Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 8


Đọc truyện Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ – Chương 8

Lần này thông báo xuống rất gấp gáp, gần như không cho cô có thời gian chuẩn bị, vội vã thu thập ít đồ dùng hàng ngày.

Chỗ tới thì bạn cùng phòng đã sớm tò mò tìm hiểu qua Baidu, ngược lại quanh cảnh vô cùng xinh đẹp.

Bạn bè đứng bên cạnh rối rít nói: “Tiểu Nhiễm, chỗ cậu đi không tệ đâu, quả thực cũng đủ cấp danh lam thắng cảnh trong vùng rồi.”

“Stop.” Đỗ Tiểu Nhiễm rất nghiêm túc nói: “Đó chỉ là giống như khu danh lam thắng cảnh thôi, người ở thưa thớt không nói, tất cả mọi thứ đều như thời nguyên sinh, hơn nữa không giống với những chỗ khác vô cùng phát triển, chỗ đó không thể tùy tiện đi vào!” 

“Ôi, sao cậu biết rõ ràng như vậy?”

“Quê mình ở đó mà.” Đỗ Tiểu Nhiễm vừa sửa sang lại hành lý vừa nói: “Trên núi thật sự có dòng suối rất đẹp, nhưng người quá ít, mặc dù TV và máy tính đều có nhưng nếu đi vào trong núi mà nói, thì không giống nhau, quả thực như hai thế giới.”

Nói xong cô dùng sức nhét chiếc đèn pin cứu hộ vào trong va ly hành lý, sau đó không yên lòng kiểm tra thêm thuốc dự phòng lần nữa.

Chừng như bạn cùng phòng cũng bị cô khơi lên lòng hiếu kỳ: “Chỗ đó, sao giống như rừng cây nguyên sinh hả.”

“Không kém bao nhiêu đâu.” Đỗ Tiểu Nhiễm nhớ lại: “Rất nhiều cây có mấy trăm năm lịch sử, nhà cửa trong núi có rất nhiều căn xây từ đá, hơn nữa rất kỳ lạ, những căn nhà đó đông thì ấm hạ thì mát.”

“Nhà bằng đá?” Mọi người đều sợ ngây người. “Sao nghe thấy thần bí như vậy nhỉ.” leuquydon

“Ai biết, dù sao người ở đó cũng rất ít ỏi.” Lúc ấy cô chỉ là đứa bé chuyện của người lớn cô cũng không hỏi qua, ngược lại bà nội nghe nói cô chạy vào trong núi thì hoảng sợ, chỉ sợ cô đắc tội với người không nên đắc tội.


Chờ thu thập hành lỳ xong, Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thời gian, phải đi rồi.

Cô lưu luyến quay người lần lượt ôm lấy từng bạn cùng phòng.

Những bạn cùng phòng cũng không nỡ rời xa cô, đứng bên cạnh rối rít nói: “Đến nơi nhớ gọi điện đó, gặp cảnh đẹp món ăn ngon nhớ gửi qua tin nhắn.”

“Mình biết rồi.” Đỗ Tiểu Nhiễm bị bạn cùng phòng vây quanh tiễn ra ngoài, còn có người xách hành lý giúp cô.

Đưa cô ra tới tận trạm chờ xe buýt, rất nhanh đã có xe chạy tới.

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm nặng trĩu, vốn cho là ở lại thành phố thỉnh thoảng có thể tụ tập với mấy bạn học ở đó, hôm nay đi tới chỗ kia đừng nói là uống cà phê, chỉ sợ muốn ăn miếng bánh ngọt cũng không tìm ra chỗ mà mua.

Mặc dù xã Bạch Lộc rất vắng vẻ, nhưng hiện giờ đường xá cũng tu sửa bốn phương thông suốt, trái lại đi trên đường không có cảm giác bị tròng trành.

Nhưng lúc đi được nửa thời gian cô chợt nhớ tới việc đã đồng ý mời Vu Kỳ ăn cơm, giờ cô lại chạy trước muốn gọi điện thoại giải thích với anh, song lại sợ anh suy nghĩ nhiều, cuối cùng dứt khoát không điện qua cho anh nữa.

Từ ban ngày ngồi xe ngồi đến tối, đến thị trấn Hợp Dịch có người của Bộ giáo dục tới đón cô.

Vốn cho rằng giờ này nhiều lắm chỉ có một người đợi cô, không nghĩ tới từ trên xe gió bụi mệt mỏi đi xuống, thì thấy phía dưới có ba bốn người đang đứng, ba phụ nữ một đàn ông ở đó chờ cô.

Vừa thấy cô những người đó liền nhiệt tình vẫy tay nói: “Bạn học Đỗ đúng không, chúng tôi còn sợ xe của cô tới muộn, trên đường chắc chưa ăn cơm, đói bụng không?” 

Đỗ Tiểu Nhiễm có chút xấu hổ, dù sao mình không phải tình nguyện tới đây, không nghĩ tới người ở chỗ này lại nhiệt tình như vậy, vội trả lời: “Bình thường ạ, trên đường rất thuận lợi.”

“Tới chỗ này cũng đừng khách khí!” Một bác gái cao tuổi nhiệt tình nhận hành lý trong tay cô, mấy người khác lôi kéo cô đi vào nơi dùng cơm.

Chỗ dùng cơm rất giản dị, không phải nơi lộng lẫy đẹp đẽ nhưng vệ sinh rất sạch, nhân viên phục vụ trong đó rất hiểu lòng người, thấy cô bụi bặm mệt mỏi đích thân dẫn cô đi rửa mặt.

Đợi lúc cô quay lại thức ăn đã bưng lên, những người đó vẫn chưa đụng đũa, dễ nhận thấy là đang chờ cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm thật không ngờ tới mọi người lại tốt như vậy, vội vàng nói lời xin lỗi: “Các cô khách khí quá.”

Tầm mắt nhìn lên trên bàn, thức ăn cũng đặc biệt phong phú.

“Gì mà phong phú với không phong phú, đều là đặc sản địa phương, cô nếm thử một chút thử xem.” 


Mặc dù những món ăn này không phải rất tinh xảo, nhưng ăn vào miệng ngược lại thấy rất đặc biệt.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng đang đói bụng, ăn vào trong miệng cảm thấy mùi vị thật không tệ.

Chờ dùng xong cơm tối, mấy nhân viên công tác lại dẫn cô tới nơi để ở.

Những người đó sắp xếp cô ở trong nhà khách của địa phương, nhìn kiến trúc dường như đã lâu rồi, nhưng vừa đi vào bên trong thì có cả TV tinh thể lỏng, trong phòng tắm có cả bồn tắm sạch sẽ rộng lớn, tất cả những thứ này có chút ngoài dự kiến của cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được lên mạng bằng internet được lắp đặt trong phòng, không bao lâu trong group liền nổ tung.

Trương Kỳ Kỳ hô lên trong group: “Trời ạ, cậu ở nơi đó sao? Trên nền còn có thảm trải à?”

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng trả lời lại: “Chính là nhà khách đó, mình phát hiện bây giờ không nên xem thường các thị trấn nhỏ, giờ ở những chỗ này phát triển khá tốt. Mới vừa rồi mình dùng cơm ở chỗ nhìn rất bình thường nhưng mùi vị thức ăn đặc biệt ngon miệng.”

“Mọi thứ đều vừa lòng đẹp ý, chắc không phải năm sau trở lại người trở nên mập ú….”

Cùng tám chuyện với mọi người trong group một lát Đỗ Tiểu Nhiễm ngáp ngủ, dù sao đi trên đường rất mệt mỏi, cô phải nghỉ ngơi sớm một chút.

Ngày hôm sau bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô thực hiện từng bước tắm rửa sạch sẽ xong, biết hôm nay mình phải xuống làng.

Cô dọn dẹp lại hành lý lần nữa, lúc đi ra bên ngoài những nhân viên công tác nhiệt tình kia ngược lại tới rất sớm, đều đang dưới lầu nhà khách chờ cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm rất xấu hổ, vừa xuống lầu vừa rồi: “Thật xin lỗi, tôi xuống muộn quá.”

“Không muộn chút nào, là chúng tôi tới quá sớm, tối hôm qua cô nghỉ ngơi có tốt không?”


“Tốt vô cùng.” Đỗ Tiểu Nhiễm vừa nói vừa đi ngồi vào trong xe, lúc vừa muốn ngồi xuống cô chợt ngẩn người.

Trong xe tải màu trắng nhìn như bình thường, sớm có người ngồi ở phía trên rồi.

Cô mở trừng hai mắt, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Ngược lại người ở bên trong đưa tay nhận lấy hành lý trên tay cô, cười khẽ: “Lên xe đi, lần này tôi là người dẫn đường.”lê quyd đôn

“Sao anh ở chỗ này?” Phía sau còn có người đang chờ để lên xe, Đỗ Tiểu Nhiễm không thể không vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh anh.

Mấy ngày gần đây trời nóng nực, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng.

Gọng kính trên mắt không biết tháo xuống lúc nào.

“Nghe nói quê nhà có giáo viên tới, tôi đến xem một chút.” Nói xong anh còn lên tiếng chào hỏi với mấy nhân viên công tác phía ghế sau xe.

Nhìn điệu bộ trái lại vô cùng thân quen.

Nhưng không biết có phải cô đa nghi rồi không, cảm thấy lúc những người kia đối mặt với anh, có chút ý tứ cung kính.

Đỗ Tiểu Nhiễm thở dài, thầm nói quanh đi quẩn lại, sao lại trở về địa phương này…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.