Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 23: Buổi tối ở lại


Đọc truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh – Chương 23: Buổi tối ở lại

Ôn Hoàn gọi xe bảo chạy thẳng tới hướng đơn vị của Lục Thần. Hôm Lục Thần đưa tới là buổi tối, dọc đường đi vốn không nhìn thấy rõ phong cảnh, cho dù cô ở thành phố B 20 năm, tự nhận mọi ngõ ngách lớn nhỏ ở thành phố B này đều đã đi qua nhưng chưa bao giờ biết còn có một lối đi nhỏ như vậy. Hai bên đường rộng rãi không một bóng nhà, chỉ có một ít hoa cỏ dại ven đường, thua xa hoa hồng xinh đẹp hay mẫu đơn tao nhã nhưng trái lại có một ý vị riêng của nó.

Ngồi trên xe Ôn Hoàn tiếp tục gọi điện thoại cho Lục Thần nhưng vẫn luôn trong tình trạng bị tắt máy. Trong lòng thầm lẩm bẩm, người này bình thường không có việc gì thì chăm gọi điện thoại, vừa có chuyện cái là ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Đơn vị này đóng ở vùng ngoại thành cách trung tâm thành phố một khoảng cách lớn, ngày đó Lục Thần lái nhanh cũng mất tầm một giờ là đến, hôm nay người lái xe lái gần một tiếng rưỡi mới đến cổng đơn vị, dĩ nhiên lúc đi trời vẫn còn sáng sủa giờ đã dần dần xám xịt.

Thanh toán tiền xe, Ôn Hoàn bước từ trên xe xuống, gọi điện cho Lục Thần vẫn không thấy mở máy, nghĩ một hồi định đi tới phía trước nhưng lại bị người lính canh gác ở cổng vẻ mặt nghiêm túc ngăn lại.

“Cô tìm ai?” Người sĩ quan nghiêm túc hỏi, từ trước đến nay đơn vị đối với khách ra vào rất cẩn thận nghiêm khắc, nhất là Ôn Hoàn còn đeo kính râm và cố ý hạ thấp mũ lưỡi trai xuống.

Ôn Hoàn nhìn cậu ta, có phần bị khí thế nghiêm túc của cậu ta dọa sợ, nói: “Tôi, tôi tìm Lục Thần.”

“Trung tá Lục?” Người lính gác kia nhỏ giọng lẩm bẩm sau lại ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Ôn Hoàn nói: “Cô là thế nào với anh ấy, tìm anh ấy có chuyện gì?”

“Tôi…” Ôn Hoàn muốn nói cô tìm Lục Thần để hỏi rốt cuộc anh ta điều tra chính trị là ý gì, nhưng xấu hổ không nói được.

“Nếu cô không nói, tôi không thể để cho cô đi vào, mời lập tức rời khỏi.” Người lính gác nghiêm túc nói.


Ôn Hoàn suy nghĩ một chút, nói: “Vậy anh giúp tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nói là, nói là có người thân tìm anh ấy.”

Người lính gác nhìn cô gật đầu, cầm điện thoại lên bấm số.

Ôn Hoàn không biết bên kia đầu dây điện thoại nói gì, chỉ nhìn thấy người lính gác kia gật đầu nói: “Được, biết rồi.”

Đợi cậu ta cúp điện thoại, Ôn Hoàn vội hỏi: “Thế nào rồi, có đồng ý cho tôi đi vào không?”

“Xin lỗi, ngày hôm nay trung tá Lục dẫn lính ra ngoài huấn luyện chưa trở về đơn vị, cho nên cô không thể đi vào.” Người lính gác kia thật thà nói.

“Nhưng tôi thực sự có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh ấy.” Chị Lynda nói bác trai bác gái Lục đã cùng với tổng giám đốc công ty cô thảo luận vấn đề hợp đồng sau này của cô, mà cô cái gì cũng không biết, cô phải tìm Lục Thần hỏi rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

“Xin lỗi, không có cách nào, có lẽ cô nghĩ xem có người quen nào có thể nhận ra cô không, để tôi cho người gọi điện hỏi.” Người lính gác giải quyết theo nguyên tắc.

Ôn Hoàn lắc đầu, cô đâu có quen ai khác, chỉ quen mỗi Lục Thần nhưng Lục Thần không ở đây.

“Vậy thì không có cách nào, mời cô ngày mai trở lại.” Người lính gác đưa tay làm động tác mời cô rời đi.

Ôn Hoàn không nói được gì nữa chỉ có thể gật đầu lui sang một bên. Phía sau có xe đi tới, là xe quân sự, hình như mới từ bên ngoài huấn luyện trở về, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng hát của binh sĩ trên xe.

Xe lái qua mang theo đầy bùn đất, gió đêm thổi tới làm cho người ta sặc cả mắt mũi. Ôn Hoàn giơ tay che miệng tránh sang một bên.

Đột nhiên có một chiếc xe việt dã quân sự dừng trước mặt cô, không đợi Ôn Hoàn phản ứng kịp, Lục Thần mặc đồ rằn ri từ trên xe bước xuống, đi nhanh tới trước mặt cô, đưa tay cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô cố ý kéo thấp xuống, xác nhận rõ là Ôn Hoàn, giọng nói có phần mừng rỡ kêu lên: “Nhóc con!”

Lúc này Ôn Hoàn mới ngẩng đầu lên nhìn anh bỏ chiếc mũ bộ đội xuống lộ ra khuôn mặt có phần ngăm đen vì phơi nắng, cả người còn mang theo mùi mồ hôi khó ngửi sau khi huấn luyện.

Lục Thần thấy cô có chút kích động, toét miệng cười hỏi: “Sao cô tới đây?”

Ôn Hoàn tức giận trừng anh, nói: “Anh làm gì mà không mở điện thoại.” Nếu anh mở máy cô còn phải chạy từ xa đến đây sao.


“Lúc huấn luyện tất cả không được mở máy di động.” Lục Thần giải thích nói.

Đi theo phía sau Lục Thần huấn luyện trở về nhóm người Lưu Đại Quân có chút ồn ào hô to: “Đội trưởng, chị dâu tới thăm anh à.” Nói rồi xoay người về phía lính gác la: “Ôi trời, sao các cậu lại để vợ của đội trưởng chúng ta ở bên ngoài, cẩn thận đội trưởng chúng ta xé xác cậu.”

“Ha ha, đúng vậy.” Những người khác cũng ồn ào theo.

“Đám nhóc các cậu vẫn chưa được trừng trị đủ à.” Lục Thần quay đầu cười mắng: “Còn không mau cút vào cho tôi, vẫn chê hôm nay huấn luyện chưa đủ muốn tăng thêm đúng không?”

Đám người Lưu Đại Quân cười vang nhanh như chớp chạy hết vào, đội phó Trương Tiến Vũ phía sau vừa cười vừa nói: “Đội trưởng, mang chị dâu vào trước đi.”

Lục Thần nghĩ một chút liền gật đầu, vươn tay kéo Ôn Hoàn đi về phía lính gác nói: “Đây là Ôn Hoàn tới thăm, là vị hôn thê của tôi.”

“Vâng.” Người lính gác khom người chào với Lục Thần.

Lục Thần kéo Ôn Hoàn vào đơn vị, nghĩ đến cái gì liền xoay người nói với Trương Tiến Vũ sau lưng: “Tôi không qua đó, cậu giúp tôi đi giáo huấn đám nhóc kia một trận.”

Trương Tiến Vũ cười gật đầu: “Biết rồi, có muốn bảo nhà bếp đưa cơm cho cậu không?”

Lục Thần suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được.”

Nói rồi kéo Ôn Hoàn đi về phía ký túc xá của mình. Bị anh lôi kéo như vậy, dọc đường đi có nhiều binh sĩ nhìn bọn họ, Ôn Hoàn có chút không quen giãy dụa muốn rút tay về: “Buông ra, người khác đang nhìn kìa.”


“Để cho bọn họ nhìn có sao đâu.” Lục Thần không thèm để ý nói.

Ôn Hoàn không giãy dụa được, cuối cùng chỉ có thể mặc anh lôi kéo đi như vậy, dù sao cũng không phải lần đầu tiên biết đến sự bá đạo của anh, có phản kháng nữa đoán chừng cũng là phí công vô dụng.

Lục Thần ở một căn phòng trên tầng ba của khu ký túc xá, phòng vừa phải không lớn lắm, nhưng rất chỉnh tề, chăn trên giường được gấp gọn gàng giống như khối đậu hũ, vừa nhìn là biết phòng của quân nhân.

Chỉ có điều Ôn Hoàn cũng không để ý quan sát nhiều các thứ trong phòng, vừa bước vào là xông tới hỏi thẳng anh: “Anh cho người tới điều tra chính trị tôi?”

Lục Thần gật đầu, vẻ mặt coi như chuyện đương nhiên nói: “Hôn nhân trong quân đội vốn là phải điều tra chính trị, có gì kỳ quái đâu.”

“Tôi không nói muốn kết hôn với anh, đây mới là trọng điểm!”

Lục Thần nhíu mày nói: “Báo cáo kết hôn đã phê xuống, cô phải kết hôn cùng tôi.” Buồn cười, hắn vốn không hề cho cô cơ hội từ chối.

“Sao tôi phải kết hôn với anh, lẽ nào tôi không có quyền tự quyết định?” Người đàn ông này sao lại có thể bá đạo như vậy?! Thật quá đáng!

“Là cô nói muốn chịu trách với tôi, chuyện của chúng ta ồn ào lớn như vậy, tất nhiên phải kết hôn rồi.” Lục Thần nói, thậm chí không để cho cô mở miệng, nói tiếp: “Được rồi, vấn đề này nói tới đây thôi, trước tiên cô ngồi xuống đã, tôi đi tắm, buổi tối ở lại đây.” Nói rồi kéo cô ấn xuống ghế sô pha, còn mình thì đi nhanh vào phòng ngủ cầm quần áo vào nhà vệ sinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.