Đọc truyện Xin Chào Tình Yêu – Chương 81
Dứt lời, Mục Khanh Khanh cười lạnh một tiếng, tiến lên trước vài bước, hai tay chống trên cây đàn, người tiến về phía Lục Thiểu Du, tức giận quát lên: “Tên ngốc kia! Tôi đã từng nói sẽ giải trừ hôn ước sao hả? Là ai cho huynh có lá gan lớn như vậy? Cái tên ngốc này. Huynh nghe cho kĩ đây, nếu huynh tiếp tục bàn về vấn đề giải trừ hôn ước nhất định tôi sẽ không tha cho huynh đâu.” Nói xong lập tức đứng thẳng người dậy, trong lòng vẫn tràn đầy khó chịu, Mục Khanh Khanh thoải mái ngồi xuống một chiếc ghế đá, liếc mắt nhìn Lục Thiểu Du, dừng một chút mới nói: “Huynh nghe rõ ràng cho tôi, từ nhỏ mẫu thân đã nói cho tôi biết, Mục Khanh Khanh tôi sẽ gả cho Lục Thiểu Du. Thấy huynh ngốc nghếch như, ngay cả học thuộc sách cũng không xong, khoa cử cũng thi không đỗ, tôi đều cố gắng chấp nhận. Đã như vậy thì huynh còn lí do nào để đẩy tôi ra ngoài?” Mục Khanh Khanh nói xong, ánh mắt nhanh nhẹn, cả người đều là tức giận.
Bàn tay nhỏ nhắn lại sờ sờ vào cây đàn Thất Huyền trước mặt, nói thật: “Anh học sách vở không tốt, nhưng lại đánh đàn rất hay.” Lúc này mới giương mắt nhìn về phía Lục Thiểu Du, đáy mắt đã không còn sự tức giận như vừa rồi, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Thấy Lục Thiểu Du lắng tai nghe, trên mặt cũng không hiện lên một chút không kiên nhẫn nào, quả nhiên là tính tình tốt. Anh ta khẽ cúi đầu, thông thạo sử dụng dụng cụ trà, rót nước, dâng trà. Chỉ một lát sau, hương trà đã bay ra, một cốc trà được đặt trước mặt Mục Khanh Khanh.
Mục Khanh Khanh nhận lấy, hai tay nâng cốc, đặt tại chóp mũi ngửi ngửi hương trà, cười khen: “Thật là trà ngon.” Cúi đầu tinh tế thưởng thức, hiếm khi có lúc nhã nhặn nói chuyện với Lục Thiểu Du: “Huynh đừng nghĩ tới chuyện từ hôn nữa, tôi không đồng ý. Mặc dù huynh không có tiền đồ làm quan, nhưng tôi thấy về những mặt khác huynh đều rất tốt. Hơn nữa, tứ ca của tôi trước kì thi cũng giống huynh, đọc sách không tốt. Nhưng huynh ấy chăm chỉ đọc sách, diiiieeenndddddaaannnleeequuuyyyydddooon, về sau viết văn cũng tốt hơn nhiều. Hay là huynh cũng thử cố gắng như vậy một lần, để đạt được hiểu quả tôi sẽ thường xuyên đến đốc thúc huynh. Như vậy có được không?”
Lục Thiểu Du nghe vậy, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, im lặng một lúc mới nói: “Cửu tiểu thư không biết, khi còn bé Thiểu Du đã từng thề, nếu kiếp này không đỗ được trạng nguyên thì chết cũng không cưới vợ, tình nguyện cả đời cô độc, lấy đó làm sự trừng phạt. Như vậy, Thiểu Du sao có thể làm liên lụy đến cửu tiểu thư.”
Tình tình hấp tấp như Mục Khanh Khanh nghe xong cũng ngẩn người, nàng hơi nhắm mắt, cắn cắn môi, cuối cùng mang theo mấy phần thoải mái khoát tay nói: “Không việc gì, không việc gì, chúng tôi không sao.”
Sau này, dù là ngoài sáng trong tối, Mục Khanh Khanh cũng thường xuyên đến nhà họ Lục, trông chừng vị hôn phu của nàng đọc sách làm thơ, nàng thường tức giận nghênh ngang bỏ đi, hai tai đỏ bừng. Nhưng hôm sau lại chăm chỉ tới. dần dần Lục Thiểu Du cũng hiểu được tính cách của nàng, cũng chỉ là bực tức một chút rồi thôi, hôm sau lại bình thường như cũ, rất đáng yêu. Cứ như vây, ngày qua ngày, hai năm trôi qua, Mục Khanh Khanh đã 18 tuổi, khuê nữ (con gái) cũng như là gái lỡ thì (ế) rồi, nàng lại không hề lo lắng, một lòng chờ đợi Lục Thiểu Du. Nàng luôn nghĩ, Lục Thiểu Du khi đọc sách choc chút chậm chạp, nhưng những việc khác lại làm rất tốt, trong lòng luôn chờ hắn, kể cả khi hắn thi được thứ hạng thấp nhất cũng được.
Nhưng không nghĩ tới, năm nay Lục Thiểu Du đột nhiên mắc bệnh nặng, bỏ lỡ cuộc thi.
Đêm hôm đó, Mục Khanh Khanh đi tới phòng ngủ của Lục Thiểu Du, nàng đứng đầu giường nhìn hắn hồi lâu, khẽ thở dài nói: “Ngốc nghếch.” Bóng lưng xinh đẹp đứng trong phòng, thuở niên thiếu xinh đẹp cũng nhạt đi, nhiều thêm một chút hương vị cô đơn buồn rầu. khi nàng vừa rời khỏi thì Lục Thiểu Du cũng mở mắt ra, hắn ngồi tựa vào giường, mở to mắt, cứ ngồi như vậy cả đêm.
Sau này, Mục Khanh Khanh vẫn tiếp tục như vậy, nhà họ Mục cũng không có chút ý phê bình gì cả, cứ như vậy qua ngày, năm Mục Khanh Khanh 20 tuổi, cuối cùng cũng đến ngày cuộc thi diễn ra ở Thượng Kinh trước ngày Lục Thiểu Du khởi hành, Mục Khanh Khanh lại trốn vào phòng hắn, đáy mắt nàng vẫn sáng ngời như trước, mặc quần áo đỏ tươi, dựa vào bên cạnh, cứ nhìn Lục Thiểu Du ngẩn người.
Tuy nói là nhà giàu, nhưng một đường đi cũng tràn đầy nguy hiểm. Cho dù có hoàn cảnh tốt hơn nữa thì lên đường cũng phải chuẩn bị tốt. Lúc này Lục Thiểu Du đã thay một chiếc áo bào cũ rộng, giặt sạch sẽ, tóc dài đen nhánh thoải mái buộc lên, cả người nhẹ nhàng thoải mái, không có chút câu nệ nào, mơ hồ lộ ra mấy phần dáng vẻ thần tiên.
Mục Khanh Khanh hơi nhếch môi, mang theo một chút bướng bỉnh, lấy một túi thơm từ trong tay áo ném về phía Lục Thiểu Du, nghiêng đầu, trong đáy mắt tràn đầy vui mừng, nhưng miệng lại nhỏ giọng oán trách: “Bề ngoài huynh đẹp đẽ như vậy, nhìn thế nào cũng không ra là một người ngốc nghếch.” Trong lời nói mang theo sự trêu chọc nhưng cũng không có chút ý xấu nào cả. Đi.ễn. ddaaafn l.ê q,u,ý đôn. Nói xong chính nàng cũng bật cười khanh khách, lại đột nhiên nghiêm túc giơ tay lên nói: “Lục Thiểu Du, năm đó huynh thi trượt lại có suy nghĩ nông cạn. Lúc trở về nhà mẫu thân tôi đã từng nói: ‘Không nghĩ tới dáng vẻ tam công tử tốt như vậy nhưng lại là người không có tài.’ Tôi lại nghĩ, chẳng qua huynh chỉ không đọc sách tốt, nhưng những mặt khác huynh đều làm rất tốt. Về sau, nhà họ Lục có ý muốn từ hôn, tôi không đồng ý. Khi đó mẫu thân đã từng mắng tôi, tại sao lại ngốc nghếch như vậy. Hai năm trước huynh lại mắc bệnh nặng trước kì thi, lúc ấy tôi đã nghĩ, vận may thực sự không tốt. Khi đó mẫu thân tính tuổi của tôi cũng chỉ biết lắc đầu liên tục. Còn luôn nói lang quân (con trai) nhà ai có y với tôi, hỏi tôi có đồng ý không. Mẫu thân nói tôi là một nữ tử (con gái), không thể cứ tiếp tục như vậy được. Hôm đó tôi trằn trọc, sau đó lại nhịn không được lén vào phòng huynh, nhìn huynh ngủ. Tôi lại nghĩ, trên đời này làm gì có người đàn ông nào như huynh, có thể chịu được tính nết như đứa trẻ của tôi. Vì vậy, hôm sau, mẫu thân lại nhắc lại chuyện đó, tôi đã từ chối luôn rồi.”
Nàng hơi dừng một chút, âm thanh có chút nghẹn ngào, thở dài tiếp tục nói: “Lần này huynh đi Thượng Kinh, con đường phía trước như thế nào, tôi không biết. Năm ấy huynh đã nói với tôi, nếu không đỗ được trạng nguyên thì cả đời không cưới. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều…….. Nhiều năm qua tôi đã nghĩ thông suốt rồi….. tôi chờ huynh, tôi thua trong tay huynh cũng được. Lần này huynh đi, cũng đừng bắt ép chính mình, nếu như không được, huynh hãy trở lại, hai ta cứ như vậy, không danh không phận, như vậy cũng tốt rồi.”
Lục Thiểu Du nghe đến đó, giương mắt kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng đang chịu đựng ngạc nhiên rất lớn, đôi mắt thanh tú nhìn thẳng vào Mục Khanh Khanh, thật lâu cũng không thu hồi.
Đưa tiễn hắn đi, Mục Khanh Khanh đỡ Lục mẫu đứng trước nhất, dịu dàng vẫy tay với hắn. Trước mặt người khác, nàng luôn trong dáng vẻ hiền lương thục đức (Có tài có đức), một tiểu thư nghiêm chỉnh. Lục Thiểu Du không khỏi nhớ đến dảng vẻ không ai biết của nàng, không tự giác nở nụ cười.