Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 32: Một Tháng


Bạn đang đọc Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! FULL – Chương 32: Một Tháng


Cô thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của mình khi bị Minh Thư lay, thấy Minh Thư hốt hoảng gọi mình cô vội đáp lại:
“Không có gì đâu, mình chỉ nghĩ vài chuyện vẩn vơ thôi ý mà.”
“Nghĩ gì mà chăm chú thế, mình gọi nãy giờ mà cậu không có phản ứng gì, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Minh Thư sốt ruột hỏi.
“Không có gì mà, đánh răng rửa mặt thôi.”
“Có thật là không có gì thật không?” Minh Thư hỏi lại lần nữa.
“Thật, không có gì đâu.”
“Nếu có chuyện gì là phải nói cho mình biết ngay, có biết chưa, không được dấu giếm, nếu không bổn cô nương đây sẽ cạch mặt cậu suốt đời.” Minh Thư tinh nghịch nói.
“Biết rồi, biết rồi thư đại công chúa, được chưa?” cô cười nói.
Hai người cười ròn rã, tiếng cười vọng ra ngoài làm cho hai bà mẹ ngồi ngoài bất giác cười theo.
Hai người vệ sinh cá nhân xong thì ra ngoài nhanh chóng ăn uống rồi đến phòng bệnh khác thăm thiên thần bé nhỏ.

Trong lòng cô rất háo hức gặp cậu con trai của mình, đi trên hành lang trái tim cô nhộn nhịp như lần đầu được tỏ tình vậy.
Đến nơi, cô nhìn thấy con mình nằm an toàn trong lồng kính thì hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Thật may mắn làm sao, con cô rất an toàn, cô rất hạnh phúc.

Có lẽ đây là thiên sứ do ông trời phái xuống bầu bạn cùng cô, an ủi những mất mác của cô.
“Tiểu Lệ, con quyết định đặt tên đứa bé là gì?” mẹ cô hỏi cô.
“Cố An Vĩnh, con mong con của con mãi được bình an.” cô đáp.
“Cố An Vĩnh, cái tên rất hay.” Mẹ Lam khen ngợi cô.
Cô ngắm nhìn cậu bé, rất mong có một ngày cô được bế đứa con của mình trên tay, sẽ nhanh thôi, 2 tháng nữa thôi, cô sẽ được bế sinh linh bé bỏng này.

Trong lòng cô vô cùng mong chờ.
Càng nhìn An Vĩnh, cô càng thấy đứa bé giống anh.

Mặc dù An Vĩnh sinh non các đường nét trên khuôn mặt chưa hoàn chỉnh nhưng khuôn mặt này đã rất giống anh rồi, có lẽ lớn lên An Vĩnh sẽ càng giống anh hơn.
Cô bất giác lại nhớ đến anh, nỗi lo lắng trong lòng lại dâng lên, nước mắt trực trào ra ngoài, nhưng cô đã ép nước mắt chảy ngược vào trong.

Cô cứ đứng đó nhìn An Vĩnh một lúc lâu rồi luyến tiếc rời đi.
Ở chỗ anh lúc này anh đã tỉnh.


Một giấc ngủ chỉ vỏn vẹn 1 tiếng anh đã tỉnh dậy.

Anh mở mắt ra vẫn là hình ảnh ấy đập vào mắt, xung quanh là bốn bức tường trắng của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ khắp căn phòng.

Anh chán nản khi nhìn thấy những cảnh tượng này.
Trong đầu anh bỗng nảy ra một hình ảnh, đó là hình ảnh của cô, hình ảnh cô cười cùng người làm trong nhà ngày hôm đó khiến anh ganh tị, nhưng nụ cười đó của cô thật đẹp.
Anh lại nhớ cô rồi, anh nhớ cô, muốn gặp cô lắm, nhưng anh chẳng biết cô ở đâu cả.

Một cô gái nhỏ xinh tại sao lại khó tìm đến thế, anh đã cho người lùng sục tìm cô suốt 7 tháng vẫn không có kết quả, anh đã học hỏi, tìm hiểu hết về con người cô nhưng để nắm bắt được mạch suy nghĩ của cô là rất khó.
Anh không hiểu sao, suy nghĩ của người khác anh bắt rất rễ, thậm chí anh còn có thể đọc vị của người khác, nhưng khi đến lượt cô thì cứ như một ẩn số huyền bí, một đề toán học không đáp án, anh tìm mãi không ra.
Anh tự nhủ với lòng là phải cố gắng hơn nữa, phải tìm hiểu nhiều hơn nữa, rồi sẽ có một ngày anh tìm được cô, anh sẽ bù đắp cho cô bằng tình yêu của mình, nếu cô không chấp nhận anh thì anh cũng không gượng ép, có thể nhìn thấy cô từ xa anh cũng mãn nguyện lắm rồi, nhưng anh mong cô đừng biến mất như lúc này, anh rất nhớ cô, nhớ cô đến phát điên rồi.
Mỗi ngày lại nhàn nhạt trôi qua, chẳng mấy chốc anh đã ở một tháng trong bệnh viện, công việc của tập đoàn anh vẫn sử lý đầy đủ không thiếu gì, anh cũng không quên quan sát công ty đối thủ – Thiên Ý và tìm hiểu hơn về con người cô.
Tuy trong một tháng này công ty Thiên Ý không cướp khách của tập đoàn Khúc thị nữa nhưng số lượng hợp đồng mà Thiên Ý nhận được trong vòng một tháng này là gấp đôi tập đoàn Khúc thị.

Càng ngày anh càng tò mò về người đứng đầu công ty Thiên Ý này, nhưng biết làm sao được, ngay cả hợp đồng mà Khúc thị gửi đến cũng phải xếp hàng đến tận năm sau thì phải biết công ty này nhận được nhiều hợp đồng như thế nào.
Rồi sẽ nhanh thôi, anh sẽ gặp được người đứng đầu công ty này.
Còn cô, một tháng trôi qua đáng lẽ ra cô đã xuất viện từ một tuần trước rồi, nhưng cô không muốn xa An Vĩnh của mình, cô muốn ở cạnh con của mình.
Một tháng này cô đã nhìn tiểu Vĩnh lớn lên từng ngày, đó là một niềm hạnh phúc.
Cô cũng giống như anh thôi, một tháng này, công việc của tập công ty cô vẫn giải quyết rất ổn thỏa, số lượng hợp đồng của tháng này nhận được đã tăng gấp đôi, cứ cái đà này, e rằng số lượng hợp đồng không giải quyết hết sẽ chất cao như núi, những loại hợp đồng chờ sẽ phải chậm trễ thêm vài năm, nhưng biết làm sao bây giờ.
Cô ngồi trước laptop gửi đi những tin nhắn mail xin lỗi đến những công ty tập đoàn có hợp đồng chờ.
Đột nhiên anh bên này nhận được một tin nhắn mail của công ty Thiên Ý, anh tự giác nhếch môi cười tự mãn, cuối cùng cũng nghĩ tới tập đoàn Khúc thị rồi chứ gì?
Anh bấm vào xem, đọc xong nội dung bên trong tin nhắn mail khiến anh đen mặt, mặt anh lúc này đã đen hơn hòn than luôn, lầm lầm lì lì.
Có lẽ anh đã đánh giá quá thấp công ty Thiên Ý non trẻ này rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.