Đọc truyện Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng – Chương 6
Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũng
Trans: Ying Ying
–
Chương 06
Tống Nhiễm Niên cầm chiếc chìa khóa trong tay, hai mắt nóng lên. Lần đầu cậu gặp Cố Trác Sâm là vào năm cấp ba, khi đó đã cảm thấy người đàn ông này thật đẹp trai. Lúc ấy Cố Trác Sâm đang đứng ở hành lang trò chuyện cùng bệnh nhân, xung quanh người như đang tỏa ánh nắng, từng chút từng chút chiếm lấy ánh nhìn của Tống Nhiễm Niên.
Thời thanh xuân, ai cũng đã từng yêu từ cái nhìn đầu tiên. Loại yêu thích này đến thật nhanh và thật mãnh liệt, hung hăng nhấn chìm Tống Nhiễm Niên! Nhưng chỉ cần người đó là Cố Trác Sâm, cậu vĩnh viễn chấp nhận.
Mùa hè năm đó, Tống Nhiễm Niên thường xuyên chạy tới bệnh viện, dường như cứ không có gì làm cậu liền sẽ đến đây. Lần đầu nói chuyện với Cố Trác Sâm, cậu đã kích động đến thiếu chút nữa là nhảy tưng tưng trước mặt anh. Ngày đó khi cậu đang ngồi ngoài hành lang làm bài tập toán, trong đầu cậu tất cả đều là hình ảnh của Cố Trác Sâm, muốn cùng anh vô tình gặp mặt, một chút cũng không hề suy nghĩ về bài học, cứ cắn bút ngẩn người hết một buổi trưa.
Mãi đến khi có người gõ đầu Tống Nhiễm Niên, cậu mới lấy lại tinh thần. Vừa ngẩng đầu liền phát hiện người ấy chính là Cố Trác Sâm.
Cố Trác Sâm vừa mới thực hiện xong một ca phẫu thuật, tuy rằng mệt mỏi nhưng lại mỉm cười nhìn Tống Nhiễm Niên: “Sao nhóc cả ngày đều ở bệnh viện thế? Đến điểm danh lấy chuyên cần với ba sao?”
Không phải đi tìm ba đâu nha, là tìm anh á, muốn tới đây vô tình gặp anh! Trong đầu Tống Nhiễm Niên nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra. Tay cậu siết chặt bút, muốn trả lời Cố Trác Sâm lại chẳng biết mở miệng nói sao, lấn cấn nửa ngày cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, nói: “Được nghỉ ở nhà nên chán ạ.”
Cố Trác Sâm ngồi xuống cạnh Tống Nhiễm Niên, đầu dựa vào tường, nhắm mắt than thở: “Thật tốt! Còn có thể nghỉ đến chán nhỉ, tôi con mẹ nó mệt đến chết đây! Thực sự là không thông minh, lúc trước cứ nhất định phải làm bác sĩ!”
“Làm bác sĩ không phải rất tốt ạ!” Nếu không thì làm sao cậu gặp được Cố Trác Sâm. Thời điểm Tống Nhiễm Niên quay đầu, nhìn thấy lông mày Cố Trác Sâm cau lại, cảm thấy rất đau lòng, cậu rất muốn ôm anh và nói với anh “Vai của em nè, cho anh mượn dựa một lát đó!”
Còn chưa để Tống Nhiễm Niên lên tiếng, Cố Trác Sâm liền mở mắt nhìn cậu. Hắn đưa tay chỉ chỉ vào bài tập trên đùi Tống Nhiễm Niên, hỏi: “Bài tập sao? Đứng xa thấy nhóc cắn bút ngẩn người, không biết làm hả?”
Tống Nhiễm Niên sao lại không biết, nhưng cậu không chút do dự liền nói dối: “Vâng, đề bài này quá khó luôn á!”
Cố Trác Sâm cầm bài tập Tống Nhiễm Niên lên xem, cuối cùng cười nhạo một câu: “Nhóc là heo à? Đề dễ như vậy lại không biết làm?” Sau đó hắn liền cúi đầu, giọng nói trầm ổn đều đều bên tai Tống Nhiễm Niên, “Đừng nóng vội, để ca ca dạy nhóc.”
Cả người Tống Nhiễm Niên như có dòng điện chạy qua, cái lưng tự giác thẳng tắp. Câu nói này, cậu có thể ghi vào lòng cả đời. Cho dù Cố Trác Sâm có dạy sai đi nữa thì cậu vẫn sẽ tình nguyện nghĩ đó là đúng, thậm chí có bị thầy mắng một trận cậu cũng cảm thấy thật xứng đáng!
Sau đó tần suất cậu tới bệnh viện ngày càng tăng, nhưng đều không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với anh. Cố Trác Sâm không phải đang phẫu thuật, thì cũng đang nói chuyện với người khác. Vô tình cậu nghe lén được, người kia hỏi bác sĩ Cố Trác Sâm vì sao còn chưa có người yêu, điều kiện rất tốt nhưng vẫn cô đơn.
Cố Trác Sâm dựa vào tường, hai tay đút túi quần: “Không thích hợp! Cậu cho rằng đồng tính rất dễ tìm người yêu sao? Muốn là có, đâu dễ gặp như vậy.”
“Lại còn tỏ vẻ, dù cậu có đẹp trai đi nữa thì chắc gì có ai muốn bên cạnh cậu! Người ta làm sao biết được trong bụng cậu xấu xa cỡ nào!” Đối phương đáp lời Cố Trác Sâm.
Cố Trác Sâm vừa nghe liền vui vẻ: “Cũng có người yêu tôi đấy, tin không!”
Không quản người khác có tin hay không, nhưng Tống Nhiễm Niên tin. Cậu đã dùng cả kỳ nghỉ hè để lên chiến lược cưa đổ Cố Trác Sâm, kết quả còn chưa kịp làm gì thì đã bị ba phát hiện. Ông già cứng rắn buộc Tống Nhiễm Niên chuyển trường, bắt cậu đi đến nơi khác. Chờ tốt nghiệp 12 xong mới để cậu trở về.
Kế hoạch tán đổ Cố Trác Sâm bị dời lại mấy năm, nhưng bây giờ triển khai cũng không muộn. Chỉ cần có thể ở bên anh, dù muộn mấy năm cậu cũng nguyện ý chấp nhận.
Chỉ lặng lẽ yêu thầm một người, Tống Nhiễm Niên không muốn như vậy. Cậu nhất định phải khiến Cố Trác Sâm thích mình, nếu không thì rất có lỗi với bản thân.
Bây giờ đã cầm được chìa khóa nhà Cố Trác Sâm trong tay, Tống Nhiễm Niên cảm thấy mình đã thành công một nửa, kích động ôm cổ Cố Trác Sâm sống chết không chịu buông tay.
“Được rồi, chỉ là một chiếc chìa khóa, thích đến vậy luôn!” Cố Trác Sâm cảm thấy Tống Nhiễm Niên quá phấn khích, tay vỗ vỗ lưng cậu, “Niên Niên đang muốn siết chết Trác Sâm ca ca sao?”
Tống Nhiễm Niên vừa nghe, nhanh chóng buông cổ Cố Trác Sâm ra đổi thành ôm eo, bắt đầu cọ cọ lồng ngực hắn: “Niên Niên rất vui ạ!”
“Được rồi, vui vẻ là tốt.” Cố Trác Sâm đứng dậy đi về hướng nhà bếp, “Tan học liền tới tìm tôi? Chưa ăn cơm đúng không?”
“Chưa ăn ạ! Em thực sự muốn gặp anh, nên đến thẳng đây luôn!” Tống Nhiễm Niên cũng lon ton chạy theo sau.
Cố Trác Sâm nhìn trên bàn bếp một lúc, trong đây cũng không còn lại gì có thể ăn, liền cầm gói mì đi nấu nước: “Không có đồ ăn, nhóc ăn tạm mì [*] đi.”
Tống Nhiễm Niên cảm thấy nếu như đã giả ngốc thì phải ngu ngơ cho tới, cậu cố ý mò mò dưới thân Cố Trác Sâm: “Trác Sâm ca ca, phía dưới [*] là cái này sao?”
[*]面 – Thật ra là cùng một chữ, nhưng một nghĩa là mì, một nghĩa là bên dưới nên nhóc con mới trêu ghẹo Sâm ca haha ~
Cố Trác Sâm một tay bắt lấy móng vuốt nhỏ không an phận của Tống Nhiễm Niên, tay còn lại xoa xoa mông cậu: “Niên Niên, phía dưới này không phải dùng miệng ăn, mà phải dùng phía sau của nhóc ăn.”
Cố Trác Sâm hiếm khi khai mở miệng vàng, trực tiếp khiến Tống Nhiễm Niên đỏ mặt, đến lỗ tai cũng hồng hồng: “Anh thật lưu manh!”
“Lưu manh hả, không phải ai cũng thích sao!” Cố Trác Sâm xoay người rời đi, còn cầm theo điếu thuốc. Hắn khá thích việc vừa nấu ăn vừa hút thuốc.
Dáng vẻ đó thật đúng là rất mê người, khiến Tống Nhiễm Niên nhìn không chớp mắt.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, Cố Trác Sâm căn bản không thể nào làm ngơ. Hắn thở dài, kẹp điếu thuốc trong tay nhìn về hướng Tống Nhiễm Niên.
Khói thuốc bay tới trước mặt Tống Nhiễm Niên, khiến cậu bị sặc ho khan một tiếng, bộ dạng trông rất đáng yêu. Cố Trác Sâm nhịn không được nhéo nhéo mặt Tống Nhiễm Niên, sau đó mở miệng: “Trác Sâm ca ca của nhóc đẹp trai vậy sao? Nhìn đến không thèm chớp mắt luôn hả?”
Tống Nhiễm Niên vừa định trả lời thì Cố Trác Sâm lại bồi thêm một câu: “Nói thật đi Niên Niên, em đã yêu tôi bao lâu rồi?”
–
Càng làm càng thấy bộ này đáng yêu phết ~ Cái gì cũng rõ ràng, yêu thích là lên kế hoạch tấn công haha ~ Mình rất thích một thụ đáng yêu, thẳng thắn như vậy. Còn công cũng không rối rắm, biết được tấm lòng của em nó là cũng liền tay bắt ngay kẻo lỡ:)))