Bạn đang đọc Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi – Chương 99
Trong cái ngày đáng để tung bông tung hoa này, tin nhắn trong nhóm tưới nước cho Nhất Khỏa Thụ đã luôn giữ ở mức 99+ từ sáng sớm.
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Muốn phát muốn phát muốn phát! ( một ngữ hai nghĩa) ]
[ Đào: Muốn phát muốn phát muốn phát! ( một ngữ hai nghĩa) ]
Một đám máy đọc không hề mệt mỏi mà lướt qua một lần, lại bắt đầu điên cuồng quan tâm đến người quan trọng nhất hôm nay —— tài vụ.
[ Viên Thời Văn: Phi Phi đã đến ngân hàng rồi phải không? ]
[ TM cuối cùng cũng vẽ xong rồi: Chị Phi Phi vất vả rồi! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Tôi muốn đếm tiền mặt, sếp ơi, chúng ta làm một trường hợp xa hoa chút được không? Dùng những tờ giấy màu hồng nuốt lấy tôi xưa nay chưa từng có!!! @ Giang Dã ]
[ Giang Dã:……!Tôi không quan tâm.
]
[ Tài vụ Phi Phi: ╰_╯đừng có nằm mơ, không thể.
]
[ Là quan chứ không phải ộp thu hồi tin nhắn.
]
[ Là quan chứ không phải ộp: Dạ được, chị Phi Phi, mời chị Phi Phi uống trà sữa.
Ngoan ngoãn ngồi.jpg]
[ Viên Thời Văn: Mọi người thực tế một chút, còn không bằng chia sẻ giỏ hàng của mình, nhân lúc chuyển phát nhanh dừng lại hãy chặt tay đi.
]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Từ chối việc lôi kéo!! Đừng có mà dụ dỗ tôi, tôi muốn để dành tiền mua nhà.
]
[ Đào: +1]
[ Lâm Lâm Thất không muốn gõ chữ: +2]
[ Là quan chứ không phải ộp: +3……!Ui tui có nhà rồi, vậy không sao hết.
]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng:? Kiến nghị xóa người này ra khỏi nhóm.
]
[ Là quan chứ không phải ộp: ~( ̄▽ ̄~)~ tôi sai rồi, là nhà của ba mẹ, tôi nên học hỏi mọi người, sớm có được căn nhà của riêng mình, như vậy thì không có ai phun tào về người vợ tủ đồ của tôi nữa!! ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: (亅·д·)亅< Oa Oa nói mình có một người vợ tủ đồ!! ]
[ Lâm Lâm Thất không muốn gõ chữ: (亅·д·)亅< Ộp Ộp thế mà coi tủ đồ thành vợ mình!! ]
[ Đào: (亅·д·)亅< Ộp Ộp nói muốn kết hôn với tủ đồ kìa!! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Lũ người máy chế tạo tin đồn không cần tới đây!!! Bé ếch xanh hoảng sợ.jpg]
Nhìn biểu tượng bé ếch xanh còn sót lại một giọt mồ hôi trên trán, Đào Tri Việt rất muốn cười, nhưng người bên cạnh còn đang ngủ, đành phải lặng lẽ chôn vùi tiếng cười vào gối.
Đào Tri Việt hưng phấn thức dậy từ rất sớm, rời giường rửa mặt ăn sáng, còn một tiếng nữa mới tới giờ đi làm, nên đơn giản vui sướng chạy về nghịch điện thoại.
Ổ chăn vào đông vô cùng ấm áp, làm cho cả người đều trở nên lười biếng.
Cậu dựa vào gối chuyên tâm nhìn điện thoại, lọn tóc mái buông xuống được ánh nắng xuyên qua phòng chiếu vào, đôi mắt sáng lên như sao.
Hoắc Nhiên vừa mới thức dậy nhìn thật lâu, khi thấy cậu một chập thì cười rộ lên, nhịn không được lên tiếng.
“Chào buổi sáng, hôm nay em không hề phát hiện tôi nhìn lén em.”
Đào Tri Việt ngoái đầu lại nhìn hắn, nghĩ nghĩ, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em có phát hiện, chỉ là không chọc thủng anh thôi.”
Hoắc Nhiên bật cười: “Nói dối.”
Đào Tri Việt suy nghĩ một giây đồng hồ, quyết đoán kéo chăn bông lên, trùm lên đầu hắn.
“Anh mau ngủ tiếp đi, còn ngủ được nửa tiếng nữa đó.”
“Tôi đây nói mớ với em.” Giọng nói của Hoắc Nhiên truyền ra từ trong chăn, “Đang xem cái gì? Cười vui vẻ như vậy.”
“Tiểu Hoàng một giây trước đang nói đến việc tiết kiệm tiền để mua nhà, kết quả giây tiếp theo đã gửi tới vài bức ảnh của máy pha cà phê, hỏi tụi em cái nào đẹp hơn.”
“Tiểu Hoàng có bao nhiêu chiếc máy pha cà phê rồi?”
“Lúc nửa năm trước, em nhớ có hơn mười chiếc.”
“……!Mỗi ngày đều thay phiên dùng sao?”
“Chắc là vậy, cũng phải nửa tháng mới tới một lượt, những máy pha cà phê khác có phải rất cô đơn không?”
Hoắc Nhiên lập tức kết luận nói: “Tra nam Tiểu Hoàng.”
Đào Tri Việt gật đầu đồng ý: “Ộp Ộp nói cậu ấy có một người vợ tủ quần áo, nhân dịp phát tiền thưởng này, còn muốn mua một con figure rất đặc biệt không bao giờ phát hành nữa.”
“Tran am Ộp Ộp.” Hoắc Nhiên trong chăn lặp lại, “Không hổ là Hoàng ộp áo tơi.”
Đào Tri Việt cười càng vui vẻ, thuận tay gửi một tấm meme Hoàng ộp áo tơi vĩnh viễn lưu truyền kinh điển ở trong nhóm.
Cậu cảm thán nói: “Mọi người đều có món đồ mà mình muốn mua, cũng có giấc mơ của riêng mình, thật tốt.”
“Giấc mơ của em cũng có thể thực hiện.”
“Ừm, em đã thương lượng giá cả với người môi giới rồi, bọn họ muốn bán.”
Nhắc tới chuyện này, Đào Tri Việt càng thêm hưng phấn: “Thật tiếc là cảnh tượng không giống nhau, không thể giống như anh ngày đó, vô cùng thản nhiên mà phán một câu: Tôi mua.
Dù sao thì em cũng được trải nghiệm gián tiếp rồi.”
Giờ phút này căn nhà mà cậu đang sống, sắp trở thành tổ ấm thực sự, không phải là một căn nhà thuê từ tay của người khác nữa.
“Muốn trang trí lại không? Tôi tìm thiết kế sư đến xem.”
“Không cần làm lại đâu, tạm thời không muốn chuyển nhà, anh có thể đổi một ít đồ đạc hay thứ gì đó.”
“Đổi một chiếc giường lớn 3 mét thì sao?”
“Tỉnh lại đi, không bỏ vào được.”
Hoắc Nhiên cân nhắc nói: “Là không bỏ vào được sao, không phải không cần……!Vậy tôi đổi một cái trong phòng ngủ chính trên lầu đi?”
Đào Tri Việt nhất thời cạn lời, dứt khoác ấn một chiếc gối khác lên tấm chăn đang phủ lên người hắn.
“Nóng quá, chảy mồ hôi rồi, mau cho tôi ra ngoài đi.”
“Có thể, anh trả lời câu hỏi của em đi.” Đào Tri Việt đứng đắn nói, “Tiền thưởng của em sẽ được trả mấy tháng tiền lương đây?”
Hoắc Nhiên đối đáp trôi chảy: “Rất nhiều rất nhiều tháng, nói đúng ra, là 36 tháng.”
Lúc này Đào Tri Việt mới vừa lòng thả hắn ra, vừa nghe thấy con số này, tâm trạng trở nên vô cùng phấn khởi.
Giấc mơ tối hôm qua cũng lấp đầy số 3 và số 6.
“Trước nay em chưa bao giờ bắt kịp thời kỳ phát triển của trò chơi hot, em nhìn thấy nhiều tiền thưởng như vậy, đều là từ ảnh chụp do người khác chuyển đến, mỗi lần em nghĩ, khi nào thì may mắn như vậy mới đến lượt mình.”
“Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt em rồi.” Đào Tri Việt nhớ lại chuyện cũ xa xăm, “Đây là dự án trò chơi thứ tám mà em tham gia phát triển, là trò mà em thích nhất.”
Hoắc Nhiên chân thành nói: “Rất lợi hại, là em nên được, đây cũng là trò chơi tốt nhất mà tôi từng chơi.”
Đào Tri Việt bắt đầu mặc sức tưởng tượng: “Lúc ký hợp đồng, em nên mặc gì mới đẹp?”
“Em có muốn thử như lần trước không, đeo kính râm, lại thêm tây trang.”
“……!Không cần, em sợ sau khi chủ nhà nhìn thấy thì đột nhiên đổi ý.”
“Cuối tuần đi dạo phố đi, mua mấy bộ trang phục tình nhân.”
“Em muốn mua áo khoác, thế nhưng cái này có thể hiện đồ tình nhân không? Giống nhau sao?”
Nói lảm nhảm, đồng hồ báo thức trên điện thoại của Hoắc Nhiên vang lên.
Hắn tiếc nuối nói: “Thời gian đến nhanh quá, phải rời giường đi làm rồi.”
Đào Tri Việt xuống giường không chút lưu luyến nào, rất tích cực mặc quần áo vào, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
“Đi thôi, tạm biệt, buổi tối mời anh ăn cơm.”
Hoắc Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác không muốn trì hoãn một giây nào của cậu.
Sau đó hắn phản ứng lại đây, vẫy tay với Đào Tri Việt hôm nay cười rất hạnh phúc: “Tối gặp lại.”
Vào ngày ký hợp đồng, người môi giới bất động sản trình diện vẫn là Tiểu Tôn như cũ.
Cô có ấn tượng rất sâu với hai anh em đeo kính râm này, nhưng mà hôm nay bọn họ không đeo kính râm.
Dưới vẻ đẹp trai không chút che đậy, cô ngẩn người một hồi lâu.
Bọn họ trông không giống nhau.
Hẳn không phải là anh em……!Mà là người yêu.
Chờ cô lấy lại tinh thần, cô mới hoàn toàn nhớ tới, trong đó có một vị “Đào tiên sinh” luôn không vui, cực kỳ giống với vị tổng tài trẻ tuổi thường xuất hiên trên bản tin hai năm qua.
Nếu thật sự là hắn, Tiểu Tôn càng không hiểu nổi, tại sao lúc trước Hoắc tiên sinh lại đem chuyện mua nhà vứt cho trợ lý, sau đó lại cùng “Em trai” kiểm tra hợp đồng mua nhà vô cùng nghiêm túc?
Có tiền như vậy, trực tiếp mua một căn khác không phải tốt hơn sao?
Tiểu Tôn trong lòng đầy tò mò chăm chú nghe cuộc nói chuyện của họ với chủ nhà.
Hóa ra Đào tiên sinh làm trong ngành sản xuất game.
Hóa ra cậu vừa mới được phát tiền thưởng, cho nên muốn mua căn nhà đầu tiên thuộc về mình.
Khi Đào tiên sinh đang thảo luận với chủ nhà về hoàn cảnh tiểu khu và hướng ánh sáng, Hoắc tiên sinh cũng có thể xen vào một cách tự nhiên, không khí tùy ý lại hòa hợp.
Hoàn toàn không giống như người ở trên TV.
Bọn họ rõ ràng là người đến từ hai thế giới khác nhau, tầng lớp khác nhau và cuộc sống cũng khác nhau.
Nhưng sau khi ký hợp đồng, nhìn hai bên mua bán rời đi, nhìn bọn họ không coi ai ra gì mà tay trong tay, Tiểu Tôn cảm thấy bản thân mình như thấy được giao điểm giữa hai thế giới.
Bọn họ không giống nhau như vậy, nhưng những nơi không giống nhau đều được giữ gìn rất tốt.
Tình yêu làm cho người yêu trở nên thân mật khăng khít, nhưng mỗi người vẫn là một cá thể duy nhất.
Tiểu Tôn ôm tài liệu hồ sơ, đứng yên thật lâu trong tiểu khu, tiếng cười đùa của lũ trẻ chơi cầu trượt vọng ra từ khu vườn trung tâm.
Một đơn hàng lớn đã được chốt thành công vào ngày hôm nay, vào tháng sau cô cũng sẽ nhận được một khoản hoa hồng hậu hĩnh, cho nên cô thật vui vẻ.
Lại có thêm một điều đáng giá hơn để vui vẻ.
Cô cảm thấy chính mình đã nhìn thấy một loại tình yêu tốt đẹp, hy vọng bản thân trong tương lại cũng có thể có được một tình yêu như vậy.
Tiểu Tôn lặng lẽ cho mình một điều ước trong lòng.
Khi cô ôm tài liệu trở về văn phòng, bầu trời trên đầu cô xanh như nước biển.
Đám mây mềm mại thong thả lơ lửng trôi.
Dần dần, mặt trời xuống núi, hoàng hôn nổi lên bốn phía, bầu trời đêm một mảnh tinh khiết.
Trên đỉnh núi với tầm nhìn bao phát, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên đang mặc áo khoác tình nhân mới mua.
Gió núi lạnh thấu xương, cho nên bọn họ cũng trang bị đầy đủ khăn choàng và mũ, thoạt nhìn rất ấm áp.
“Sau khi giấc mơ trở thành sự thật, rất thích hợp để ngắm mưa sao băng.” Hoắc Nhiên nói, “Mặc dù trận mưa sao băng này không lớn, cũng không nổi danh, nhưng hiện tại ánh trăng rất tối, điều kiện của hiện tượng thiên văn rất tốt, rất thích hợp để ngắm sao.”
“Hơn nữa cái tên của trận mưa sao băng này rất đáng yêu.”
Đào Tri Việt hiếu kỳ hỏi: “Tên là gì?”
Trong mắt Hoắc Nhiên kích động ý cười, nhưng rất nghiêm túc trả lời hắn.
“Chòm mưa sao băng Ursa Minor* Gamma.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
* Ursa Minor: Gấu nhỏ
Đào Tri Việt quả nhiên bị đáng yêu ập tới rồi: “Chòm Ursa Minor? Là chú gấu nâu lông xù xù, sẽ trồng hoa sao?”
Đó là Hoắc Nhiên trong game.
Hoắc Nhiên mỉm cười gật đầu: “Chắc chắn là vậy.
“Tại sao lại gọi là Gamma? Còn có Alpha và Beta sao?”
“Đúng vậy, đây là ba ngôi sao chính yếu nhất trong chòm Ursa Minor, chòm Ursa Minor Alpha chính là sao Bắc Cực mà mọi người thường gọi.”
Đào Tri Việt ngạc nhiên: “Nguyên lai sao Bắc Cực nằm trong chòm sao Ursa Minor.”
“Ừm, nó chỉ Bắc Thiên Cực, là ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Ursa Minor, cho nên giúp cho toàn bộ chòm sao trở thành một chòm sao điều hướng quan trọng.”
“Hàng hải ở thời điểm trước kia, nếu như bị lạc phương hướng giữa biển cả mênh mông, hãy ngẩng đầu nhìn sao Bắc Cực, vươn ra ngón tay đó các vì sao trên trời, xem khoảng cách của các ngón tay, đánh giá vị trí địa lý của con tàu từ độ cao của nó, thì sẽ biết mình phải đi đâu.”
“Nhưng chòm Ursa Minor không chỉ có sao Bắc Cực, Beta và Gamma tối hơn một chút được gọi chung là Polestar, là ngôi sao bảo hộ của sao Bắc Cực.”
Trên đỉnh núi không có ánh trăng, Đào Tri Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thỉnh thoảng có mưa sao băng Ursa Minor Gamma xẹt qua, bên tai là lời kể bình tĩnh của Hoắc Nhiên.
Vì thế cậu phảng phất như được đặt mình vào đại dương màu mực, sóng biển xung quanh cuồn cuộn, con thuyền đong đưa trong đó, dần dần quên mất con đường từng đi qua.
Mãi đến khi họ nhớ tới ngôi sao Bắc Cực trên đỉnh đầu, lập lòe vĩnh cửu với ánh sáng được gửi đến từ 400 năm trước.
Đó là tọa độ sáng ngời nhất, vượt qua khoảng cách giữa thời gian và không gian.
Đây là sự lãng mạn vĩnh cửu của vũ trụ.
Đào Tri Việt mê luyến mà nhìn thật lâu.
Mà Hoắc Nhiên lẳng lặng nhìn cậu.
“Trận mưa sao băng đột nhiên đến vào năm sinh nhật năm tuổi kia, vẫn luôn không ai biết rõ nó đến từ chòm sao nào.”
“Sau đó tôi đã biết, cũng chỉ có tôi biết, kia chính là đến từ em.”
“Khi đó em muốn biết tôi thích gì, cố ý uống say, cũng không nhớ những ký ức trước và sau khi say, chỉ nhớ rõ vào buổi tối khi rời khỏi tiệm lẩu kia, khi tôi nhìn bầu trời đêm, nói đêm nay không có sao.”
“Cho nên suốt cả một đêm mà em say khướt, gấp cho tôi một lọ ngôi sao đầy đủ màu sắc.”
“Tôi rất thích món quà đó, cũng chưa bao giờ cảm thấy ấu trĩ, nhưng là cho tới bây giờ, tôi mới biết được thứ chân chính mà em tặng tôi là gì.”
“Em không ngừng gấp ngôi sao, em chính là ngôi sao.”
“Là một ngôi sao thay đổi vận mệnh của tôi.”
Đào Tri Việt yên lặng lắng nghe, trong lòng có vô số cảm xúc phức tạp dâng trào, lại giống như có rất nhiều điều muốn nói với Hoắc Nhiên, đã từng có lúc có nhiều cảm giác cô đơn lạc lõng, sau khi tìm thấy sao Bắc Cực mới trở nên yên ổn, có rất nhiều khoảnh khắc hư vô trống rỗng, và sau khi xác định được tọa độ mới tìm thấy được sinh mệnh rõ ràng.
Nhưng đến cuối cùng, cậu chỉ cong mắt nở nụ cười.
“Vậy em muốn trở thành một ngôi sao trong Ursa Minor.”
Hoắc Nhiên cũng cười theo cậu: “Được.”
Theo giọng nói rơi xuống, môt ngôi sao băng khác được phóng ra từ Ursa Minor Gamma, xán lạn xẹt qua.
Một khắc này, Đào Tri Việt dường như đã hạ quyết tâm điều gì.
“Em muốn một ngày được tổ chức sinh nhật.” Cậu nhìn Hoắc Nhiên, “Là sinh nhật chân chính thuộc về em.”.