Đọc truyện Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu – Chương 2
Kate Carpenter nhìn những bệnh nhân trong phòng đợi của bác sĩ bằng một con mắt hằn học. Bà phụ tá cho bác sĩ Charles Smith từ bốn năm nay, làm việc bên cạnh ông trong những cuộc giải phẫu mà ông tiến hành trong phòng mạch của ông. Nói tóm lại, bà xem ông như một thiên tài.
Tuy nhiên, về phần mình, bà không bao giờ cảm thấy muốn được ông giải phẫu. Năm mươi tuổi, có vóc người rắn chắc, với một khuôn mặt nhẹ nhõm và mái tóc hoa râm, với bạn bè bà thường tỏ ra là người cực lực phản đối phẫu thuật chỉnh hình. “Ta nên để nguyên những gì ta đang có”.
Hoàn toàn thông cảm với những khách hàng có vấn đề thực sự, bà cảm thấy hơi khinh thường đối với những đàn ông và phụ nữ cứ liên tục đến xin giải phẫu để cố đạt cho kỳ được sự hoàn hảo về mặt hình thể. “Nhưng, bà nói với chồng, đó là những người đang trả lương cho em”.
Thỉnh thoảng Kate Carpenter tự hỏi tại sao mình tiếp tục trung thành với bác sĩ Smith. Ông tỏ ra hết sức cộc cằn với tất cả mọi người, bệnh nhân cũng như nhân viên,đến mức ông thường có vẻ khiếm nhã. Ông hiếm khi khen ngợi nhưng không bao giờ bỏ qua một cơ hội chỉ rõ một cách mỉa mai cay độc lỗi lầm nhỏ bé nhất.
Nhưng rồi một lần nữa, bà quả quyết, lương bổng cùng các quyền lợi rất tốt và quả thực thích thú khi nhìn vị bác sĩ làm việc.
Ngoại trừ điều đó, trong thời gian gần đây, bà đã nhận thấy ông đang trở nên cáu kỉnh hơn. Các bệnh nhân mới, bị thu hút bởi danh tiếng của ông, tức giận vì thái độ Những người duy nhất ông dường như đối xử với sự chăm sóc đầy vinh dự là những người được nhận “diện mạo” đặc biệt, và đó là một vấn đề khác khiến Carpenter lưu tâm.
Không kể việc ông dễ nóng giận, trong mấy tháng gần đây bà nhận thấy rằng vị bác sĩ có vẻ dửng dưng, thậm chí xa cách. Thỉnh thoảng, khi bà nói chuyện với ông, ông nhìn bà một cách thất thần, tựa hồ tâm trí ông đang ở nơi khác.
Bà xem đồng hồ tay. Như bà đã đoán trước, sau khi khám bệnh cho Barbara Tompkins, người cuối cùng được nhận “diện mạo”, ông đã đi vào phòng riêng và đóng cửa.
Ông đang làm gì trong đó? bà tự hỏi. Ông phải nhận thức ông đang trễ nải công việc. Cô bé Robin đã ngồi một mình trong phòng khám số 3 suốt nửa giờ, và còn có nhiều bệnh nhân khác trong phòng đợi. Nhưng bà đã nhận thấy rằng sau khi vị bác sĩ gặp một trong những bệnh nhân đặc biệt, dường như ông luôn luôn cần ở một mình trong một lúc.
– Bà Carpenter…
Giật nẩy mình, bà y tá ngẩng đầu lên khỏi bàn viết. Bác sĩ Smith đang chằm chằm nhìn xuống bà. – Tôi nghĩ chúng ta đã để Robin Kinellen đợi khá lâu rồi. – Ông nói bằng một giọng buộc tội. Phía sau cặp kính không vành,đôi mắt của ông có vẻ lạnh lùng.