Đọc truyện Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu – Chương 61
Cuộc thương lượng cho việc biện hộ đang có chiều hướng không thuận lợi cho Barney Haskell. Lúc bảy giờ sáng thứ Sáu, ông gặp luật sư Mark Young trong văn phòng luật thanh lịch của ông ta ở Summit, chỉ cách tòa án liên bang Newark nửa giờ chạy xe nhưng trong một thế giới khác hẳn.
Trưởng đoàn luật sư biện hộ của Barney, Young trạc tuổi của ông, năm mươi lăm, nhưng họ chỉ giống nhau điểm đó, Barney chua chát nghĩ. Young thanh lịch một cách kín đáo, ngay vào lúc sáng sớm này, trong bộ comlê sọc nhỏ của luật sư phù hợp với ông ta như một lớp da thứ hai. Tuy nhiên, Barney biết rằng khi chiếc áo vét được cởi ra, đôi vai đầy ấn tượng đó sẽ chẳng còn gì đáng kể. Mới đây tờ Star Ledger đã phác họa một bức chân dung về vị luật sư lừng danh, không quên ghi chú rằng ông ta mặc những bộ comlê một nghìn đô la.
Barney chỉ mặc những bộ comlê may sẵn. Tiền lương do Jimmy Weeks trả cho ông không cho phép ông làm khác hơn. Hôm nay, ông có nguy cơ bị nhiều năm tù nếu ông cứ tiếp tục bảo vệ Jimmy. Cho tới lúc này, các nhà chức trách liên bang đã tỏ ra rất khó tính. Họ chỉ nói tới việc giảm án, chứ không phải miễn tố. Họ nghĩ họ có thể kết án Jimmy Weeks không cần sự giúp sức của Barney.
Có lẽ được. Nhưng cũng có thể không, Barney nghĩ. Ông đoán họ đang bịp. Trước đây ông đã từng trông thấy nhiều luật sư của Jimmy giải thoát cho ông ta. Kinellen và Barlett rất giỏi, và họ vẫn luôn luôn giúp ông ta vượt qua nhiều cuộc điều tra trong quá khứ với tổn thất không đáng kể.
Mặc dầu lần này, căn cứ theo bản tường trình mở đầu của tổng biện lý, các nhà chức trách liên bang có nhiều chứng cứ cụ thể. Tuy nhiên, họ vẫn lo sợ Jimmy sẽ tung ra một trò ảo thuật khác.
Barney chà bàn tay trên gò má phúng phính. Ông biết mình có cái vẻ vô tội của một nhân viên ngân hàng đần độn, một diện mạo luôn luôn hữu ích. Người ta thường không nhận ra hoặc nhớ tới ông. Thậm chí những người thân cận nhất với Weeks không bao giờ chú ý nhiều tới ông. Họ tưởng ông chỉ là một nhân viên phục vụ.
Không một ai trong bọn họ nhận thức được ông là một người chuyển đổi tiền đút lót thành những khoản đầu tư và quản lý nhiều tài khoản ngân hàng trên khắp thế giời.
– Chúng tôi có thể đưa ông và chương trình bảo vệ nhân chứng, – Young nói. – Nhưng chỉ sau khi ông đã ngồi tù tối thiểu năm năm.
– Lâu quá. – Barney lẩm bẩm.
– Này, ông đã ám chỉ rằng ông có thể gán cho Jimmy một tội sát nhân, – Young vừa nói vừa xem xét vết xước trên móng tay cái.- Barney, tôi đã tìm hiểu được điều đó. Bây giờ, ông phải hoặc là nói toạc ra hoặc là ngậm miệng lại. Nhiều người ao ước kết tội sát nhân cho Jimmy. Bằng cách đó họ sẽ không bao giờ phải đối phó với ông ta nữa. Nếu ông ta lãnh án chung thân, tổ chức của ông ta có lẽ sẽ sụp đổ. Đó là tất cả những gì người ta đang bới lông tìm vết.
– Đúng là tôi có thể gán tội cho ông ta. Thế thì họ phải chứng minh ông ta đã làm điều đó. Không phải người ta đồn rằng tổng biện lý liên bang phụ trách vụ án này đang nghĩ tới việc tranh cử chức thống đốc với Frank Green hay sao?
– Nếu mỗi người được đảng của mình đề cử, – Young nói trong lúc ông ta lục lọi trong hộc bàn để tìm một cây giũa móng tay. – Barney, tôi e rằng ông sẽ phải ngừng vòng vo. Tốt hơn ông nên kể hết cho tôi nghe những gì ông đang ám chỉ. Nếu không, tôi sẽ không thể giúp ông lựa chọn một giải pháp thông minh.
Một nếp nhăn lướt qua trên gương mặt tròn trĩnh của Barney. Rồi trán ông nhẵn trở lại và ông nói:
– Thôi được. Tôi sẽ kể cho ông nghe. Chắc ông còn nhớ vụ án hoa hồng đỏ, vụ cô vợ trẻ khêu gợi đã được phát hiện với nhiều hoa hồng rải lên khắp tử thi? Chuyện xảy ra cách đây đã mười năm, nhưng đó chính là vụ án đã làm cho Frank Green nổi tiếng.
Young gật đầu.
– Tôi vẫn còn nhớ. Ông ta đã kết án người chồng. Thực ra, vụ đó không rắc rối lắm nhưng đã gây ra nhiều dư luận và các báo đã hốt bạc. – Đôi mắt ông ta chợt nheo lại. – Chuyện gì thế? Có phải ông đang nói Weeks đã dính líu vào vụ đó, hay không?
– Chắc ông còn nhớ người chồng khai rằng anh ta đã không tặng hoa hồng cho vợ, rằng chắc hẳn chúng đã được gửi đến bởi một người đàn ông nào đó mà cô ta có quan hệ? – Trông thấy Young gật đầu, Haskell nói tiếp. – Chính Jimmy Weeks đã gửi những hoa hồng đó cho Suzanne Reardon. Tôi biết rõ, bởi vì tôi đã mang chúng tới nhà cô ta lúc sáu giờ kém hai mười chiều hôm cô ta chết. Có cả một tấm thiếp do ông ta đích thân viết. Tôi sẽ chỉ cho ông xem những gì trên đó. Ông hãy cho tôi một mảnh giấy. Young liền đẩy tập giấy nhắn tin điện thoại tới trước mặt.
Barney lấy bút. Một lát sau, ông ta trả lại tập giấy.
– Jimmy đã gọi Suzanne là “em yêu”, – ông giải thích. – Ông ta đã hẹn hò với cô ta đêm hôm ấy. Ông ta đã viết như thế trên tấm thiếp.
Young xem xét mảnh giấy Barney vừa đẩy lại cho ông ta. Có sáu nốt nhạc đô, với ba chữ viết bên dưới: “Anh yêu em”. Cuối cùng là chữ ký tắt “J”.
Young ngân nga mấy nốt nhạc, rồi nhìn Barney.
– Đó là đoạn mở đầu của bài ca Xin cho tôi gọi cô là em yêu, – ông ta nói.
– Đúng vậy. Kế đó là phần còn lại trong dòng đầu tiên của bài ca, Anh yêu em.
– Tấm thiếp này đang ở đâu?
– Đó là vấn đề chính yếu. Không một ai để ý tới nó khi tử thi được phát hiện. Và những bông hoa hồng đã được rải lên người cô ta. Tôi chỉ mang chúng tới, rồi tiếp tục đi. Lúc đó tôi đang trên đường đến Pennsylvania lo công việc cho Jimmy. Nhưng sau đó, tôi đã nghe những người khác bàn tán. Jimmy đang say mê người phụ nữ đó, và điều này khiến cho ông ta trở nên điên dại vì cô ta vẫn không ngừng đùa bỡn với nhiều chàng trai khác. Khi ông ta gửi hoa cho cô ta, ông ta đã ra một tối hậu thư buộc cô ta phải ly hôn… và tránh xa những gã đàn ông khác.
– Phản ứng của cô ta như thế nào?
– Ồ, cô ta muốn làm cho ông ta phát ghen. Có thể nói đó là một lạc thú tinh quái của cô ta. Một người trong bọn chúng tôi đã cố gắng làm cho cô ta hiểu rằng Jimmy có thể trở nên nguy hiểm, nhưng cô ta chỉ cười. Theo ý tôi, đêm hôm ấy chắc hẳn cô ta đã đi quá xa. Rải những đóa hoa hồng trên mình cô ta đúng là trò rất có thể Jimmy đã làm.
– Còn tấm thiếp đã biến mất?
Barney nhún vai.
– Chắc ông đã không nghe nói gì về điều đó trong lúc xét xử. Tôi đã được lệnh im miệng về chuyện cô ta. Tôi biết cô ta đã bắt Jimmy chờ đợi hoặc hẹn suông với ông ta. Hai trong số nhân viên của tôi đã kể lại ông ta đã đùng đùng nổi giận và hăm he sẽ giết chết cô ta. Ông thừa biết tính khí của Jimmy. Ngoài ra còn một chuyện khác. Jimmy đã mua cho cô ta một số nữ trang đắt tiền. Tôi biết chuyện đó vì chính tôi đã trả tiền và tôi đã giữ lại bản sao các hóa đơn. Nhiều món nữ trang đã được bàn cãi tại tòa mà người chồng vẫn một mực phủ nhận đã tặng cho cô ta. Nhưng tất cả những món được tìm thấy trong nhà, người cha đã thề là chính ông đã tặng cho con gái.
Young xé tờ giấy Barney đã viết khỏi tập giấy, gấp lại và cất vào trong túi áo.
– Barney, tôi nghĩ rằng ông sẽ trải qua một cuộc sống mới thú vị ở Ohio. Ông nên hiểu chẳng những ông đã cho tổng biện lý liên bang một cơ hội buộc Jimmy vào tội sát nhân, mà ông còn tiêu diệt Frank Green vì đã tống một người vô tội vào tù.
Họ cùng mỉm cười với nhau.
– Ông hãy nói với họ tôi không thích sống ở Ohio. – Barney nói đùa.
Họ cùng nhau rời khỏi văn phòng và bước dọc theo hành lang tới dãy thang máy. Đúng lúc cửa một thang máy mở ra, Barney cảm thấy ngay có chuyện không ổn.
Không có đèn ở bên trong. Theo bản năng cơ bản khiến ông vội quay người chạy trốn. Nhưng mọi việc đã quá muộn. Ông chết ngay tức khắc, trước cả lúc Mark Young cảm thấy viên đạn đầu tiên xuyên qua ve áo của bộ comlê một nghìn đô la của ông ta.