Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 27: Tôi không cho phép!


Đọc truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh – Chương 27: Tôi không cho phép!

Nửa đêm Ôn Hoàn bị nóng đánh thức, bên cạnh giống như có một lò lửa, không ngừng thổi khí nóng vào mặt vào cổ cô, giống như gặp phải mùa đông được nằm cùng lò lửa ấm áp vậy, nhưng bây giờ không phải mùa đông!

Đang lúc mơ mơ màng màng Ôn Hoàn đưa tay kéo quần áo trên người, đột nhiên cảm thấy đụng tới vật gì đó, nhắm hai mắt đưa tay sờ soạng, giống như là một bức tường, cứng rắn kiên cố nhưng mang theo độ nóng.

Lục Thần cũng đang mơ màng bị cô làm cho tỉnh ngủ, khẽ mở mắt ra túm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở ngang hông mình, còn mình thì vươn tay ôm chặt cô thêm, mơ hồ lẩm bẩm: “Yên phận chút.”

Ôn Hoàn mở choàng mắt, thoáng cái ngồi vọt dậy, mở to mắt nhìn bóng người lờ mờ trong căn phòng tối đen, la lên chói tai: “Lục Thần!”

Lục Thần giật mình một cái cũng ngồi dậy theo, với tay bật đèn ngủ ở đầu giường, trên mặt còn mang theo cơn ngái ngủ, tưởng là xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

Ôn Hoàn nhìn anh chằm chằm, tức giận đến nỗi môi hơi run rẩy, giơ tay chỉ vào anh nói: “Anh, anh, tại sao ở trên giường?!”

Nghe vậy Lục Thần có chút tỉnh táo lại, gãi gãi đầu nói: “Ngủ đương nhiên là ở trên giường.”

“Mới vừa rồi anh nói ngủ ở ghế sô pha!” Ôn Hoàn chất vấn anh, người đàn ông này thực quá đáng, lại còn thừa dịp cô ngủ lén bò lên giường, quả thực là vô sỉ!


“À, đúng là có chuyện này.” Lục Thần gật đầu công nhận, song lại nói thêm: “Vừa rồi anh định ngủ ở ghế sô pha, nhưng nằm xuống mới phát hiện ghế kia quá nhỏ, vóc dáng của anh lại lớn, ngủ hơi khó chịu, cho nên mới trở về giường.”

“Anh vô sỉ!” Ôn Hoàn bị anh làm cho tức giận hơi muốn khóc, miệng uất ức méo xệch, mắt cũng hơi đỏ.

Lục Thần ngáp một cái thuận theo lời của cô nói: “Được được được, anh vô sỉ được chưa.” Vừa nói vừa đưa tay ôm cô định lần nữa nằm xuống: “Ngủ đi, hơn nửa đêm rồi.”

Ôn Hoàn tức giận hất tay của anh ra, nói: “Tôi ra sô pha ngủ.” Nói rồi vén chăn lên định xuống giường, nhưng cô còn chưa kịp duỗi chân ra ngoài, Lục Thần phía sau bá đạo ôm chầm hông của cô, kéo cô vào người mình, phía sau lưng cô dán thật chặt vào lồng ngực của anh, đỉnh đầu bị anh cương quyết chống cằm lên.

“Buông tôi ra!” Giơ tay cạy tay của anh lại bị anh lật tay nắm lấy tay cô.

“Nhóc con, đừng ồn ào, anh chỉ ôm em ngủ không làm gì cả.”

“Tôi không muốn.” Ôn Hoàn nhăn nhó, muốn từ trong ngực của anh vùng ra.

“Đừng nhúc nhích!” Anh càng ôm chặt hơn, hai tay sít sao giữ hông cô, giọng nói khàn khàn mờ ám dán ở bên tai cô đe dọa cảnh cáo: “Yên phận chút, không thì anh khó đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”


Ôn Hoàn thật đúng là có chút bị hù sợ, hai mươi sáu tuổi, lại lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cho dù cô chưa tự mình trải qua, nhưng cũng tưởng tượng được chuyện anh nói khó bảo đảm là chỉ cái gì!

Thoáng cái cả người có chút cứng đờ ở trong ngực của anh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, yếu ớt hỏi: “Anh, anh thực sự chỉ ôm thôi?”

Lục Thần sau lưng vừa bực mình vừa buồn cười, hình tượng của anh ở trong lòng nhóc con này rốt cuộc tệ đến mức nào mà để cho cô lo lắng anh như vậy!

Anh không vui nói: “Nếu muốn xảy ra bây giờ em còn có thể mặc quần áo sao?!” Anh là một quân nhân, không thể làm chuyện có lỗi với bộ quân phục xanh biếc trên người được, cho dù trong lòng có nhiều ham muốn đi nữa anh cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Tất nhiên, sau khi kết hôn bà xã của mình mà còn nói lời như vậy thì lại là chuyện khác. Nghĩ ngợi, Lục Thần cảm thấy có lẽ ngày mai anh phải gọi điện thúc giục tiến độ điều tra chính trị của bên kia, vợ phải lấy vào cửa mới có thể khiến cho người ta yên tâm.

Ôn Hoàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ nếu anh thực sự đùa giỡn mình luôn là người chịu thiệt.

Thấy người trong ngực rốt cuộc đã chịu yên phận, Lục Thần chỉ biết than nhẹ trong lòng, thực ra ôm cô ngủ như vậy chịu giày vò chính là anh, cúi đầu xuống hôn khắp nơi trên tóc của cô, bất đắc dĩ nói: “Ngủ đi.” Với tay tắt đèn ngủ đầu giường.

Căn phòng thoáng cái rơi vào tối đen như mực, Ôn Hoàn không dám ngủ, trợn tròn mắt mang theo tia đề phòng, rất sợ người đàn ông phía sau nửa đêm tỉnh lại sẽ động chân động tay chiếm tiện nghi của cô.


Cũng không biết trợn tròn mắt trong bóng đêm như vậy được bao lâu, mãi đến khi phía sau truyền đến tiếng hít thở có quy luật, lúc này Ôn Hoàn mới từ từ buông lỏng cảnh giác, có chút mệt mỏi chớp mắt một cái.

Cuối cùng Ôn Hoàn cũng không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết lúc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Ngoài cửa sổ tiếng kèn báo thức thổi vang khắp nơi, thổi đến người nào cho dù vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ cũng bị âm thanh ngoài cửa sổ kia khiến cho muốn ngủ không ngủ được nữa.

Lúc tỉnh lại Lục Thần đã không còn ở trên giường, chưa được ngủ đủ giấc Ôn Hoàn gõ vào đầu chống thân ngồi dậy, liền thấy Lục Thần trong phòng khách đã đem bữa sáng từ căn tin về, cháo hoa và bánh bao đơn giản.

Thấy cô ngồi dậy, anh cười với cô nói: “Mau đi làm vệ sinh đi, sau đó ăn sáng.”

“Ờ…” Còn mang theo chút mơ màng mới vừa tỉnh ngủ, Ôn Hoàn ngơ ngác lên tiếng trả lời, gật đầu từ trên giường đứng dậy đi vào nhà tắm.

Sau một lát, thò đầu ra hỏi: “Cái đó… Có bàn chải đánh răng mới không?”

Nghe vậy Lục Thần đang bày bát đũa quay đầu nhìn về phía cô, nghĩ ngợi cái gì đó một lúc lâu nhìn Ôn Hoàn nói: “Anh không ngại em dùng của anh!”

Ôn Hoàn co quắp khóe miệng, nói: “Tôi ngại!”

Thấy bộ dạng của cô, Lục Thần không khách khí cười ầm lên, cầm lấy túi nilon trên bàn đi về phía cô, đưa thứ trong tay cho cô, nói: “Cầm lấy đi, cũng biết nhóc con khó tính lại lập dị.”


Ôn Hoàn vươn tay nhận lấy, trong túi là đồ dùng vệ sinh hàng ngày, khăn mặt, bàn chải đánh răng đều có đủ cả, nhận xong xoay người trước khi vào toilet tinh nghịch chun mũi với anh một cái.

Lục Thần lắc đầu bật cười, lại lần nữa đi về phía bàn ăn bên kia. Hôm nay là cuối tuần, Lục Thần không có nhiệm vụ huấn luyện, ăn sáng xong liền dẫn Ôn Hoàn trở về khu vực nội thành.

Ngày đó lần đầu tiên Lục Thần đưa cô tới là buổi tối, dọc đường tối om om Ôn Hoàn không nhìn rõ được phong cảnh đoạn đường này ra làm sao, hôm qua lúc tới đây lo lắng sốt ruột chuyện điều tra chính trị kia nên cũng không có tâm tình, bây giờ đi về ngược lại có thể nhìn rõ quang cảnh đoạn đường này.

Dọc đường đi qua một ruộng rau cải, Ôn Hoàn mừng rỡ giống như đứa bé kinh ngạc kêu ra tiếng. Lục Thần buồn cười nhìn cô, nói để lần sau lại cho cô tới đây, Ôn Hoàn không hề nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, đợi đến lúc phản ứng được, xấu hổ sụ mặt xuống nói cũng không phải đặc biệt dễ nhìn.

Lục Thần thấy bộ dáng nhỏ nhắn của cô không được tự nhiên, cười mắng cô nghĩ một đằng nói một lẻo, sau đó tiếp tục chuyên tâm lái chiếc xe việt dã quân sự có chút phong cách.

Thời điểm đến khách sạn trợ lý của Ôn Hoàn Tiểu Lâm đã chờ ở cửa, thấy Ôn Hoàn trở lại gần như kích động muốn chảy nước mắt. Ngày hôm qua Ôn Hoàn cứ thế rời khỏi, sau đó điện thoại di động cũng tắt máy không tìm được người, rất sợ cô xảy ra chuyện gì, làm cho Tiểu Lâm cả đêm ngủ không ngon.

Ôn Hoàn lườm Lục Thần bên cạnh, có chút áy náy xin lỗi Tiểu Lâm, nói hôm qua điện thoại của mình đột nhiên hết pin. Lục Thần đứng bên cạnh cất tiếng ho khan che giấu nụ cười trên mặt.

Lúc đang nói chuyện, đạo diễn ăn sáng xong đi vào, thấy Ôn Hoàn, cười đi về phía cô nói: “Ôn Hoàn, chuẩn bị xong chưa, chiều nay màn đầu tiên muốn quay cảnh hôn của cô và Văn Phong.”

Nghe vậy, Lục Thần bên cạnh vốn đang tươi cười thoáng cái mặt đen xuống, mở miệng nói thẳng: “Tôi không cho phép!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.