Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 40: Tình cờ gặp bở buổi tiệc


Đọc truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh – Chương 40: Tình cờ gặp bở buổi tiệc

Thật sự là trong tình yêu có loại cảm giác tương thông, tuy rằng bị ngăn cách bởi hai nơi nhưng hai người chưa từng ngừng liên lạc.

Mỗi ngày Lục Thần sẽ có ít nhất một cuộc điện thoại, phần lớn là gọi vào buổi tối, có đôi khi Ôn Hoàn vẫn chưa kết thúc công việc nên không nhận điện thoại được, nhưng lúc hoàn thành công việc quay về nhìn thấy sẽ gọi lại cho anh. Thực ra cũng chỉ tùy tiện nói mấy chuyện vớ vẩn, hai người tán gẫu qua lại, thường cũng không nói chuyện gì quan trọng.

Lúc Tiểu Lâm cầm quần áo đi vào, Ôn Hoàn mới vừa dứt khỏi điện thoại với Lục Thần, trên mặt vẫn còn vẻ tươi cười ngọt ngào.

Thấy mặt cô lộ ra vẻ tươi cười, Tiểu Lâm cũng bắt đầu nổi hứng trêu đùa cô, nói: “Chị Ôn lại đang nhớ bạn trai à?”

Ôn Hoàn cười nguýt cô bé một cái: “Đồ quỷ láu lỉnh, lấy ở đâu ra nhiều lời như vậy.” Vươn tay đón lấy bộ quần áo trong tay cô bé, hỏi: “Quần áo này để làm gì?”

Lúc này Tiểu Lâm mới le lưỡi một cái, nói: “Chị Lynda kêu em thông báo cho chị, tối nay có một bữa tiệc từ thiện, bảo chị cùng đi với Văn Phong.”

Ôn Hoàn nhíu mày, hỏi: “Bữa tiệc gì vậy?” Cô không thích những bữa tiệc có đủ kiểu người như vậy, chẳng qua là cùng cười, cùng trò chuyện, cùng uống rượu, giống như là tiếp viên.

“Đây là bên phía đầu tư sắp xếp, bảo là muốn quảng cáo cho bộ phim, để cho chị đi cùng Văn Phong, có thể tạo ra nhiều đề tài câu chuyện, khiến cho bộ phim được hâm nóng trước.” Tiểu Lâm bất đắc dĩ khẽ nhún vai.


Mặc dù Ôn Hoàn rất không hài lòng nhưng chẳng còn cách nào khác.

Tối nay Ôn Hoàn mặc bộ đầm màu xanh nước biển cổ khoét sâu hình chữ V, ngực hở hơi lớn, vải vóc tơ lụa kia chỉ che khuất hai khối tròn trịa trước ngực, sau lưng cũng khoét hình chữ V lớn, lộ ra tấm lưng trần nhẵn bóng trơn mịn khiến cho vô số người mơ màng. Mái tóc trên đầu được búi lên rất cao, vài lọn tóc tùy tiện buông xuống hơi có vẻ phóng túng.

Tạo hình như vậy nên khi Ôn Hoàn kéo Văn Phong tiến vào hội trường, không ngoài dự đoán hấp dẫn rất nhiều ánh đèn flash lóe ra.

Tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều là do bên tổ chức sắp xếp riêng, muốn hỏi gì, nói gì tất cả đều đã được thông đồng với nhau, cho nên cũng không có gì quá khó. Nhưng hai người chỉ đồng ý nhận trả lời mấy câu khác nhau, trả lời xong những câu hỏi bên phía ban tổ chức quy định là đi ngay vào trong.

“Khi cô trả lời câu hỏi của phóng viên không thấy cô chuyên nghiệp như lúc đóng phim thường ngày.” Văn Phong bên cạnh nhìn thẳng về phía trước, nói nhỏ.

Khoác tay của anh ta, bên môi vẫn duy trì nụ cười như vừa rồi, không quay đầu nhìn anh ta, chỉ nói: “Như nhau cả thôi, tôi cũng cảm thấy lúc anh diễn kịch vẫn chuyên nghiệp hơn.”

Văn Phong nhìn cô, dừng bước, vươn tay ra lấy hai ly rượu từ trong khay của nhân viên tạp vụ, một ly cho mình, một ly đưa cho Ôn Hoàn.

“Cảm ơn.” Ôn Hoàn giơ tay đón.

Văn Phong uống một ngụm rượu, nói: “Tôi từng xem tác phẩm trước của cô, lần này cô hợp tác với tôi có sự khác biệt rất lớn.”

Ôn Hoàn nhún nhún vai, nói: “Xem ra hình tượng của tôi ở trong lòng Văn thiếu gia rất tệ.”

Văn Phong cười khẽ, nói thẳng: “Không hẳn là quá tệ, chí ít cũng là một bình hoa xinh đẹp.”

Ôn Hoàn tức giận trợn mắt trắng dã, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thật là cảm ơn Văn thiếu gia đã khen ngợi.”

Văn Phong nhếch môi, giơ ly lên cụng với cô một cái, khẽ nhấp miệng, sau đó xoay người đang định rời đi thì vừa vặn đụng phải người đang đi tới phía bên này, nhanh chóng chuyển ly rượu trên tay dời sang chỗ khác, lúc này mới không làm cho rượu hất vào người khác.


“Tiểu Hoàn! Đúng thật là em rồi!”

Người suýt chút nữa đụng phải Văn Phong không phải là ai khác mà chính là chị năm của Lục Thần – Lục Viện!

Lục Viện là đi theo Lạc Hướng Đông tới đây, hai người đến Thanh Đảo nghỉ phép, mà bữa tiệc từ thiện hôm này là đồng ý lời mời của bạn làm ăn trong công việc ngày thường với Lạc Hướng Đông. Không có cách từ chối nên giờ mới tới được, thực ra chị cũng không thích những nơi như thế này. Nhưng dù sao Thanh Đảo không thể so với Giang Thành, nếu chị không đến cũng chỉ có thể vùi ở trong khách sạn. Nghĩ vậy liền đi theo Lạc Hướng Đông tới đây, nhưng không ngờ lại gặp phải Ôn Hoàn.

Ôn Hoàn cũng sửng sốt, nhận ra người tới: “Lục tiểu thư.”

Lục Viện cười khẽ, nói: “Sao còn gọi chị là Lục tiểu thư chứ, A Thần đã gọi điện về nói với mọi người trong nhà rồi, sau này em cũng học theo A Thần gọi là chị năm đi.”

Ôn Hoàn vẫn còn hơi ngượng ngùng, mặt khẽ ửng hồng, chỉ biết lúng túng gật đầu cười.

Văn Phong không rời đi cũng không mở miệng nói gì, chỉ giương đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Lục Viện, chân mày khẽ nhíu chặt, giống như là đang suy nghĩ gì đó.

Giữa lúc Ôn Hoàn và Lục Viện trò chuyện ở bên này, Lynda bưng ly rượu dẫn theo nhà đầu tư bộ phim giám đốc Tiêu cùng một đám người đi về phía bên này: “Văn thiếu gia, Tiểu Hoàn, hóa ra là các người đều ở đây.” Lynda bước tới, kéo Ôn Hoàn đứng ở bên cạnh Văn Phong, tươi cười tiếp tục nói: “Vừa rồi giám đốc Tiêu còn nói với chị, sao tối nay không thấy hai người đấy.”

Cùng đi theo giám Tiêu tới đây còn có Lạc Hướng Đông, thấy Lục Viện cũng đứng ở đây, khẽ nhíu mày, nét mặt nhìn qua có phần không vui.


Lục Viện thấy anh cũng ở đây, cười hờ hững đi tới chỗ anh, khoác vào tay của anh, nhìn Ôn Hoàn một cái rồi quay đầu sang nói với Lạc Hướng Đông: “Hướng Đông, Ôn Hoàn cũng ở đây.”

Lạc Hướng Đông cũng không nói một lời nào, chỉ bình thản gật đầu với Ôn Hoàn một cái. Ôn Hoàn cũng gật đầu lại với anh ta, coi như là đáp lễ.

Một đám người đứng trò chuyện một lúc, dường như giám đốc Tiêu lại nhìn thấy bạn hợp tác làm ăn với ông ta liền đi tới chỗ đó, mà Lynda đương nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội thiết lập mối quan hệ cho nên cũng đi theo bọn họ sang đó.

Lục Viện không quen ở những nơi như thế này bèn lôi kéo Ôn Hoàn đi đến chỗ có ghế sô pha ngồi xuống trò chuyện.

Bưng ly nước chanh lên uống một hớp, nhìn mọi người đứng túm năm tụm ba trò chuyện trong phòng tiệc, Lục Viện khẽ cười nói: “Chị không quen những nơi này, biết hay không quen biết đều phải trưng ra bộ mặt vui vẻ, miệng cười như khúc gỗ.”

Ôn Hoàn gật đầu, cũng cùng quan điểm: “Cả một đám người mình chẳng quen một ai, có đôi khi chính mình cũng cảm thấy không hiểu tại sao.”

Lục Viện khẽ thở dài, liếc mắt một cái tìm được Lạc Hướng Đông ở trong đám người, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng cũng không có cách nào, không thể lần nào cũng để cho thư ký đi cùng.” Xoay đầu lại nhìn bộ quần áo Ôn Hoàn mặc trên người ngày hôm nay, chợt nghĩ đến cái gì đó, nhìn cô nói: “Tối nay em mặc bộ váy này thật xinh đẹp.”

Ôn Hoàn hơi ngây ngẩn, có phần chưa thích ứng kịp với đề tài chị vừa nhảy sang này, đã lại nghe thấy chị nói thêm: “Cũng không biết ngày mai người nào đó có phát điên hay không.” Giọng nói mang theo chút vui vẻ, có mấy phần cười trên nỗi đau của người khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.