Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 3: Tìm bạn trăm năm


Đọc truyện Xin Chào, Vợ Đồng Chí – Chương 3: Tìm bạn trăm năm

Đoàn cơ giới nào đó ở thành phố X, đang tiến hành huấn luyện như thông lệ.

Đoàn cơ giới nằm ở vùng ngoại ô một huyện nào đó của thành phố X, địa thế xa xôi. Nếu muốn đi từ ngoại thành đến đây, ít nhất phải đổi xe mấy lượt.

Hùng Khải chùi súng, trong óc xuất hiện tình cảnh ở hội gặp mặt mấy ngày trước.

Anh cũng có tư liệu trên trang mạng quân nhân, lúc đó là do đồng đội báo
giúp, đăng ký trên website nhưng anh rất ít lên. Hội gặp mặt lần này, cả nước chỉ có vài địa phương. Trang mạng quân nhân này liên kết với quân
đội, còn có các đơn vị địa phương tổ chức hội gặp mặt lần thứ nhất, giúp bộ đội giải quyết vấn đề hôn nhân. Vốn dĩ anh không có cơ hội này, tuy
có ghi danh trên website nhưng quân đội còn phải tuyển chọn những sĩ
quan ưu tú đi tham dự, anh chỉ là một hạ sĩ quan [3]. Song lần này quân
đội lại phá lệ chọn không ít hạ sĩ quan tham gia, trong đó có cả anh.

Lúc đó anh mặc quân phục đi dự. Kỳ thực anh cũng không thiếu thường phục
nhưng chỉ có mặc quân phục mới vừa người. Nhìn những người quân hàm cao, chức vụ cao kia, anh không nghĩ bản thân có cơ hội được cô gái nào đó
nhắm trúng, thế nên cũng chẳng ôm hi vọng.

Hội gặp mặt rất náo
nhiệt. Để có thể kết đôi thành công cho càng nhiều người, đơn vị tổ chức ở địa phương bày ra vô số hoạt động, ví dụ như tám phút gặp nhau, hay
là đôi bên nam nữ cùng hành động, còn có trò chơi kéo co, cũng có thi ca hát, thậm chí còn thi cõng nàng dâu. Không những vậy, họ còn đem tư
liệu của từng người ép thành thẻ nhỏ, treo trên cây ước nguyện nhân tạo. Chỉ cần bạn nhìn trúng cái nào, có thể tháo xuống, sau đó căn cứ theo
cách thức liên hệ trên thẻ mà liên lạc với đối phương.

Hùng Khải
lẳng lặng đứng trong một góc, không tham gia nhiều lắm. Lúc trước cũng
có vài cô gái điện thoại tìm anh, nhưng mỗi lần nhìn thấy quân hàm hạ sĩ quan trên vai anh đều quay đầu bỏ đi.

Hạ sĩ quan, thực sự không
lọt mắt người ư? Hùng Khải có chút ngại ngần, nhưng lại cảm thấy đó là
lẽ thường của con người. Xã hội này bây giờ đều thực tế như thế hết, các cô gái đã chọn bộ đội tất nhiên không coi chuyện nhà, xe vào đâu. Suy
cho cùng bộ đội không có nhiều tiền để mua nhà, mua xe nhưng bọn họ lại

có quyền lợi lựa chọn ưu tú để kết giao.

Trong trò chơi cõng nàng dâu, Hùng Khải cõng trên lưng một cô gái cân nặng vượt quá hạn ngạch.
Thật ra cô gái này không xấu, mặt rất trắng, chỉ là hơi mập, eo tròn
trịa nhưng anh cõng một chút cũng không vất vả, còn về thứ nhất. Cái này có liên quan đến việc mang vật nặng khi chạy, bất kể là nặng bao nhiêu
anh đều về nhất. Tuy cô gái này có hơi nặng nề nhưng cũng không ảnh
hưởng đến tốc độ của anh. Anh nghĩ, cô gái đó có lẽ sẽ vừa ý anh nhỉ?

Kết quả quá thất vọng. Tham gia trò cõng nàng dâu xong, con gái nhà người
ta không liếc anh thêm lần nào nữa, kiêu căng hếch cằm lên, cứ như mắt
mọc trên đỉnh đầu vậy. Hùng Khải cười cười tự giễu mình, cũng không để
bụng lắm. Những trò chơi sau, ai thích tham gia thì tham gia, anh một
trò cũng không bỏ sót, chỉ là phần hi vọng kia đã không còn nữa.

Những người khác không ít thì nhiều đều mang bạn gái về hoặc là có đối tượng
qua lại, chí ít cũng có cô gái vừa ý bọn họ, chỉ có anh cái gì cũng
không có, đi về không. Sau khi về, tự nhiên bị đồng đội chọc quê, nói
anh vô dụng, cả một cô gái cũng không tóm được.

Bị đồng đội trêu
chọc, Hùng Khải cũng không thấy bản thân mất mắt. Vốn dĩ có mặt mũi gì
mà mất, nói đến chuyện tình cảm, nếu anh thật sự lành nghề thì đến giờ
con anh đã có thể đi mua xì dầu rồi. Sống đến 24 tuổi, quen ba người bạn gái, lâu nhất là một năm, ngắn nhất 2 tháng. Trong đó có một người là
bạn học tiểu học, lúc đó anh còn chưa đi bộ đội, hai người khá hợp nhưng khi anh đi bộ đội, hai người dần dần cắt đứt liên lạc. Một người khác
là do chị gái anh giới thiệu, nhưng chỉ nói chuyện nửa năm, một lần gặp
mặt cũng chưa có đã bye bye rồi. Người cuối cùng là dân địa phương, làm
phục vụ trong một nhà hàng, nhưng cũng chỉ quen có hai tháng, vì anh
không tiền không quyền, con gái nhà người ta không cần anh. Ba lần yêu
đương thất bại làm anh có cảm giác thật ra anh không hiểu lòng các cô.
Rốt cuộc bọn họ muốn gì, nghĩ gì, anh nghĩ hoài cũng không thông.


Hạ sĩ quan, vốn không phải cái nghề được yêu thích. Anh nhớ từng có khả
năng được vào học viện quân sự, nhưng vì đủ thứ nguyên nhân, sau cùng
không thể tham dự kỳ khảo sát. Lúc đó buồn bã một thời gian, cũng không
nghĩ nhiều. Tiếp đến lần thứ hai khảo hạch, kết quả vẫn là không được
đi, thế nên anh tự nhận bản thân không có số làm sĩ quan, cũng không
muốn nhắc lại chuyện này nữa.

“Trung đội trưởng, nghĩ gì vậy?” Một binh sĩ đi tới, ngồi xuống cạnh anh.

Hùng Khải chỉnh lại: “Tôi là quyền trung đội trưởng, không phải trung đội
trưởng, cấp trên sẽ điều trung đội trưởng mới xuống, tôi sẽ ngừng chức
thôi.”

Cái chức quyền trung đội trưởng này của anh đã làm mấy năm rồi. Lần nào cũng có trung đội trưởng mới được cấp trên điều xuống rồi
sau đó lại điều đi nơi khác, trung đội trưởng của hai trung đội bọn họ
vẫn là Hùng Khải. Anh không biết, lãnh đạo coi trọng anh hay vì quả thực không có nguồn cán bộ tài nguyên. Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có khả
năng, lãnh đạo người ta dựa vào đâu mà coi trọng mày? Vì thế anh cũng
cho là thiếu nguồn nhân lực, không nghĩ ngợi nhiều.

Mấy năm nay,
tuy anh bận rộn huấn luyện, thời gian eo hẹp nhưng vẫn không quên học
tập. Anh đã tự thi lấy bằng đại học nhân sự, gần đây lại ghi danh thi
lấy bằng pháp luật chuyên nghiệp khóa chính quy. Người có thể bị xã hội
đào thải nhưng không thể để bản thân tự đào thải. Có cơ hội, có năng
lực, vẫn nên tăng cường học tập, tranh thủ bắt nhịp với xã hội.

“Còn không như nhau thôi. Hiện giờ anh vẫn là trung đội trưởng của hai trung đội chúng ta mà.” Binh sĩ đó ngược lại rất dẻo miệng.

Hùng Khải liếc cậu ta một cái, không nói gì, chăm chú lau súng, nghĩ đến hội gặp mặt kia lại cảm thấy thất vọng.


“Trung đội trưởng, nghe nói hôm trước anh tham gia hội gặp mặt, cái gì cũng
không được, thật không?” Binh sĩ thò đầu tới, hỏi nhỏ.

Hùng Khải
lườm cậu ta, quát: “Cậu chạy vượt chướng ngại vật 400 mét sao rồi? Đừng
đợi đến lúc đó lại không vượt qua, còn không mau đi tập luyện.”

Binh sĩ đó nhíu mày, chỉ đành đi chạy vượt chướng ngại vật. Có điều trước
khi đi còn không quên quay đầu lại nhìn trung đội trưởng Hùng một cái,
cảm thấy không cam tâm.

Hùng Khải lau khẩu súng đến sáng láng,
trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện đó. Sau khi đi hội gặp mặt về, ba gọi điện thoại cho anh: “Tiểu Hùng, chuyện đối tượng sao rồi?”

Anh thật
tình không biết nên trả lời ba già ra sao. Thân thể ba cũng không khỏe,
hi vọng anh sớm kết hôn, nhưng hiện tại đối tượng không có, kết hôn sao
đây?

Đột nhiên anh nghĩ đến trang mạng quân nhân đó, đã đăng ký
rồi, vì sao không quăng lưới bắt cá, sau đó bồi dưỡng trọng điểm chứ?
Biết đâu trong biển người mênh mông có cô gái nào đó đang chờ anh thì
sao? Cảm thấy phấn chấn đôi chút, tuy biết cuối cùng mình cũng sẽ thất
vọng nhưng có hi vọng còn hơn không có, anh quyết định sẽ làm như vậy.

Hôm nay là ngày gặp mặt của Tu Dĩnh và cháu ngoại của bác Lý. Cháu ngoại
bác Lý, thân hình không cao, có thể nói là rất lùn. Lùn tới cỡ nào, Tu
Dĩnh ước chừng bằng mắt thấy anh ta cao hơn cô có chút xíu. Bản thân Tu
Dĩnh không cao lắm, khoảng 1m58, thế nên cô có thể khẳng định anh chàng
cháu ngoại nhà họ Lý này chỉ cao hơn 1m60 một chút. Mặt tròn tròn, mọc
mụn trứng cá, đương nhiên người cũng rất mập. Đã lùn còn mập, làm người
ta có cảm giác giống như trái bí đao lùn. Với lại, cô luôn có yêu cầu
với chiều cao của nam giới, cũng do bản thân không cao mà ra. Vì suy
nghĩ cho đời sau, lúc đó cô đã đặt ra quy định, đàn ông không cao 1m70

trở lên không duyệt.

Anh chàng cháu trai nhà họ Lý này ngược lại
rất thoải mái, cũng rất hào phóng, mời hai mẹ con bà Tu ăn cơm. Nhưng vì Tu Dĩnh đã không có hứng thú với chuyện gặp mặt, thế nên cô cảm thấy
không cần thiết lãng phí thời gian của mọi người. Tuy rằng không nói rõ
ràng ngay tại chỗ nhưng cô đã nói qua với mẹ, người này bị loại rồi.

Có điều ăn cơm vẫn phải đi, đó là vấn đề lịch sự, vả lại lúc đó còn có mặt bác Lý, Tu Dĩnh không tiện cự tuyệt. Lúc ăn cơm, Tu Dĩnh thấy vô vị
quá, bèn mở điện thoại lên QQ, cũng không phải muốn tán gẫu. Cô chuyển
QQ sang chế độ rung, sợ ảnh hưởng mọi người làm họ nghĩ cô không lễ
phép, ăn cơm còn nghịch điện thoại. Vừa lên QQ liền có tin nhắn thông
báo. Cô mở tin, hóa ra là có người trên trang mạng quân nhân kia gửi thư cho cô. Lúc cô đăng ký đã dùng hộp thư QQ, vì thế có người viết thư cho cô thì hộp thư QQ sẽ nhận được tin nhắc nhở. Lòng cô rộn ràng, đang
định mở trang quân nhân đó ra kiểm tra mail, trước mắt lại xuất hiện một cái bóng đen che mất tầm nhìn của cô, làm cô cau mày lại.

“Cô Tu, tôi mời cô một chén!” Anh chàng cháu ngoại đỏ măt, rót cho cô một ly rượu vang, lại đỏ mặt nâng ly mời rượu.

Tu Dĩnh không nghe thấy, bị bà Tu ngồi bên đụng nhẹ, tỉnh hồn lại, vội vàng tắt điện thoại, nâng ly đáp lễ.

Bữa cơm này ăn rất lâu, lâu đến nỗi Tu Dĩnh sốt cả ruột, lại không dám cầm điện thoại lên mạng nữa, mẹ đang lườm cô!

Về đến nhà, quá mệt, Tu Dĩnh chẳng muốn nhúc nhích nữa. Song do mấy ngày
trước cô vừa đăng kí trên trang web đó, hiện giờ cô có thói quen mỗi lần lên mạng đều phải xem trang quân nhân đó có ai gửi thư cho cô hay
không, cô vẫn còn rất trông chờ có thể gả cho bộ đội mà. Vả lại, đã biết trước là có thư, thế nên cô mệt mà vẫn cố, hỏa tốc mở máy tính lên
trang quân nhân đó, sau đó mở hộp inbox.

Quả nhiên, có một lá thư mới!

[3] Hạ sĩ quan, tiếng Anh là noncommissoned officer, nghĩa là sĩ quan không chỉ huy hay còn gọi là quân nhân chuyên nghiệp. Gồm 3 cấp hạ sĩ, trung
sĩ và thượng sĩ. Quân nhân chuyên nghiệp là những người thực hiện về
chuyên môn nghiệp vụ, ngành nghề trong quân đội; được phong hàm từ cấp
uý đến cấp tá và khác với sỹ quan chỉ huy – phù hiệu có vạch thẳng, còn
QNCN có vạch gãy. Đặc điểm của quân nhân chuyên nghiệp là không thể làm
chỉ huy, dù cấp hàm có cao hơn. Ví dụ có 2 ông, 1 là trung uý SQCH và 1
là Đại uý QNCN. Nếu cần bổ nhiệm 1 ông làm trung đội trưởng thì chỉ ông
trung uý mới được bầu. +__+


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.