Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 8: Gửi hình


Đọc truyện Xin Chào, Vợ Đồng Chí – Chương 8: Gửi hình

Bên này Tu Dĩnh cũng bị tiếng la hoảng đó làm giật nảy người, cho là anh
bên kia gặp chuyện, đang lo lắng định hỏi, lại nghe giọng nói trầm thấp
của anh ở đầu kia truyền tới: “Các cậu làm gì thế?” Cô định hỏi coi
chuyện gì, điện thoại đầu bên kia đã ngắt.

“Á”, mấy cái đầu đột
nhiên bị giật mình, lăn từ trên giường xuống. Mấy tên bản lĩnh khá, lộn
người một cái liền đứng lên được, còn mấy tên không được nhanh nhẹn thì, “bịch” ngã lăn xuống đất, đau đến nhe răng méo miệng, xoa xoa cái mông
kêu đau.

Hùng Khải nhìn trừng trừng mấy cái đầu trong bóng đêm, lông mày đã túm lại thành một cục.

Hùng Khải ngủ ở tầng trên. Vì anh là trung đội trưởng nên nhường giường tầng dưới cho lính mới. Tiểu đội trưởng cũng vậy, trung đội trưởng và tiểu
đội trưởng đều phải ngủ tầng trên, đó là thói quen duy trì bao nhiêu năm nay trong bộ đội. Lúc nãy núp trong chăn, không biết đồng đội đã bò lên giường anh từ khi nào, mà anh thò đầu ra làm đầu bọn họ đụng vào nhau.
Cả đám bị giật mình mới té xuống giường, cũng vì giường nằm trên cao nên cú ngã này, không nhẹ đâu!

“Các cậu làm cái gì? Leo hết lên giường tôi làm gì hả?” Hùng Khải trừng mắt quát nhỏ.

Hiện giờ đã sớm tắt đèn rồi, kỷ luật quân đội lại nghiêm minh, nên anh không dám lớn tiếng, sợ làm người đi tuần tra bên ngoài chú ý, tuy vậy vẫn
không quên nghiêm giọng quát mắng.

“Trung đội trưởng, anh gọi điện thoại cho bạn gái hả?” Một binh sĩ nháy mắt với anh.

Tuy trong bóng đêm, Hùng Khải không thấy được biểu tình trên mặt cậu ta
nhưng nghe giọng điệu anh biết thằng nhóc này bụng toàn nước bẩn.

“Nói tào lao cái gì, còn không mau đi ngủ! Ai dám dậy làm loạn lần nữa, ngày mai tôi cho chạy 5 km!” Lão hổ không ra oai còn tưởng anh là mèo bệnh.

“Trung đội trưởng, bọn em nghe hết rồi, anh đừng có giấu nữa!” Một binh sĩ khác vỗ mông đứng dậy, giọng điệu đầy nhạo báng.


Hùng Khải lúc này chỉ biết trừng mắt, đã nói không nên lời rồi.

“Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn nghe tiếng em một chút thôi.” Một binh sĩ bắt chước giọng Hùng Khải.

Một binh sĩ khác hấp tấp nhái giọng Tu Dĩnh: “Không được đâu, giọng người ta không dễ nghe mà!”

“Dễ nghe, anh thích nghe!” Binh sĩ kia lại nhái giọng Hùng Khải.

Binh sĩ bên này lập tức bắt chước giọng Tu Dĩnh: “Anh xấu lắm, không nói với anh nữa!”

Hùng Khải bị nói tới nỗi mặt đỏ tai hồng, phùng mang trợn má cố nói: “Các cậu học nói cái gì, còn không mau đi ngủ!”

“Còn câu này nữa: dù sao em cũng chưa có bạn trai, anh chưa có bạn gái, em làm bạn gái tạm thời của anh có được không?”

“Anh muốn người ta làm bạn gái của anh thì cứ nói thẳng đi!” Binh sĩ kia lại nhái lại.

Hùng Khải tức điên chụp cái gối đầu ném qua: “Xem ra ngày mai các cậu không
tăng cường huấn luyện thì ngứa da, mỗi người chạy tăng thêm 5km mỗi
ngày! Còn nữa, giờ cũng muốn chạy 5km phải không?”

Cái đám ranh
con này, bình thường tốt với chúng quá, hiện tại lại dám phản ngược lại, trêu chọc anh, xem ra phải tăng cường huấn luyện bọn chúng mới được.

“Nghiêm, đằng sau quay, bắt đầu bước, mục tiêu thao trường, nhiệm vụ 5 km!” Hùng Khải đột nhiên hạ lệnh.

Đám binh sĩ thoạt tiên tuân theo khẩu lệnh, nghiêm đằng sau quay, đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, đồng thanh la: “Không phải chứ, trung đội
trưởng, anh làm thật hả?”


Hùng Khải sầm mặt: “Vậy mục tiêu trên giường, nhiệm vụ ngủ, bắt đầu bước!”

Đám binh sĩ hấp tấp chạy về giường, nhào vào trong chăn, tiếng ngáy vang lên, bắt đầu giả vờ ngủ, không ai muốn đi chạy 5km cả.

Hùng Khải ngưng cười, leo lên giường nằm lại, thấy gối đầu của mình mới rồi
vì ném bọn họ đã rớt xuống đất, liền quát: “Trần Tiểu Đông!”

Binh sĩ tầng dưới lập tức búng người lên như cá chép, ưỡn thẳng người: “Có!”

“Nhặt gối đầu!”

Binh sĩ đó bật cười, cầm gối đầu đưa cho anh, sau đó trở về giường nằm lại, cũng không dám nghe lén gì nữa.

Hùng Khải gọi lại cho Tu Dĩnh lần nữa. Sợ đám lính lại nghe trộm, lần này
anh vùi đầu vô chăn còn chừa lại một lỗ tai thò ra ngoài, chỉ cần bên
ngoài có động tĩnh gì, một cơn gió lua qua ngọn cỏ, anh cũng có thể lập
tức xử trí.

“Mới rồi có chuyện gì à? Bên cạnh anh có tiếng gì lạ thế?” Tu Dĩnh vừa thấy anh gọi điện lại liền hỏi.

“Không có gì, có mấy binh sĩ mộng du, leo lên giường người khác ấy mà.” Hùng Khải nói nửa đùa nửa thật.

“Các anh có người bị mộng du á, vậy đáng sợ quá, lỡ đâu làm ra chuyện khác
người gì, còn không hù chết người mất!” Tu Dĩnh lè lưỡi.

“Không sao! Bọn họ mộng du chẳng qua là bò lên giường em, nghe lén chút chuyện thôi!”


Tu Dĩnh tưởng tượng tới vài cảnh thú vị, đột nhiên bật cười, lại nhớ ra
mình bây giờ không thể cười được, liền che miệng, lúc sau mới nói: “Tiểu Hùng, anh nói sẽ gửi hình cho em, em chờ nãy giờ, anh không được nuốt
lời à!”

“Ừ, anh chỉ muốn nghe tiếng em, đợi chút nữa anh gửi cho, em muốn bao nhiêu tấm anh gửi bấy nhiêu.”

Hai người nói chuyện điện thoại không ít. Điện thoại so với thư, thậm chí
là QQ tốt hơn nhiều. Kết quả của việc trực tiếp trò chuyện đó là, hai
người lại bắt đầu cảm thấy phương thức liên lạc như thế này rất khó
khăn, nếu có thể giáp mặt trò chuyện là tốt nhất.

Lại nói rất
nhiều, mãi đến rạng sáng, Hùng Khải mới nói muốn ngắt điện thoại. Khoảng thời gian này ngày ngày trò chuyện, tinh lực của anh thật sự không đủ,
nếu huấn luyện lại rớt bậc sẽ bị lãnh đạo phê bình. Tương lai còn dài,
tuy rằng anh cảm thấy trò chuyện như thế này làm sao cũng không thấy đủ. Ngắt điện thoại xong, Hùng Khải lựa mấy tấm hình mình hài lòng nhất,
gửi cho Tu Dĩnh, còn kèm thêm tin nhắn: Mấy tấm ảnh này em chỉ được xem
một mình thôi, tuyệt đối không thể cho người thứ ba xem.

Khoảnh khắc nhận được hình, Tu Dĩnh cảm giác tim mình đập nhanh hơn hẳn.

Trong ảnh, nếu bạn muốn nói Hùng Khải rất đẹp trai thì vẻ đẹp ấy lại không
giống với các ngôi sao điện ảnh. Cái đẹp của anh là loại mạnh khỏe, nước da đen, gầy, không thấp, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng, cái loại đẹp
trai này nói là khôi ngô tuấn tú, chi bằng nói là cường tráng. Người
trong hình lúc đứng bên gốc cây, khi dựa vào xe tăng, có khi cầm súng
ngắm bắn, tư thế đủ kiểu. Mỗi một tấm đều thể hiện nét đẹp oai hùng,
hoang dã của đàn ông, Tu Dĩnh nhìn mà mắt sáng rỡ.

Đang thưởng
thức ảnh chụp, đột nhiên nhận được tin nhắn của Hùng Khải: Anh phải đi
ngủ rồi, ngày mai phải dậy sớm. Cuối tuần này anh sẽ nghĩ cách đi ra
huyện lên mạng, anh với em gửi webcam một chút đi.

Webcam? Ý này hay đấy, so với gặp mặt cũng không khác nhau mấy, như vậy cô càng có thể nhìn thấy dáng vẻ anh hoạt động. Nghĩ đến đó Tu Dĩnh vui đến

không khép miệng lại được, một đêm này cô ngủ đặc biệt ngon, tay nắm
chặt điện thoại, trong lòng ngọt ngào khôn tả.

Ngày thứ hai, cô
bị tin nhắn đánh thức. Còn sớm, đại khái chừng 6 giờ thôi, cô nhận được
tin nhắn, mơ mơ màng màng mở di động ra, thì thấy tin nhắn viết: Bạn gái lâm thời, rời giường rồi sao? Anh đã chạy 5km buổi sáng về rồi đây.

Bạn gái lâm thời? Ai vậy ta? Tu Dĩnh ngáp, buông điện thoại, tiếp tục ngủ
để dưỡng da, sớm đem chuyện tin nhắn quăng ra sau đầu rồi.

Tám giờ sáng, lại nhận được một tin nhắn nữa: Bạn gái lâm thời, bọn anh đã ăn cơm rồi, em còn chưa dậy sao?

Tu Dĩnh bị tin nhắn này làm cho tỉnh hẳn, cũng không kịp coi nội dung tử
tế, hấp tấp thay đồ đánh răng, tám giờ rưỡi phải đi làm rồi, cô không
thể đi trễ được. Đến bữa sáng cũng không kịp ăn, lập tức chạy tới trạm
xe điện ngầm, tới công ty vừa khớp thời gian.

“Tu Dĩnh, giờ giấc của cô lại vừa vặn ăn khớp, không sai biệt chút nào.” Một đồng nghiệp chào hỏi cô xong nói.

Tu Dĩnh hất mái tóc ngắn, cười hi hi: “Tất nhiên, Tu Dĩnh tôi xưa nay không trễ bao giờ.”

“Tu Dĩnh, có phải cô chưa ăn sáng? Tôi có mua thêm một tô miến nè, hay là đưa cho cô nha.” Một đồng nghiệp nam nói.

Tu Dĩnh liếc anh ta một cái, đồng nghiệp này luôn theo đuổi cô. Cô có ngu
ngốc cỡ nào cũng nhận ra được, chỉ là cô không hợp với anh ta, xẹt không ra lửa được. Cô cười nói: “Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.” Không khéo tí nào, bụng cô đột nhiên réo lên, làm cô cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng.

“Cầm đi, để bụng đói không tốt đâu.” Đồng nghiệp nam đó đặt hộp miến lên bàn cô.

“Thật sự không cần, trong ngăn kéo của tôi còn một gói mì, tôi pha mì là được rồi.” Cầm hộp miến đặt lại vào tay anh ta, lấy gói mì ra đi vào phòng
pha trà.

Lúc pha mì xong quay lại thì, Tu Dĩnh nhận được một cuộc điện thoại. Giọng nói rất quen, quen đến mức cô muốn quên cũng quên
không được: “Bạn gái lâm thời, em đang làm gì thế?” Thanh âm mang theo ý cười, lúc này gương mặt kia nhất định cũng đang cười. Đột nhiên Tu Dĩnh có cảm giác kích động muốn xông lên nhéo mặt anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.