Đọc truyện Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu – Chương 71
Kerry quyết định mang Robin theo khi nàng lái xe tới nhà của Jason Arnott. Nàng biết Robin rất hoang mang khi trông thấy nàng cãi vã với Bob đêm hôm trước để giành giật bản sao chụp mảnh giấy của Haskell, và nàng nghĩ chuyến chạy xe tới Alpine sẽ cho hai mẹ con nửa tiếng đồng hồ để trò chuyện. Nàng tự trách mình về vụ đã xảy ra với Bob. Đáng lẽ nàng phải biết anh sẽ không đời nào chịu để cho nàng lấy mảnh giấy đó. Dù sao đi nữa, nàng biết điều chứa đựng trong đó. Nàng đã ghi nhanh lại đúng như nàng trông thấy, như vậy nàng có thể đưa cho Geoff xem sau này.
Hôm nay là một ngày nắng, bầu trời quang đãng, nàng nghĩ thời tiết này khiến người ta lên tinh thần. Giờ đây nàng biết mình phải xem xét lại một cách nghiêm túc vụ án Reardon, và thực sự rà soát toàn bộ, nàng quyết tâm làm nhanh việc này.
Robin sẵn lòng đồng ý đi theo mẹ, mặc dầu nó nói thẳng nó muốn trở về vào khoảng mười hai giờ trưa. Nó muốn mời Cassie tới ăn trưa.
Lúc đó Kerry mới nói cho nó về dự tính của nàng tới thăm gia đình của Geoff trong thời gian nàng đến Trenton vì công việc.
– Bởi vì mẹ lo lắng cho con,- Robin nói với vẻ thản nhiên.
– Phải, mẹ muốn con ở nơi mẹ biết con sẽ an toàn, và mẹ biết con sẽ vui vẻ với gia đình Dorso. Thứ hai, khi mẹ đưa con đến trường, mẹ sẽ thảo luận với ông Frank Green về tất cả chuyện này. Bây giờ, Rob, khi chúng ta tới nhà ông Arnott, con cùng vào với mẹ, nhưng con cần biết mẹ phải nói chuyện riêng với ông ấy. Con có mang theo một cuốn sách đấy chứ?
– Dạ, con tự hỏi hôm nay sẽ có mặt bao nhiêu cháu trai cháu gái của chú Geoff. Xem nào, chú ấy có bốn người em gái. Người trẻ nhất còn chưa có chồng. Người kế tiếp chú Geoff có ba đứa con, một đứa con trai chín tuổi – nó là đứa gần tuổi con hơn hết- rồi một cô gái bảy tuổi, và một cậu trai lên bốn. Người em gái thứ hai của chú Geoff có bốn đứa con, nhưng tất cả hãy còn bé, theo con nghĩ đứa lớn nhất mới lên sáu. Rồi một cô sinh đôi, hai anh em mới hai tuổi.
– Rob, lạy Chúa, từ đâu con hay biết tất cả những điều này? – Kerry hỏi.
– Đêm hôm trước trong bữa ăn tối, chú Geoff đã nói chuyện về bọn chúng. Lúc đó, con đoán mẹ như đang ở trên mây xanh. Con muốn nói, mẹ đã không lắng nghe. Dù sao con nghĩ đi đến đó cũng thú vị. Chú ấy nói mẹ chú ấy nấu ăn rất ngon.
Trong lúc họ rời khỏi nhà Closter và vào vùng Alpine, Kerry nhìn bảng chỉ dẫn:
– Không còn xa nữa.
Năm phút sau họ lái xe lên một con đường quanh co tới tòa nhà theo kiểu châu Âu của Jason Arnott. Ánh nắng sáng chói vờn trên cấu trúc, tổng hợp một cách hùng vĩ bởi đá, vữa, gạch và gỗ, với nhiều khung cửa sổ ô kính trên cao.
– Chà! – Robin thốt lên.
– Nó làm cho chúng ta nhận thấy chúng ta sống một cách đạm bạc như thế nào. – Kerry công nhận, trong lúc nàng đậu xe trong một lối đi hình bán nguyệt.
Jason Arnott mở cửa cho họ trước khi họ có thể tìm ra nút chuông. Lời chào mừng của ông ta có vẻ thân tình.
– Bà McGrath, và đây là phụ tá trẻ tuổi của bà?
– Ông Arnott, tôi đã nói đây chỉ là cuộc viếng thăm không chính thức. – Kery nói, rồi nàng giới thiệu Robin. – Có lẽ cháu có thể đợi ở đây trong thời gian chúng ta nói chuyện. – Nàng chỉ một chiếc ghế bên cạnh một bức tượng bằng đồng tạc hình hai hiệp sĩ đang chiến đấu.
– Ồ, không. Cháu sẽ dễ chịu hơn nhiều trong phòng khách. – Arnott chỉ một căn phòng bên trái tiền sảnh. – Bà và tôi có thể đi vào trong thư viện, ở kế tiếp phòng khách.
Nơi này giống như một viện bảo tàng. Kerry nghĩ trong lúc nàng đi theo Arnott. Nàng mong có cơ hội dừng chân và quan sát những màn trướng phủ tường tuyệt vời, những đồ đạc tinh xảo, những họa phẩm, sự hài hòa toàn bộ của nội thất. Hãy tập trung tư tưởng vào việc mình đang làm, nàng tự nhắc nhở. Mình đã hứa với ông ta mình chỉ ở đây trong nửa tiếng đồng hồ.
Khi nàng và Arnott đã ngồi đối diện nhau trong hai chiếc ghế bành bọc da dê xinh đẹp, nàng nói:
– Ông Arnott, Robin đã bị nhiều vết thương ở mặt trong một tai nạn xe hơi cách đây mấy tuần và đã được bác sĩ Charles Smith chữa trị.
Arnott nhếch mày.
– Có phải bác sĩ Charles Smith là cha của Suzanne Reardon?
– Đúng. Trong cả hai lần đưa cháu đến khám sau đó, tôi đã trông thấy một bệnh nhân trong phòng mạch của ông ấy giống Suzanne Reardon một cách đáng kinh ngạc.
Arnott nhìn nàng chằm chằm.
– Tôi nghĩ là ngẫu nhiên thôi. Chắc là bà không định nói ông ấy đã chủ tâm tái tạo Suzanne?
– Ông chọn từ thật lý thú, ông Arnott. Tôi đến đây bởi vì, như tôi đã nói với ông trong điện thoại, tôi cần biết Suzanne rõ hơn. Tôi cần biết mối quan hệ của cô ấy đối với cha cô ấy thực sự như thế nào, và trong chừng mực ông đã biết, đối với chồng cô ấy.
Arnott tựa người vào lưng ghế, nhìn lên trần và chắp hai bàn tay dưới cằm.
Ông ta cố tình lấy tư thế đó, Kerry nghĩ. Ông ta làm như thế để gây ấn tượng với mình. Tại sao?
– Để tôi bắt đầu bằng việc gặp gỡ Suzanne. Chuyện cách đây đã mười hai năm rồi. Một hôm cô ấy chợt bấm chuông cửa. Tôi phải nói với bà cô ấy là một cô gái đẹp một cách lạ lùng. Cô ấy tự giới thiệu và giải thích rằng vợ chồng cô ấy đang xây dựng một ngôi nhà trong vùng lân cận, rằng cô ấy muốn hoàn tất nó với những món đồ cổ và cô ấy đã nghe nói tôi thường đưa nhiều bạn bè thân thiết đến tham dự những cuộc đấu giá và giúp họ định giá. Tôi bảo với cô ấy đó là sự thật, nhưng tôi không tự xem mình là một nhà thiết kế nội thất và tôi cũng không có ý định trở thành một nhà cố vấn chuyên nghiệp.
– Có phải ông tính chi phí theo số giờ phục vụ?
Lúc đầu tôi không tính. Nhưng rồi, khi tôi nhận thấy mình đã bỏ ra khá nhiều thời gian đi theo những con người lý thú đó, khuyên can họ đừng lao vào các dịch vụ không tốt, giúp họ tìm được các vật đẹp với giá cả phải chăng, và tôi chỉ nhận một số tiền hoa hồng tương đối thấp. Thoạt tiên, tôi đã không muốn dính líu với Suzanne. Cô ta hơi sỗ sàng, chắc bà cũng biết.
– Nhưng ông đã dính líu?
Arnott nhún vai.
– Bà McGrath, mỗi khi Suzanne muốn một điều gì, cô ấy đều đạt được. Thực ra, khi cô ấy nhận thức được rằng việc tán tỉnh quá đáng chỉ khiến cho tôi khó chịu, cô ấy quay sang quyến rũ theo một cách khác. Cô ấy có thể tỏ ra rất vui tình. Cuối cùng, chúng tôi đã trở thành một đôi bạn thân thiết; quả thực, tôi vẫn còn rất nhớ cô ấy.
Cô ấy đã làm cho những cuộc chiêu đãi của tôi thêm thú vị.
– Skip đã đến cùng cô ấy?
– Rất ít khi. Anh ta có vẻ chán chường, và thành thực mà nói những khách mời của tôi không có cảm tình với anh ta. Mãi tới bây giờ tôi vẫn còn chưa hiểu. Anh ta là một thanh niên có thái độ lịch sự và thông minh, nhưng anh ta khác hẳn hầu hết những người tôi quen biết. Anh ta là loại người thức dậy sớm, làm việc cật lực và không hề quan tâm tới việc trò chuyện vô tích sự, như anh ta đã từng nói với Suzanne vào một đêm khi anh ta bỏ lại cô ấy ở đây và về nhà một mình.
– Tối hôm đó cô ấy không có xe riêng hay sao?
Arnott mỉm cười.
– Suzanne không bao giờ gặp khó khăn trong việc quá giang.
– Ông đánh giá như thế nào về mối quan hệ giữa Suzanne và Skip?
– Đang tan rã. Tôi quen biết họ trong hai năm cuối cuộc hôn nhân của họ. Thoạt tiên, họ có vẻ rất thích nhau, nhưng cuối cùng rõ ràng là cô ấy đã chán ghét chồng.
Trong thời gian cuối cùng họ rất ít khi đi chung với nhau.
– Bác sĩ Smith nói rằng Skip đã điên lên vì ghen và anh ta đã hăm dọa vợ.
– Nếu anh ta làm việc đó, Suzanne đã không tâm sự với tôi.
– Ông có biết rõ bác sĩ Smith?
– Cũng như bất cứ người bạn nào của cô ấy, tôi phỏng đoán như thế. Nếu tôi đến New York với Suzanne vào những hôm phòng mạch của ông ấy đóng cửa, ông ấy thường tìm cách tới gặp chúng tôi. Tuy nhiên, cuối cùng sự quan tâm của ông ấy dường như khiến Suzanne khó chịu. Cô ta thường nói, đại khái như: “Đáng lẽ em không nên cho ông ấy biết hôm nay chúng ta đến đây”.
– Cô ấy có tỏ ra khó chịu với ông ấy?
– Cũng như cô ấy đã công khai tỏ ra lạnh nhạt đối với Skip, cô ấy không hề cố gắng che giấu vẻ bực tức đối với bác sĩ Smith.
– Ông có biết cô ấy đã được nuôi dưỡng bởi bà mẹ và người cha dượng?
– Có. Cô ấy đã kể cho tôi nghe thời niên thiếu của cô ấy thật là khốn khổ. Mấy người chị con riêng của ông cha dượng đã ganh tỵ với sắc đẹp của cô ấy. Có một lần cô ấy đã nói: ” Kể ra em cũng có đôi nét giống như Cinderella”.
Điều đó giải đáp câu hỏi kế tiếp của mình, Kerry nghĩ. HIển nhiên, Suzanne đã không tâm sự với Arnott rằng cô ta đã lớn lên như một cô gái tầm thường có tên là Susie.
Một câu hỏi đột ngột nảy ra trong đầu nàng.
– Cô ấy đã gọi bác sĩ Smith là gì?
Arnott chợt ngập ngừng.
– Hoặc bác sĩ, hoặc Charles, – một lát sau ông ta nói.
– Không gọi là ba hay sao?
– Không bao giờ. Tối thiểu là không theo tôi còn nhớ. – Arnott chăm chú nhìn đồng hồ tay.
– Tôi biết tôi đã hứa sẽ không làm mất quá nhiều thời giờ của ông, nhưng còn có một điều tôi cần biết. Suzanne có quan hệ với một người đàn ông nào khác hay không? Đặc biệt là cô ấy có gặp gỡ Jimmy Weeks?
Arnott dường như suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.
– Tôi đã giới thiệu cô ấy với Jimmy Weeks trong chính căn phòng này. Đó là lần duy nhất ông ta đến nhà tôi. Họ đã rất vui vẻ với nhau. Như bà có thể biết, Weeks luôn luôn tạo ra một ấn tượng uy quyền rất mạnh và Suzanne đã bị thu hút ngay tức khắc. Jimmy luôn luôn để mắt tới phụ nữ đẹp. Suzanne khoác lác rằng sau khi họ gặp nhau, ông ta đã bắt đầu thường xuyên xuất hiện tại các câu lạc bộ Palisades Country, nơi cô ấy trải qua phần lớn thời gian. Và tôi nghĩ Jimmy cũng là một thành viên ở đó.
Kerry nghĩ tới lời khai của nhân viên phục vụ sân golf trong lúc nàng hỏi:
– Cô ấy có vẻ vui mừng về chuyện đó chứ?
– Ồ, rất vui mừng. Mặc dầu, tôi không nghĩ cô ấy để cho Jimmy biết như thế. Cô ấy biết ông ta có nhiều bạn gái, và cô ấy thích làm cho ông ta ghen. Bà còn nhớ một trong những màn trong phàn đầu của truyện Cuốn theo chiều gió, màn Scarlett thu hút tất cả bạn trai của những cô gái khác?
– Vâng, tôi nhớ.
– Đó chính là Suzanne của chúng tôi. Người ta có thể nghĩ cô ấy đã phát triển tự nhiên theo thời gian. Xét cho cùng, đó chỉ là một trò trẻ con, phải không? Nhưng không có một người đàn ông nào mà Suzanne không cố gắng quyến rũ. Điều đó khiến cho cô ấy không được lòng những phụ nữ khác.
– Và phản ứng của bác sĩ Smith đối với sự tán tỉnh của cô ấy?
– Phẫn nộ, tôi có thể nói như vậy. Tôi nghĩ rằng nếu có thể được, chắc là Smith đã dựng một rào cản chung quanh để giữ cho nhiều người khác không sao tới gần cô ấy, giống như những viện bảo tàng xây rào cản chung quanh các vật quý già nhất của họ.
Ông không biết ông đang tới gần mục tiêu như thế nào đâu, Kerry nghĩ. Nàng hồi tưởng những gì Deidre Rearde đã nói về mối quan hệ của bác sĩ Smith với Suzanne, rằng ông cư xử với cô như một món đồ.
– Nếu lý thuyết của ông đúng, ông Arnott, đó có phải là một lý do khiến cho bác sĩ Smith tức giận Skip Reardon?
– Tức giận anh ta? Tôi nghĩ còn sâu sắc hơn thế. Tôi nghĩ ông ấy căm ghét anh ta.
– Ông Arnott, ông có lý do nào để nghĩ rằng Suzanne đã có một người đàn ông nào khác ngoài chồng và cha cô ấy hay không?
– Nếu có, tôi không tham gia vào đó. Suzanne có một vài món thật đẹp, mà tôi biết rất rõ. Trong mỗi dịp sinh nhật và dịp lễ Giáng sinh hằng năm. Skip đã mua tặng cô ấy nhiều món quà sau khi cô ấy chỉ đúng những gì cô ấy muốn. Cô ấy cũng có một vài mòn xưa cũ thuộc loại độc nhất của Cartier mà tôi tin là do cha cô ấy cho.
Hoặc do ông ta mua. Kerry nghĩ. Nàng đứng lên.
– Ông Arnott, ông có nghĩ Skip Reardon đã giết Suzanne?
Ông ta cũng đứng lên theo.
– Bà McGrath, tôi tự xem mình rất hiểu biết về mỹ nghệ và đồ đạc cổ, và tôi không giỏi trong việc xét đoán con người. Nhưng phải chăng đúng là tình yêu và tiền bạc là hai lý do lớn nhất để giết người? Tôi lấy làm tiếc phải nói rằng trong vụ án này cả hai lý do đó dường như đều thích hợp với Skip. Bà có đồng ý không?
Từ một cửa sổ, Jason Arnott quan sát chiếc xe hơi của Kerry mất dạng phía dưới lối đi. Nghĩ lại cuộc trao đổi ý kiến ngắn ngủi vừa qua, ông ta cảm thấy mình đã được biết các chi tiết một cách vừa đủ để tỏ ra hữu ích, mơ hồ một cách vừa đủ để cho Kerry, giống như cả hai bên nguyên cáo và bị cáo mười năm về trước, có thể quyết định không còn gì cần chất vấn ông ta.
Mình có nghĩ Skip Reardon đã giết Suzanne? Không, tôi không nghĩ như vậy, bà McGrath, ông ta nghĩ. Tôi nghĩ rằng giống như nhiều người đàn ông khác, Skip đã có khả năng giết vợ. Tuy nhiên, đêm hôm ấy một người nào đó đã làm việc này thay thế anh ta.