Xin Đừng Quên Em

Chương 43


Đọc truyện Xin Đừng Quên Em – Chương 43


Ngồi làm việc trong xe mà không để ý xe đã dừng lại trước một khách sạn nổi tiếng.

Lúc này bên ngoài cũng có vô số siêu xe đắt tiền, không ít người ăn mặc sang trọng bước xuống, lần lượt đi vào trong.
Cô cùng Thiên Minh xuất hiện thì nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người nhìn về phía bọn họ.

Không ít người đã chạy lại hỏi thăm vì nhận ra cô.

Hỏi trên trời dưới đất câu nào cô cũng bình tĩnh trả lời cho đến khi có người hỏi về Thiên Minh.

Đang lúng túng không biết làm gì thì Lưu Hàn Thiên bỗng từ đâu xuất hiện và nói lớn:
-Thằng bé là con trai tôi.
-Ồ, ra là con của chủ tịch Lưu.- Một vị phu nhân nào đó lên tiếng.- Nhưng tôi tưởng cô ấy đã kết hôn với chủ tịch Hàn rồi chứ?
-Xin lỗi, việc tôi kết hôn với ai có liên quan đến bà không? Bà có chắc rằng bà biết mọi thứ về tôi?- Cô lạnh lùng nói khiến cho vị phu nhân kia hoảng sợ.
-Chủ tịch Lãnh, thực xin lỗi.- Bà ta cúi đầu.
-Ai mà không biết gia thế khủng bố của Lãnh thị chứ? Vạn phu nhân, động nhầm người rồi.- Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
May mắn thay cho vị Vạn phu nhân kia, quản gia đã thông báo mọi người tập trung ở đại sảnh để chuẩn bị.

Lưu Hàn Thiên cũng nhờ đó mà kéo Nguyệt Ân và Thiên Minh đi chỗ khác.
-Anh mà đến muộn chút nữa chắc em sẽ sai người đánh sập Vạn thị luôn nhỉ? Bà ta cũng to gan thật.- Y cười tự mãn.
-Đừng có nghĩ xấu cho em như thế chứ.

Dù sao cũng cảm ơn về chuyện vừa rồi.
-Thực sự là nhìn ba người chúng ta rất giống một gia đình mà, phải không Tiểu Minh?
Đúng là trông giống một gia đình thật, Lưu Hàn Thiên khoác trên người bộ vest đen, cô cũng mặc một chiếc váy dạ hội màu đen và đương nhiên Thiên Minh cũng mặc một bộ vest đen.

Gia đình toàn màu đen…
Nguyệt Ân dám cá rằng vì biết Thiên Minh nhà cô thích đồ đen nên mới mặc vậy chứ tên này làm gì có chuyện chịu mặc đồ đen.

Lưu gia chỉ có một đứa con trai độc nhất là y, vậy mà đã ba mươi tuổi đầu rồi còn chưa chịu lấy vợ mà cứ kiên trì bám lấy mẹ con cô làm gì không biết.
Thiên Minh thấy Hàn Thiên mặc vest đen giống mình thì rất vui vẻ , thằng bé vươn hai cánh tay nhỏ xíu ra đòi bế và nói:

-Cha, bế Minh đi.
Một tiếng kêu này khiến tóc của cô dựng đứng cả lên, vội vàng cúi đầu trừng mắt với con trai.

Mà Hàn Thiên cũng sững sờ trong chốc lát, sau đó đem thằng bé bế lên trên tay, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Y cảm thấy sự cố gắng suốt bốn năm qua của mình giống như sắp được đền đáp rồi.

Chỉ cần một tiếng gọi cha của Thiên Minh cũng đủ làm y hạnh phúc hết nửa phần đời còn lại rồi.
Y bóp bóp đôi má mềm mại của Thiên Minh, không hề chú ý đến bên cạnh mọi người đều đang giật mình nhìn ba người bọn họ.

Trong mắt các khách mời hôm nay, tổ hợp quần áo đen này rõ ràng là một gia đình.

Nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng nghe nói qua Hàn Thiên có bạn gái, chứ nói gì đến vợ con.

Bất quá ai cũng nghe rất rõ ràng, đứa trẻ kia vừa gọi một tiếng “cha”.
Nguyệt Ân hơi nhăn mày khi nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, rõ ràng mọi người hiểu lầm, cô rất muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Nhìn ra nội tâm của người phụ nữ trước mắt đang rối rắm, y cười khẽ:
-Tiểu Minh vô ý nên mới gọi anh một tiếng cha, em đừng chấp thằng bé làm gì, trẻ con mà.
Thật ra trong lòng y đang vui sướng muốn chết ngất đây, giả vờ khuyên cô xong lại quay sang nói nhỏ với Thiên Minh:
-Gọi một tiếng nữa đi, chú Hàn Thiên cho con bánh.
Một đứa trẻ bốn tuổi thì làm sao cưỡng lại được lời dụ dỗ như vậy? Huống chi bánh bao này cực kì yêu thích Hàn Thiên, luôn muốn y trở thành ruột thịt của mình.

Lập tức nhe răng nói:
-Cha, trong lòng Thiên Minh, cha đứng thứ nhì đó!
Y chớp mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu của Thiên Minh, chợt hỏi:
-Con chỉ thích cha thứ nhì thôi sao? Vậy con thích ai nhất?
Nguyệt Ân đứng bên cạnh hai người bọn họ, nghe tới đây chợt thấy cục cưng đưa mắt nhìn về phía mình, cô bất giác nở nụ cười dịu dàng.
Mặt ngoài ba người hòa hợp như vậy, không khỏi khiến xung quanh nổi lên từng trận bàn tán, mà ngay lúc này, chợt có tiếng hừ lạnh.

Y cùng cô đồng thời nhếch lông mày nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
-Cũng không biết là con rơi con rớt của ai, lại dám trèo cao.

Người phụ nữ vừa nói chuyện mặc một bộ váy đỏ bó sát người, trên tay cầm ly rượu vang hơi lắc nhẹ.

Cô ta đưa tay hất lọn tóc xoăn dài ra sau lưng, từ từ đi tới trước người bọn họ, lúc di chuyển, cặp mông căng tròn vẽ lên một độ cong xinh đẹp, quyến rũ đến mức có người không nhịn được nhìn chằm chằm.

Đầu năm nay phụ nữ theo phong cách sεメy rất nhiều, nhưng so với cô thì không thể bằng được.
Một đen một đỏ đối mặt, Nguyệt Ân đương nhiên chưa quên cô ta, trong lòng cũng hơi giật mình, chợt nhếch môi nói:
-Mấy năm không gặp, mồm miệng của Dương tiểu thư đây vẫn còn bẩn như vậy, cách xa năm mét cũng ngửi thấy mùi.
Cô không hề để lại cho cô ta chút mặt mũi nào, khiến cho cô ta giận đến nhăn chặt lông mày.
-Dương tiểu thư không cần nhăn mày như vậy, không tốt cho da đâu.
-Cô dám…
Dương Lam Ngọc giơ tay định tát cô, cô nhanh tay hơn dùng tay trái đỡ tay cô ta lại, tay phải còn lại giơ lên, nhẹ nhàng hạ xuống khuôn mặt trát đầy phấn của cô ta.
Dương Lam Ngọc mấy năm nay sống cũng không được tốt lắm, năm đó cô ta giả vụ ngủ với Hàn Thiên Vũ và nói với cô rằng mình có thai rồi bị anh ta phát hiện đuổi khỏi nhà.

Dương thị cũng từ đó mà bị vùi dập không ngớt.

Mà tất cả cũng do người phụ nữ trước mắt gây nên, căm giận nói:
-Người phụ nữ đê tiện như cô còn mặt mũi để trở về đây sao? Cưới chồng vì tiền rồi cũng bỏ theo người đàn ông khác vì tiền.

Nếu tôi mà là cô thì tôi sẽ cắn lưỡi để chết sớm một chút cho đỡ nhục.

Còn thằng nhỏ này là con của cô và người đàn ông nào vậy? Hay là ngủ với nhiều đàn ông quá nên không nhớ nổi?
Lưu Hàn Thiên cũng từng nghe qua tên của Dương Lam Ngọc vốn cũng đã không có thiện cảm với cô ta, bây giờ lại nghe được những lời nói thô tục này dành cho người anh yêu, ác cảm dâng lên càng nhiều, không nhịn được mà quát lớn:
-Câm miệng.
Bình thường Hàn Thiên rất hòa nhã, thậm chí người ta chưa bao giờ thấy y nổi giận thật sự, nhưng lúc này khuôn mặt vốn luôn tươi cười chợt nghiêm lại.

Ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm nào nhìn thẳng vào Dương Lam Ngọc, thậm chí còn mang theo ý cảnh cáo nồng đậm, giống như nếu cô ta còn dám nói thêm lời nào, y sẽ không nể tình mà bóp chết cô ta.
Cô thấy vậy liền đưa tay chặn trước người y, nói:
-Không biết người phụ nữ đê tiện là tôi hay là cô nhỉ? Năm đó biết người ta đã có vợ rồi mà vẫn cố ý xen vào, làm tiểu tam vui chứ? Còn về tiền thì cô nghĩ Lãnh gia tôi thiếu sao? Cái con bé tên Dương Hạ Linh ở Dương gia là con của tên nào vậy? Hay cũng ngủ với nhiều đàn ông quá nên không nhớ nổi?
Dương Lam Ngọc chợt nhận ra rằng mình đã nói mà không suy nghĩ, Lãnh Nguyệt Ân thì thiếu gì tiền chứ, nghe nói năm con trai cô ta sinh nhật ba tuổi, chỉ vì con trai thích mà mua trọn một trung tâm thương mại, bây giờ cũng đã mở thêm được hơn mười chi nhánh của trung tâm đó.


Thực sự là Dương Lam Ngọc đang tự vả vào miệng cô ta.
-S…sao cô biết?- Cô ta lắp bắp.
-Mấy thứ đó cô nghĩ nó khó với người như tôi sao?
Dương Lam Ngọc thua thật rồi, thua một cách triệt để.

-Lôi cô ta ra ngoài.- Lưu Hàn Thiên quát lớn.
Y vừa ra lệnh, lập tức có bảo vệ đến lôi cô ta ra ngoài, mặc cho tiếng hét như heo bị chọc tiết của cô ta vang lên không ngừng.

Lúc này, hai nhân vật chính của bữa tiệc cũng đã xuất hiện trên sân khấu.
Mọi người đều tập trung nhìn qua, chỉ thấy cha mẹ của Hàn Thiên đứng cùng nhau vô cùng đẹp đôi.

Mẹ y là người Anh, các đường nét trên khuôn mặt đều rất hài hòa, hơn nữa mũi cũng rất cao.
Không biết là vô tình hay cố ý, mẹ của Hàn Thiên liếc mắt qua nhìn Nguyệt Ân, ánh mắt dừng lại ở bánh bao nho nhỏ trong ngực cô.

Bình thường đối với những người này, hơn phân nửa sẽ thể hiện thái độ ghét bỏ đối với những người phụ nữ đã có gia đình còn sáp lại gần con trai mình, nhưng Lưu gia thì thuộc trường hợp khác, bọn họ không giống như vậy.

Bà ấy hình như có thích thú đối với Thiên Minh, làm cho cô hoài nghi đây không phải con trai ruột của mình, mà là cháu nội của bọn họ.
Hai người đứng trên sân khấu nói mấy lời khách sáo sau đó liền nhập tiệc.

Người người thay nhau mang quà tặng đến chúc mừng Lưu gia.
Nguyệt Ân ôm Thiên Minh đã lâu nên tay có chút mỏi, liền thả thằng bé rồi quay sang nhìn Lưu Hàn Thiên nói:
-Anh trông Thiên Minh giúp em một chút, em đi tặng quà rồi quay lại.
Thiên Minh thật sự rất ngoan, không hề nhõng nhẽo đòi bám theo cô, chỉ đòi Hàn Thiên bế rồi gật đầu với cô.
-Tiểu Minh chắc là đói rồi nhỉ? Muốn ăn gì nào, chú lấy cho con.
Ngón tay bé nhỏ không khách khí chỉ vào bánh ngọt, tôm hùm và mấy món bắt mắt ở trên bàn.

Nhưng thằng bé còn nhỏ nên Lưu Hàn Thiên cũng chỉ lấy một ít đồ ít dầu mỡ cho thằng bé.

Tuy Thiên Minh cầm thìa không được thành thạo cho lắm nhưng cũng chẳng cần ai bón mà ngồi ăn ngon lành.
Đang lúc này, Hàn Thiên chợt nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình, bà đứng trên tầng hai ra hiệu cho y đi lên.

Nhưng là bên cạnh còn có một cục bột cần chăm, y đã đồng ý với Nguyệt Ân trông chừng Thiên Minh thì không thể bỏ mặc thằng bé được.
-Thiên Minh, chú Hàn Thiên có việc gấp, con ngồi yên ở đây ăn, mười phút sau chú quay lại có được không?
Đầu nhỏ gật gật tỏ vẻ đồng ý, bởi vì bình thường Thiên Minh rất nghe lời nên y chỉ do dự một chút liền rời đi.
Thiên Minh đang ăn ngon chợt bị sặc, nhìn xung quanh tìm kiếm một lúc mới thấy ở trong góc có nước trái cây, vội nhảy khỏi ghế rồi chạy đến đó.


Chiều cao của thằng bé thấp hơn cái bàn một chút, ly nước để bên trong, với không được.
Thân hình bé nhỏ khó khăn trèo lên ghế, sau đó vươn tay ra ôm lấy ly nước.

Thằng bé uống liên tục, chẳng mấy chốc khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, miệng mũi cay xè, đầu óc cũng choáng váng, đau như có búa bổ vậy.
Bởi vì đang đứng ở trên ghế, nên Thiên Minh phải nhảy xuống đất, trong khi nhảy không may bị trượt chân, cả người thẳng tắp cắm xuống đất.

Độ cao như vậy, cho dù ngã xuống cũng không đến nỗi bị thương nặng, nhưng mà một đứa bé ngã ra thì lại là chuyện lớn.
Nguyệt Ân trở lại vị trí cũ không thấy con trai đâu, vội đi xung quanh tìm thử.

Tuy cô lo lắng nhưng vừa rồi Hàn Thiên ở bên cạnh thằng bé, hơn nữa Thiên Minh của cô rất ngoan, sẽ không nghịch ngợm lung tung, nghĩ vậy cũng hơi yên tâm một chút.
Ai biết quay đầu đã nhìn thấy một cảnh nguy hiểm vô cùng, thời điểm Thiên Minh trượt chân, cô bất giác hét lên, hoảng hốt chạy tới nhưng chắc chắn là không kịp.

Nhiều người bị tiếng hét của cô làm giật mình.

Trong thời điểm suýt soát, có một cánh tay to lớn vươn ra ôm lấy thân thể bé nhỏ của Thiên Minh.
Nguyệt Ân chỉ lo nhìn con trai, vừa rồi chân đứng không vững tới mức suýt ngã.

Thấy thằng bé không sao, vội chạy đến mà không để ý người bên cạnh.

Thấy mặt Thiên Minh ửng hồng, không lẽ thằng bé uống nhầm rượu sao?
Thiên Minh chợt mở mắt, nhìn chằm chằm vào người đang bế mình, mơ màng nói:
-Cha…
Nguyệt Ân cũng đến cạn lời với con trai mình, gặp ai cũng gọi cha được sao?
-Cha?
Giọng nói trầm ấm vang bên tai cô, khá dễ nghe cũng rất quen thuộc nhưng cô cũng không để ý nhiều liền ôm con trai vào lòng.

Sau đó ngẩng đầu lên nói:
-Cảm ơn anh rất nh…
Cô đang nói bất chợt dừng lại, vừa rồi vì lo cho Thiên Minh nên không ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn được mặt của người đàn ông trước mắt.

Anh ta cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ ngỡ ngàng nhìn cô.
Ông trời thực đúng là thích trêu ngươi người khác.
END CHAp 42.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.