi, cũng không ăn nhiều.
Lúc Trần Tiềm Nhượng đi vào nhà vệ sinh, điện thoại của cô bỗng rung lên.
Là Hứa Ninh Thanh gọi tới.
Thường Lê tạm ngừng chuyện ăn uống, bỗng nhiên trong lòng hơi căng thẳng. Trước giờ cô toàn ỷ vào chính mình xinh xắn nên cũng lười trang điểm. Hồi đó lớp vẽ của cô có mấy nữ sinh vụng trộm tô son, Thường Lê cũng học theo mua mấy cái, nhưng sau đó cũng ném một góc không đụng vào.
Cô cụp mắt, tầm mắt rơi vào chiếc ba lô nhỏ của mình. Hình như trong đó có một cây son cô chưa lấy ra.
Thường Lê để điện thoại qua một bên, quả nhiên tìm thấy một cây son trong ba lô.
Cô nhanh chóng mở gương nhỏ ra, bật nắp son môi, là màu trà sữa. Cô cẩn thận tô tô vẽ vẽ trên môi, lại mím một cái, “Cạch” một tiếng đóng gương.
Cô đóng son lại, vội vàng lấy điện thoại lên thì đã dập máy.
Á.
Cô gái nhỏ ngơ ngác, ngón tay dừng trên màn hình, do dự không biết có nên gọi lại hay không.
Kết quả một giây sau Hứa Ninh Thanh lại gọi đến.
Cô lập tức nối máy.

Lần này Hứa Ninh Thanh đi Châu Úc là để khảo sát hạng mục kế tiếp của công ty. Anh làm việc liên tục từ trưa đến tối, còn chẳng nghỉ ngơi, mới về khách sạn.
Tắm rửa xong thì nhàn nhã rót một ly rượu đỏ, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện cửa sổ, gọi điện cho nhóc con nhà mình.
Màn hình nháy một cái.
Sau đó khuôn mặt phóng to của cô gái xuất hiện. Cô đưa điện thoại về phía trước, kê lên hộp khăn giấy, rồi vẫy tay với điện thoại, cười cong mi mắt.
“Chú nhỏ.”
Tháng mười ở Nagoya không nóng lắm. Cô mặc chiếc áo sơ mi tay dài cổ rộng, mái tóc đen mềm mại vén sau tai, rủ lên trước ngực, trên trán lòa xòa vài cọng tóc, gương mắt hồng hào, đôi môi…
Hứa Ninh Thanh hơi nhíu mày, chú ý tới màu sắc trên môi cô, hơi ướt át, nhưng lại đẹp một cách kỳ lạ.
Hô hấp của Hứa Ninh Thanh bỗng chậm lại, nhìn ánh mắt lấp lánh khi cô cười rộ lên.
Quai hàm bất giác siết chặt, làn khói mập mờ giữa răng lay động. Hứa Ninh Thanh ném điếu thuốc vào thùng rác, làn khói nọ cũng tản đi.
Sau đó anh mới nhướn lông mày, cười nhạt: “Trang điểm à?”
Thường Lê không ngờ sẽ bị anh phát hiện. Cô hơi ngạc nhiên, ngượng ngùng khi bị bắt quả tang: “À, phải.” Tay cô chỉ lên môi, “Chỉ tô son thôi.”
“Trên mặt không có tô?”
Thường Lê không hiểu: “Trên mặt sao tô son được.”
Chàng trai bật cười: “Vậy sao mặt ửng hồng vậy?”
“À.” Thường Lê nhìn qua chiếc kính nhỏ bên cạnh, đưa tay lên mặt, “Em mới uống rượu nên nó đỏ lên á.”
“Uống rượu à?” Ý cười tan đi, Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt hỏi, “Đang ở ngoài?”
“Ừm.” Thường Lê quay camera lại, cho anh nhìn chén đũa và chén rượu nhỏ của mình, “Đây nè, chỉ có nửa chén thôi. Em ra ngoài ăn với bạn.”
“Còn có bạn ở Nhật Bản à.”
Thường Lê lại xoay camera ra trước, đưa tay chống má: “Trước kia học vẽ quen được, là người Trung Quốc.”
“Ừm, về sớm chút, bây giờ bên em cũng muộn rồi.”
Ngoài trừ ông bà ra, Thường Lê ít khi được người khác căn dặn kỹ lưỡng như vậy, bỗng thấy cổ họng hơi khô, gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Còn đủ tiền không?”
“Em mới đến có mấy tiếng thôi mà.” Thường Lê liếc mắt, nói rõ từng chứ, “Em cũng không phung phí như vậy.”
Hứa Ninh Thanh câu môi, bỗng nhiên nhìn thấy nhóc con trong màn hình ngẩng đầu, bóng đen phủ lên mặt cô. Thường Lê hỏi: “Mày còn ăn tiếp không?”
Bên kia truyền đến một giọng nam: “Không ăn nữa. Đi thôi, tao tính tiền.”
Thường Lê lại nói với màn hình: “Chú nhỏ, anh chờ chút nha.” Sau đó ngẩng đầu nói với nam sinh: “Để tao tính tiền cho.”
Hứa Ninh Thanh: “?”
Bạn ăn cùng là nam à?
Còn dùng tiền của anh?
Còn vì thằng đó mà đặc biệt tô son nữa???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.