Bạn đang đọc Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! FULL – Chương 43: Nhị Tâm Bị Bại Lộ
Sau khi nghe Lâm quản gia nói xong, cô ta tức đến mặt biến xanh biến đỏ, miệng cứng ngắc không cãi lại được:
“Bà…Bà…Bà…”
“Mời tiểu thư về cho.” Lâm quản gia kiên nhẫn nhắc lại thêm một lần nữa.
“Bà dám đuổi tôi.”
“Thưa tiểu thư, tôi sống đến cái tuổi gần đất xa trời này rồi, trải qua bao nhiêu chuyện thăng trầm trong cuộc sống, không có gì là tôi không dám cả.”
“Bà được lắm, bà nói thiếu phu nhân duy nhất trong lòng mấy người chỉ có cô ta thôi đúng không?”
“Đúng vậy.” Lâm quản gia nói.
“Vậy tôi hỏi bà, cô ta làm thiếu phu nhân, vậy trong hai năm nay cô ta ở đâu? cô ta có làm tròn trách nhiệm mà một thiếu phu nhân Khúc gia nên có?”
“Tiểu thư đã thắc mắc thì tôi xin trả lời.
Thiếu phu nhân nhà chúng tôi đi đâu làm gì, không cần phải để ý cái miệng và con mắt của người ngoài, cô ấy được thiếu gia nhà chúng tôi yêu thương, nâng niu hết mực, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cái trách nhiệm gì đó, việc làm gì đó không cần cô ấy phải động chân động tay, việc gì khó có chúng tôi và thiếu gia lo.
Tiểu thư không cần lo lắng cho gia đình người khác.” Lâm quản gia đanh thép trả lời.
“Rồi họ sẽ phải ly hôn thôi, và tôi sẽ trở thành thiếu phu nhân, lúc đó tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lễ độ.”
“Vậy thì phải cảm ơn công lao của tiểu thư đây rồi, tôi và vợ tôi vẫn còn là vợ chồng không đến một người ngoài như cô xen vào phán xét.” Anh lạnh lùng nói.
Nhị Tâm thấy Khúc Dạ Thành thì khuôn mặt méo mó, nhưng biết phải làm gì bây giờ.
Cô ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cái thái độ lúc nãy nói với Lâm quản gia đã không còn mà trở thành một người hoàn toàn khác, giọng nói trở nên ngọt ngào và dịu dàng.
“Anh Thành, sao anh lại ở đây?” cô ta hỏi với chất giọng nhẹ nhàng hết sức có thể.
“Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu? Câu hỏi đó tôi nên hỏi cô mới phải, sao cô lại ở đây? có phải cô theo dõi tôi không?” anh lành lùng nói.
Nhị Tâm nghe thấy anh nói xong thì giật mình, miệng nói lắp bắp.
“Theo…theo dõi..theo dõi gì ạ..?”
“Anh Thành, em lớn lên cùng anh, em như nào chả nhẽ anh không biết, em làm gì có đủ can đảm để mà thuê người theo dõi anh.” Cô ta nhanh trí nói.
Nhưng sự nhanh trí này lại lộ ra sơ hở quá rõ ràng.
“Ồ, vậy là cô không theo dõi tôi, thế sao cô lại có mặt ở đây?”
“Anh Thành, em..em..em đi ngang qua thấy anh nên em muốn vào nhưng họ không cho em vào.”
“Thấy tôi?” anh cười nhạt.
“Đúng vậy, em thấy anh.”
“Cô nghĩ tôi là trẻ lên ba hay sao, cô nói cô thấy tôi trong khi vừa nãy tôi ở trong thang máy để đi xuống nhà, cô thấy tôi ở chỗ nào?” Anh vạch trần thẳng.
“Em…em…em…”
Cô ta biết mình không nói lại được nên giở chiêu cuối cùng là khóc, lấy nước mắt ra để làm anh mềm lòng.
Nhưng cô ta đã nhầm.
“Khóc sao? cô bị tôi nói cho đúng quá à mà phải khóc?”
Nghe anh nói sắc mặt cô ta trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, vội vàng lấy tay lau nước mắt.
“Em không có, nhưng anh không tin em?”
Lúc này điện thoại trong túi anh kêu tinh tinh liên hồi, có tin nhắn đến, vả lại còn rất nhiều.
Anh lấy máy điện thoại mở ra xem thì khóe môi trái cong lên nở ra một nụ cười đầy lạnh lẽo và tàn khốc.
“Cô nói cô không theo dõi tôi đúng chứ?”
“Đúng vậy, anh tin em rồi ạ?”
“Được, vậy tôi hỏi cô đây là ai?”
Nói rồi anh giơ chiếc điện thoại ra trước mặt cô ta, cho cô ta nhìn những bức ảnh bên trong.
Đó đều là ảnh của kẻ theo dõi anh mà cô ta thuê.
Cô ta lúc này như người chết đứng đơ ra một chỗ không thể nói gì.
“Nói cho cô biết, anh ta còn đang đứng ở kia kìa.” anh thì thầm vào tai Nhị Tâm.
Sự sợ hãi của cô ta được đẩy lên tột độ.
“Bắt người lại dây.” Anh nói với vài vệ sĩ đứng ở đó.
“Rõ!” mấy vệ sĩ hô đồng thanh rồi nhanh chóng đi bắt người, chả mấy chốc tên kia đã bị bắt lại áp giải đến chỗ anh như một kẻ tội phạm mắc tội tày trời đứng trước một vị hoàng đế máu lạnh vô tình.
“Đưa đi!” giọng anh lạnh băng, nhiệt độ trên người anh tỏa ra khiến mọi người xung quanh sởn gai ốc mặc dù trời hôn nay 30 độ.
“Rõ!” mấy người vệ sĩ đưa kẻ theo dõi kia đến một căn hầm tối tăm, trói hắn ta lại, bịt chặt miệng hắn ta chờ anh tối đi làm về xử lý sau.
“Giờ thì cô còn gì để nói nữa không?”
“E…em..” Cô ta ngắc ngứ đứng nửa ngày trời mới nói ra được một chữ thì đứt đoạn.
“Đưa Hứa tiểu thư về tận nhà, giao tận tay cho ông Hứa và chuyển lời của tôi thật rõ ràng với ông ta là kêu ông ta giữ cho kĩ đứa con gái này dạy dỗ lại cho tử tế.
Đừng để cô ta chạy lung tung ra ngoài nếu để tôi thấy tôi không chắc cô ta còn hình hài nguyên vẹn để về với ông ta như lần này đâu.”.