Đọc truyện Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu – Chương 79
Nhiều tin tức tiếp tục đến FBI từ những người đã từng là khách mời tại một hoặc nhiều nhà bị trộm. Giờ đây họ đã có mười hai đầu mối, nhưng Si Morgan nghĩ ông như bắt được vàng khi, trong buổi chiều thứ Hai, kẻ tình nghi số một của ông, Sheldon Landi, thú nhận rằng công ty của ông ta chỉ là một vỏ bọc cho hoạt động thực sự của ông ta.
Landi đã được mời tới thẩm vấn, và trong một lát Si nghĩ ông sắp sửa nghe một lời thú tội. Rồi Landi, mồ hôi toát ra trên trán, hai bàn tay xoắn vào nhau, khẽ nói:
– Ông đã từng đọc tờ Tell All?
– Đó là một loại báo khổ nhỏ của siêu thị, phải không? – Si hỏi.
– Vâng. Một tờ báo lớn nhất. Bốn triệu bản mỗi tuần – Trong một lát giọng nói của Landi có vẻ khoác loác.
Rồi giọng nói hạ thấp tới mức hầu như không thể nghe rõ trong lúc ông ta tiếp.
– Đây là điều không được lọt ra khỏi căn phòng này, nhưng tôi là người viết hầu hết các bài báo trong tờ Tell All. Nếu điều đó bị tiết lộ, tôi sẽ bị tất cả bạn bè bỏ rơi.
Không cần phải nói nhiều như vậy, Si nghĩ. Sau khi Landi ra về. Kẻ lừa đảo hèn nhát đó chỉ là một tên ngồi lê đôi mách; ông ta sẽ không có gan thực hiện bất cứ một vụ trộm nào như thế.
Lúc bốn giờ kém mười lăm, một trong những điều tra viên của ông bước vào.
– Si, có một người trên đường dây dành riêng cho vụ án Hamilton tôi nghĩ ông nên nói chuyện. Tên bà ta là Grace Hoover. Chồng bà ta là thượng nghị sĩ Hoover bang New Jersey, bà ta nghĩ bà ta đã trông thấy cái gã mà chúng ta tìm trong đêm hôm kia. Đó là một trong những kẻ bị tầm nã mà tên đã được nêu lên trước đây. Jason Arnott.
– Arnott! – Si chụp máy điện thoại. – Bà Hoover, tôi là Si Morgan. Cám ơn bà đã gọi.
Trong lúc ông lắng nghe. Ông quả quyết rằng Grace Hoover là loại nhân chứng lý tưởng cho cảnh sát. Bà ta có lô gích trong lý luận, chính xác trong cách trình bày và rõ ràng trong lời giải thích lý do, trong lúc nhìn lên từ chiếc xe lăn, đôi mắt của bà ta có lẽ cùng góc với ống kính của máy quay phim giám sát trong nhà Hamilton.
– Nhìn thẳng vào ông Arnott, chắc ông sẽ nghĩ rằng gương mặt của ông ta có vẻ đầy đặn hơn là khi ông ở vị trí ngước nhìn lên ông ta, – bà ta giải thích. – Sau đó, khi tôi hỏi ông ta có phải chúng tôi có biết nhau, đôi môi ông ta mím chặt lại. Tôi nghĩ có lẽ là một thói quen khi ông ta tập trung tư tưởng. Hãy xem xét kỹ tấm ảnh của ông. Cảm nghĩ của tôi là khi máy quay phim chụp ảnh ông ta, ông ta đang hết sức tập trung vào bức tượng đó. Tôi phỏng đoán ông ta đang xác định đó có phải là thực hay không. Bạn tôi nói với tôi ông ta đúng là một chuyên gia về đồ cổ.
– Phải, đúng thế. – Si Morgan hớn hở. Cuối cùng ông đã bắt được vàng! – Bà Hoover, tôi không thể nói với bà tôi đánh giá cao cú điện thoại này như thế nào. Bà nên biết rằng nếu tin tức này dẫn tới một kết án, sẽ có một số tiền thưởng rất lớn, trên một trăm nghìn đô la.
– Ồ, tôi không quan tâm đến điều đó. – Grace Hoover nói. – Tôi sẽ gửi ngay tới một cơ quan từ thiện.
Khi Si Morgan cúp máy, ông nghĩ tới phiếu tính học phí còn nằm trên bàn làm việc của ông ở nhà cho học kỳ mùa xuân của con trai ông tại trường đại học. Lắc đầu, ông quay sang máy liên lạc nội bộ và gọi ba điều tra viên đang làm việc trong vụ án Hamilton.
Ông nói với họ ông muốn Arnott được theo dõi suốt ngày đêm. Căn cứ theo cuộc điều tra họ đã thực hiện cách đây hai năm, nếu ông ta chính là tên trộm, ông ta đã vô cùng tài giỏi trong việc xóa mọi dấu vết. Tốt hơn nên bám sát ông ta trong một thời gian. Rất có thể ông ta sẽ dẫn dắt họ đến nơi ông ta cất giấu chiến lợi phẩm.
– Nếu đây không phải là một vụ đánh lạc hướng khác, và chúng ta có thể tìm được bằng chứng ông ta đã thực hiện những vụ trộm, – Si nói, – công việc kế tiếp của chúng ta sẽ xác định ông ta đã phạm tội giết chết Peale. Sếp muốn vụ này phải được giải quyết sớm. bà mẹ của ông chủ tịch vẫn thường chơi bài với bà Peale.