Đọc truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh – Chương 17: Gọi điện
Một tiếng gọi bà xã này làm Ôn Hoàn có chút mơ màng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, đợi đến lúc phản ứng kịp nhịn không được nổi giận hướng về phía bên kia điện thoại quát: “Anh là ai, ai là bà xã của anh?!”
“Tôi gọi điện thoại cho cô cũng không gọi cho người khác, cô nói xem ai là bà xã của tôi?” Bên kia điện thoại Lục Thần hỏi ngược lại, giọng điệu lưu manh mang theo ý cười xấu.
Ôn Hoàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông kia quả thực là một kẻ vô lại! Cô không vui nói: “Sao anh có số điện thoại của tôi, tôi nhớ tôi chưa từng nói với anh?”
“Cô đúng là chưa nói số với tôi nhưng ngày hôm qua cô đưa điện thoại di động cho tôi!” Điện thoại ở trong tay anh, anh lại còn không biết số của cô ư?
“Tôi không đồng ý!” Anh như vậy coi là cái gì, không hỏi tự lấy chính là trộm cắp!
“Cô cũng chưa từng nói không đồng ý.” Lục Thần có chút đắc ý nói, cách điện thoại còn có thể nghe được bên kia lờ mờ truyền đến tiếng hát khúc quân ca vừa dứt khoát vừa có chút khí thế.
Ôn Hoàn nói không lại anh, chỉ có thể tức giận nói: “Vô lại!”
“Này, không được nghi ngờ vấn đề nhân phẩm của tôi.” Mặc dù Lục Thần nói có vẻ chững chạc đàng hoàng nhưng trong giọng điệu không giấu được vui vẻ.
Ôn Hoàn tức giận cùng anh tranh cãi: “Anh còn có thứ đó sao?” Vừa nói, ngay cả chính cô cũng không để ý bên môi mình mang theo ý cười nhàn nhạt.
Bên kia điện thoại Lục Thần cũng cười hỏi: “Thế nào, tâm tình khá hơn chưa?”
Ôn Hoàn sửng sốt, lúc này mới chú ý mình vốn không để lộ tâm tình tồi tệ sao lại bị anh nhìn ra. Nghĩ đến cái gì liền hỏi: “Sao anh biết tâm tình tôi không tốt?”
“Gặp phải bạn trai cũ, dùng mông nghĩ cũng biết tâm tình chắc chắn không khá chút nào.” Bên kia điện thoại Lục Thần lành lạnh nói ra.
Ôn Hoàn suy nghĩ một hồi, hỏi: “Chị tư của anh nói cho anh biết à?” Cô nghĩ tới, lúc đó cùng đi với Thành Việt đến còn có chị tư nhà họ Lục, Lục Thần.
“Ừ.” Lục Thần nhẹ giọng đáp, cũng không nói cho cô biết thực ra vừa rồi Lục Tĩnh gọi điện qua đây ý là muốn tố cáo cô, nói cô cùng người đàn ông khác dây dưa lôi lôi kéo kéo không dứt khoát, nhưng lúc nghe chị ta nói người đàn ông kia tên là Thành Việt, anh cũng mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra. Nhớ không lầm, lần trước cùng cô đến viện điều dưỡng mẹ Ôn cũng đã nhắc đến tên này.
Ôn Hoàn im lặng, không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này.
Cô không nói Lục Thần cũng không hỏi nhiều, chỉ thay đổi đề tài hỏi: “Gần đây công việc bề bộn lắm à, có muốn thu xếp thời gian đến thăm tôi không?”
“Đến thăm anh làm gì?” Quan hệ của cô và anh thật sự tốt đến mức đấy sao?!
“Thăm thì thăm thôi, hay là cô muốn làm chút gì?” Lục Thần có chút ý xấu hỏi.
Ôn Hoàn tức giận trợn mắt, người đàn ông này thật là cái gì cũng dám nói. Đấu võ mồm vốn không phải là đối thủ của anh, không muốn trở thành đối tượng cho anh tiêu khiển giải trí, Ôn Hoàn từ chối thẳng thừng: “Tôi cũng không phải rất muốn nhìn thấy anh, cho nên cảm ơn tôi không đi!”
Lục Thần cười nhẹ, nói: “Cô từ chối thẳng như vậy không sợ tôi bị tổn thương sao?”
Cả người Ôn Hoàn buông lỏng dựa trên ghế sô pha, đổi tay cầm điện thoại, miễn cưỡng nói: “Da anh dầy như vậy, tôi có nói mấy câu đó cũng không đả thương lòng của anh được.”
Bên kia điện thoại Lục Thần bị lời nói cao giọng của cô nghe xong liền bật cười lớn, mà tiếng cười của anh cũng lây sang Ôn Hoàn, cô không nhịn được cong khóe miệng, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Sau khi cười xong Lục Thần nói: “Cho dù cô muốn tới, tôi cũng không rảnh tiếp đãi cô, nửa tháng tiếp theo chúng tôi phải bận rộn chuyện diễn tập.”
“Tôi cũng không nói muốn đi, mặc kệ anh diễn tập hay là diễn kịch.” Ôn Hoàn nhỏ giọng lẩm bẩm, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng ca hát trộn lẫn cùng tiếng người kêu tên anh, nhịn không được tò mò hỏi: “Bây giờ các anh đang làm gì vậy?”
“Mới vừa kết thúc huấn luyện, muộn quá không quay về đơn vị được nên đóng quân ở bên ngoài, bây giờ các chiến sĩ đang vừa hát vừa uống rượu.” Lục Thần giải thích.
“Nghe có vẻ rất rui.” Cách điện thoại cô có thể nghe được tiếng hoan hô cười nói bên kia, so với bọn họ, cô đã quên mất lần cuối cùng mình cười nói lớn tiếng như vậy là lúc nào.
Lục Thần cười hỏi: “Cô có hứng thú?”
Ôn Hoàn bĩu môi, nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói một chút.” Cô nghe thấy bên kia điện thoại có người kêu tên của anh: “Này, có người đang gọi anh đấy.”
“Ừ, gọi tôi tới ăn cơm.” Lục Thần giải thích qua loa.
“Vậy anh mau đi đi, tôi cúp điện thoại đây.”
“Sao vậy, lo tôi bị đói à?” Trước khi ngắt điện thoại Lục Thần cũng không quên trêu chọc cô.
“Có quỷ mới lo lắng cho anh.” Ôn Hoàn tức giận nói, quyết định không thèm cùng anh nói thêm mấy lời vô bổ nữa, không đợi anh nói đã cúp điện thoại.
Ngồi ở trên ghế sô pha, trong nhà tối như mực, im lặng không có một âm thanh nào. Đột nhiên điện thoại di động có tin nhắn gửi đến, là dãy số vừa rồi Lục Thần gọi cho cô, tin nhắn so với cùng anh điện thoại rõ ràng hơn rất nhiều.
…..nhớ ăn cơm đấy, đừng suy nghĩ lung tung.
Tim có loại cảm giác ấm áp không rõ, sờ màn hình điện thoại một hồi lâu vẫn chưa rời khỏi tin nhắn đó. Mà bên kia Lục Thần gửi tin nhắn xong bỏ điện thoại vào túi, đi tới đống lửa bên kia.
Thấy anh qua đây có người đứng dậy nhường chỗ cho anh, không nhịn được trêu ghẹo hỏi: “Đội trưởng, vừa rồi gọi điện cho chị dâu à?”
Lục Thần liếc mắt nhìn cậu ta, lấy lên một chai bia dùng miệng bật nắp rồi đổ thẳng vào trong miệng mình, không quên nói: “Lưu Đại Quân, mẹ kiếp cậu không nên nói nhảm nhiều như vậy.” Nói xong nhúp một hạt lạc ném vào mặt cậu ta.
Lưu Đại Quân nhanh mắt giơ tay đỡ được hạt lạc kia, bóc vỏ bỏ thẳng vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Đội trưởng, cái người dịu dàng kia thật là chị dâu của bọn em à, dáng dấp thật xinh đẹp, một khoảng thời gian dài cô ấy là nữ thần ở trong lòng em đấy.”
Lục Thần giơ chai bia lên miệng tu ực một hớp, trừng mắt với Lưu Đại Quân nói: “Thằng nhóc này mau đem nữ thần trong lòng cậu đổi người khác, nếu không cẩn thận tôi thiến cậu.” Người phụ nữ của anh mà cũng dám nghĩ đến, chán sống rồi à!
“Các cậu xem, các cậu xem, đội trưởng không nỡ, các cậu ai còn giữ ảnh chụp của chị dâu thì mau giấu hết đi, nếu không để đội trưởng nhìn thấy sẽ thiến hết các cậu.” Lưu Đại Quân lớn tiếng kêu la, khiến cho mọi người cười sặc sụa.
Lục Thần vừa bực mình vừa buồn cười, bỏ chai bia xuống hướng tới phía cậu ta đạp cho một nhát: “Thằng nhóc này hôm nay cậu sẽ được trừng phạt đủ.”
Đang lúc vui cười huyên náo có người kêu lên: “Đội trưởng, lúc nào chị dâu qua đây để cho binh đoàn chúng ta được gặp mặt đi chứ.”
Lục Thần đứng dậy la: “Mẹ kiếp đàng hoàng lại cho tôi ăn cơm, còn nói nhảm được nhiều như vậy chắc ngày hôm nay huấn luyện không đủ mệt, vậy ngày mai tôi cho các cậu tăng thêm 5000 mét chạy vượt chướng ngại vật, xem các cậu còn sức lực nói lời vô bổ nữa không!”