Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 46: Băng vệ sinh


Đọc truyện Xin Chào, Vợ Đồng Chí – Chương 46: Băng vệ sinh

Một mình Hùng Khải ngồi trên bậc thang ngoài cửa phòng người nhà, hai tay
ôm đầu không nói lấy một tiếng, trong lòng cứ như có ngàn vạn con ngựa
hoang đang phi nước đại.

Đúng thế, anh tức giận, nhưng cũng hết cách!

Vừa rồi, nếu không phải tại kỳ kinh chết tiệt đó, có lẽ anh đã xơi tái Tu
Dĩnh rồi, nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt lại bị cái tên cản đường này phá hỏng, không biết là may hay xui đây? Anh không biết, thật sự không
biết nếu xơi tái Tu Dĩnh rồi, hậu quả sẽ ra sao? Nói thật, anh muốn có
được Tu Dĩnh, không phải như lời đại đội trưởng nói, có được cái gì đó
rồi cô sẽ không chạy đi đâu được, tất cả những cái đó không phải lý do
mà là anh sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay như báu vật.

Óc anh
thoáng hiện lên câu nói của Tu Dĩnh khi nãy “Tiểu Hùng, hiện tại chúng
ta còn chưa đến lúc chín muồi. Kinh nguyệt tới, tuy rằng có khổ sở vì bị cắt ngang nhưng anh không cảm thấy nên cám ơn vì nó tới sao?” Anh biết, Tu Dĩnh còn chưa chuẩn bị kỹ để đón nhận. Anh sờ túi áo mình, trong này chứa một thứ rất quan trọng, nhưng đến chừng nào mới được xài đây?

“Trung đội trưởng, anh về rồi à? Sao không dẫn chị dâu đi dạo doanh trại? Chị
dâu đâu?” Tiểu đội trưởng đội hai Vương Thắng đi tới vỗ vai anh.

Hùng Khải ngẩng lên liếc vài giây, hờ hững đáp “Đang tắm bên trong.” Giọng
điệu đó, cứ như bị ai giành mất món đồ chơi yêu thích nhất vậy.

“Sao vậy, trung đội trưởng, gặp chị dâu không vui vẻ à?” Tiểu đội trưởng lấy làm lạ trước phản ứng kỳ cục của Hùng Khải.

Hùng Khải muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu “Không có gì, các cậu huấn luyện thế nào rồi?”

“Còn đang huấn luyện.”

“Chưa xong mà cậu dám chạy lung tung, mau về tập luyện cho tôi.”

“Trung đội trưởng, không phải… chẳng qua em…” Tiểu đội trưởng còn muốn nói gì
đó, lại nghe Hùng Khải hô “Nghiêm, bên trái quay, đi đều bước, mục tiêu
sân huấn luyện.”


Tiểu đội trưởng bất lực quay lưng, chạy đi.

Hùng Khải biết Vương Thắng đầy thắc mắc nhưng bây giờ anh không có cách nào
trả lời anh ta, bởi vì bản thân anh cũng đang mờ mịt.

Đang nghĩ, cửa đột ngột mở ra, từ trong thò ra một cái đầu, chính là Tu Dĩnh, rụt rè gọi “Tiểu Hùng…”

Hùng Khải quay đầu thấy Tu Dĩnh thò mỗi cái đầu ra, người núp sau cánh cửa.
Anh giật mình, máu trong óc như xông lên, anh hỏi “Chuyện gì vậy, Dĩnh
Dĩnh?”

“Em… anh cũng biết cái đó của em tới… em không chuẩn bị…
em…” Tu Dĩnh càng nói đầu càng cúi thấp, sau rốt mặt đỏ bừng không nói
nên lời.

“Chuẩn bị gì?” Hùng Khải ngớ ra, nhất thời không rõ cô có ý gì.

“Em… thì là cái đó… là cái đó đó…” Mặt Tu Dĩnh đỏ như trái cà chua.

“Tóm lại là cái gì?” Hùng Khải ngơ ngáo.

Tu Dĩnh tức điên, thật muốn xông lên đập anh, đầu óc anh chàng này rốt cuộc chứa cái gì, chưa thấy ai chậm tiêu như anh.

“Anh có đúng là Hùng Khải không đấy, hay là giả hả? Cái kia của người ta tới rồi, anh không biết sao? Không phải là cần cái đó sao?”

Đột nhiên Hùng Khải hiểu ra, mặt anh cũng đỏ bừng, ấp úng “Vậy… làm sao giờ?”

Tu Dĩnh nói nhỏ “Tiểu Hùng… có thể giúp em… mua…”

Hùng Khải trợn mắt, chỉ vào mình “Em muốn anh đi mua đồ phụ nữ cho em?”

“Sao? Không được à? Còn nói là yêu em, đến cái này cũng làm không được, sao chứng tỏ anh yêu em được?” Tu Dĩnh nhướng mày.


Hùng Khải gãi đầu, ngượng ngùng nói “Không phải,… thật tình là…” Bảo một
người đàn ông như anh đi mua cái thứ xấu hổ đó của phụ nữ, còn ở trong
doanh trại nữa, mấy chị dâu thấy anh thì làm sao, đám binh sĩ thấy thì
làm sao?

“Rốt cuộc anh có đi không? Có kiểu bày tỏ tình yêu như anh sao? Có mỗi gói băng vệ sinh cũng không dám mua.”

Mặt Hùng Khải sưng lên đến chính anh cũng nhận không ra mình nữa. Anh biết
bây giờ không phải là bày tỏ yêu hay không yêu mà là lúc này nếu Tu Dĩnh không có băng vệ sinh, cô không thể ra khỏi phòng, càng không thể gặp
ai, đây mới là chuyện quan trọng nhất, còn có sức khỏe của cô nữa.

Tóm lại là đi hay không đây? Không đi, Tu Dĩnh thảm rồi, nếu đi, để mấy chị dâu ở cửa hàng phục vụ thấy anh mua cái thứ này, bảo anh làm sao mà
tiếp tục ở trong doanh trại này, chẳng phải làm trò cười sao.

Anh nghĩ thật lâu, cân nhắc thật lâu, nhìn gương mặt đỏ bừng của Tu Dĩnh,
quyết tâm, mỉm cười nhìn cô “Được rồi, anh đi mua cho em, nhưng anh
không biết loại gì…”

Rốt cuộc Tu Dĩnh cũng cười, đáp “Em luôn dùng Whisper, những loại khác em bị dị ứng.”

Hùng Khải gật đầu “Ừ, anh nhớ rồi, là Whisper.”

“Em chờ anh về đó, Tiểu Hùng.” Nói rồi vươn tay kéo mặt Tiểu Hùng lại gần, sau đó thơm một cái lên mặt anh.

Mặt Hùng Khải đờ ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tu Dĩnh anh cảm thấy cô
như thế thật khiến anh động lòng. Nụ hôn này có lẽ là lần đầu tiên cô
chủ động hôn anh, lúc trước toàn là anh chủ động. Anh nóng lòng muốn có
được cô, cô lúc nào cũng đón nhận một cách bị động, thậm chí sợ hãi, đến chừng nào cô mới có thể tươi cười rạng rỡ như bây giờ, chủ động hôn anh như bây giờ?

Trên đường đi tới cửa hàng phục vụ, anh cứ nghĩ mãi vấn đề này. Tay anh chậm rãi sờ mặt mình, mới rồi bên mặt này bị Tu
Dĩnh thơm một cái thật mạnh. Anh rất vui vẻ, ngọt ngào, háo hức không
nói nên lời.


Song cái cảm giác háo hức đó khi đến trước cửa hàng
phục vụ không tự giác mà ngưng lại. Anh nên vào không? Bên trong có thứ
anh muốn mua, nhưng đi vào một cái có khả năng sẽ mất mặt, không vào thì sao mà về?

“Sao vậy? Đứng ở cửa mà sao không vào? Đón Tiểu Tu chưa?” Chẳng biết Mai Nhạc xuất hiện trước mặt anh từ lúc nào.

Hồi sớm Mai Nhạc có việc ra ngoài, vừa về thì nhìn thấy Hùng Khải lưỡng lự đứng trước cổng cửa hàng phục vụ, mãi không đi vào.

“Em… đón Dĩnh Dĩnh rồi, nhưng cô ấy bệnh, đau bụng, em tới đây mua ít đồ.” Mặt Hùng Khải ửng hồng.

Mai Nhạc gật đầu lia lịa, chờ Hùng Khải nói xong, nhìn sắc mặt anh, chị hiểu ra cậu chàng muốn mua cái gì, bỗng bật cười.

“Vậy em đi mua đi, chị đậu xe đã rồi tìm Tiểu Tu sau.” Mai Nhạc ngầm hiểu, nói xong liền đi mất.

Hùng Khải vẫn còn do dự có nên đi vào hay không, tim đập như trống làng, anh không cách nào khống chế nhịp tim của mình. BÌnh tĩnh, nhất định phải
bình tĩnh, không phải chỉ mua gói băng vệ sinh thôi sao? Không sợ, thật
sự không sợ. Anh liên tục cổ vũ bản thân, hít sâu một hơi, kiên trì đi
vào trong.

“Tiểu Hùng à, hôm nay tới mua gì thế?” Chị dâu quản lý cửa hàng thấy anh vào bèn hỏi.

Mức độ nổi tiếng của Tiểu Hùng trong quân doanh hơi bị cao, vì thế rất
nhiều chị dâu biết anh không có gì là lạ. Vả lại đang thời gian huấn
luyện, bộ đội vào cửa hàng phục vụ không nhiều lắm.

“Cái đó… em hỏi một chút, đồ dùng của phụ nữ… vệ sinh…” Hùng Khải lắp bắp, có mỗi câu này mà anh mất một phút mới nói xong.

Các bà các chị trong cửa hàng che miệng cười, người lớn tuổi hơn quát một
tiếng “Đừng cười!”, nghiêm chỉnh hỏi Tiểu Hùng “Mua cho bạn gái hả? Bạn
gái cậu thật có phúc, ông Trần nhà chị, đừng nói là mua băng vệ sinh,
bảo ông ấy cầm thôi cũng không được. So sánh với người ta, thật là tức
chết mà.”

Hùng Khải đứng đực ra đó, vào không được, ra cũng không xong, tay cũng không biết đặt chỗ nào.

“Rồi rồi, cũng không phải nói cậu, cần loại nào?” Chị dâu kia cũng không chọc anh, hỏi thẳng anh muốn mua loại nào.

Hùng Khải nói loại Tu Dĩnh muốn, chị dâu kia đi tìm hết một lượt nhưng không có, bèn hỏi một chị khác “Tiểu Vương, cô biết Whisper đặt chỗ nào

không? Tôi nhớ để ở đây mà.”

“Loại đó hả, chẳng phải vừa bán hết xong?” Chị vợ bộ đội tên Tiểu Vương đáp.

Hùng Khải cảm thấy thật mất mặt, một lần chưa đủ, anh chạy hết bốn cái cửa
hàng đều không có, mua cái thứ này đúng là chẳng dễ chút nào. Cả tiểu
đoàn chỉ có năm cửa hàng phục vụ, bây giờ chỉ còn lại một cái cuối cùng, nếu không có vậy làm sao ăn nói với Tu Dĩnh? Sau bốn lần chạy Hùng Khải đã hết ngượng vì cái món đó, anh thật mong sẽ không uổng công chạy tới
cái cửa hàng cuối cùng.

Đúng là may mắn, anh không có mất công
chạy, cửa hàng cuối cùng còn một gói, không biết nên nói là xui hay hên
nữa? Cầm bịch băng vệ sinh, Hùng Khải cảm giác rất phỏng tay. Thứ này
bình thường cũng không phải chưa thấy, bình thường bọn họ cũng mua, lúc
bọn họ chạy việt dã năm cây số thì lấy nó làm miếng lót giày. Thứ này
vừa mềm vừa hút mồ hôi, là loại lót giày tốt nhất, thế nên ngày thường
cũng mua không ít. Nhưng lần này không giống, chuyển biến tâm lý không
giống, lúc trước mua để lót giày nên chẳng thấy có gì mất mặt, vả lại
bọn họ không mua ở cửa hàng phục vụ bao giờ, toàn chui vô siêu thị. Ở đó đâu có quen ai, nhưng bây giờ rõ ràng là mua cho Tu Dĩnh, thế nên lòng
anh loạn cào cào.

Cửa hàng phục vụ này khá gần với dãy phòng
người nhà, áng chừng vài cây số, trên đường có đồng đội đi qua, có chiến sĩ đang huấn luyện, bọn họ nhìn thấy thứ anh cầm sẽ nghĩ gì đây? Nên
biết, có rất nhiều người biết chuyện Tu Dĩnh tới doanh trại đấy. Ngẫm
nghĩ, anh nhét gói băng vệ sinh vào bên trong áo, làm áo phình ra nhưng
vậy còn đỡ hơn nghênh ngang cầm nó trên tay.

“Trung đội trưởng Hùng, anh đi đâu à?” Trên đường gặp được đồng đội, hỏi han vài câu.

Hùng Khải làm ra vẻ bình thường đáp “Không có, đi loanh quanh thôi.” Sau đó vội vàng đi mất.

Anh tưởng Tu Dĩnh đang chờ anh về, nhưng không dè về tới thấy Tu Dĩnh và Mai Nhạc đang ngồi dưới bóng cây nói chuyện.

“Tiểu Hùng, sao giờ anh mới về?” Tu Dĩnh hờn dỗi gọi.

Mai Nhạc cười khẽ nhìn anh và Tu Dĩnh, bỗng dưng đứng dậy nói “Chị nhớ mình còn mấy việc chưa xong. Chị đi trước đây, hai đứa nói chuyện đi.”

Mai Nhạc vừa đi Tu Dĩnh đã sờ mặt anh “Xem anh này, mặt đầy mồ hôi, chạy về hả?”

Tất cả rơi hết vào lỗ tai Mai Nhạc, chị cười cười, đột nhiên nhớ đến tình hình lúc chị và đại đội trưởng Tiếu chung sống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.