Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi

Chương 77


Bạn đang đọc Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi – Chương 77


Tâm trạng Hoắc Nhiên rất tốt.
Nhân lúc Đào Tri Việt cùng với Hoắc Tư Hàm đi lấy hành lý, hắn im hơi lặng tiếng móc điện thoại ra, muốn xem Weibo.
Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc được tích lũy trên pp, phần lớn là những lời hỏi thăm và quan tâm của người thân và bạn bè, hắn nhìn lướt qua, tạm thời không rảnh để trả lời, chuẩn bị xem bình luận của cư dân mạng trước.
Hôm nay bi chụp lén ở sân bay thực ra là nằm ngoài dự kiến của hắn, vốn tưởng rằng mang kính râm đã đủ rồi, không nghĩ tới sẽ bị một tay paparazzi chuyên nghiệp chó ngáp phải ruồi mà gặp phải.
Hơn nữa hắn và Hoắc Tư Hàm giỡn với nhau quá nhập tâm, cũng không chú ý đến việc bị người khác chụp lén, may mà cô và Đào Tri Việt đều không bị chụp cận mặt, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống thường ngày.
Bình thường mà nói, chỉ cần trực tiếp xử lý những nội dung này như trong quá khứ là được rồi.
Nhưng sau Hoắc Nhiên suy nghĩ một chút, với mức độ phóng đại của những tin tức về tình ái mà hắn đã thể nghiệm ngày hôm nay, nếu sau này hắn bị chụp ảnh xuất hiện trong bất cứ trường hợp nào, dù bên cạnh hắn là ai thì có khả năng là một câu chuyện thái quá được tạo ra, hoàn toàn không thể đoán trước.
Hắn không thích như vậy, Đào Tri Việt nhất định cũng không thích, cho dù không tin lời người ta nói thì cũng sẽ bị ảnh hưởng đến tâm trạng.
Hơn nữa mọi người nói chung đều có tâm lý phản nghịch, xóa càng nhanh giấu càng kỹ thì họ càng tò mò, nhất định phải tìm ra điểm gì đó.
Chẳng hạn như hôm nay, rất nhiều cư dân mạng đoán rằng tin đồn liên quan đến Hoắc Nhiên sớm hay muộn cũng sẽ bị xóa, cho nên họ bắt đầu thảo luận các cách gọi hoa hòe lòe loẹt khác nhau, khiến cho nhân viên bộ phận tuyên truyền phải đau đầu.
Cho một lần và mãi mãi, không bằng trực tiếp công khai luôn.
Từ trước đến nay Hoắc Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu xu hướng tình dục và tình trạng tình cảm của mình, chỉ là hắn cảm thấy không cần phải nói với những người không quan trọng, hắn lại chẳng hề sống chung với cư dân mạng, cũng không thích xem Weibo.
Nhưng Đào Tri Việt sẽ lướt Weibo, cho nên tinh lọc môi trường internet, nên bắt đầu từ hắn.
Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cư dân mạng, một phú nhị đại như hắn từng vô hình với tất cả mọi người đã mất đi cảm giác bí ẩn, nhiều nhất là náo nhiệt một thời gian rồi sẽ sớm bị lãng quên.
Đổ bất như sơ*, đây là kết luận mà Hoắc Nhiên rút ra sau khi quan sát sinh thái của thế giới mạng từ khi tiếp xúc nhiều với internet trong năm nay.
*Nguyên văn (堵不如疏): Ý chỉ không nên trực tiếp áp chế mà nên đưa sự vật vào lại quỹ đạo, tránh cho bởi vì áp lực bảo ngược mà bắn ngược lại.
Hoắc Nhiên mở Weibo ra, trên thanh tin nhắn tích tụ rất nhiều chấm đỏ.
Hắn đăng ký tài khoản, sau khi đăng weibo kia lên thì không quản nữa, để cho nhân viên bộ phận tuyên truyền có trách nhiệm chứng thực.
Để nâng cao mức độ đáng tin, bộ phận tuyền truyền còn trực tiếp dùng official weibo của Hoắc thị để chia sẻ, lập tức mang đến nhiều sự chú ý.
Trước khi official weibo chia sẻ, khu vực bình luận đã là một tràng dấu chấm hỏi, mọi người đều cho rằng đây là Hoắc Nhiên giả mạo, nhưng hiện tại đã biến thành một đống “ôi trời đất ơi”.
Bình luận phổ biến đầu tiên đã nhận được hàng chục nghìn lượt thích.
[ Bánh sữa bò nghêu sò: Tôi từng nghĩ chính đôi mắt của mình đã tự động sắp xếp lại câu văn, nguyên văn phải là “Em trai tôi, bạn gái tôi”, nhìn qua nhìn lại mấy lần thì mới dám tin……]
Bạn gái.
Hoắc Nhiên lập tức dâng lên tính cảnh giác cao độ, tức khắc trả lời.
[ Hoắc Nhiên V trả lời Bánh sữa bò nghêu sò: Trước mắt không có em trai, nhưng về sau cũng sẽ không có bạn gái.

]
《 Dùng từ nghiêm cẩn 》
Hắn từ từ nhìn xuống dưới, với tôn chỉ loại trừ cảm giác thần bí, hắn thuận tay trả lời những bình luận phổ biến không liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân.
[ Cười đến chết mất: Tôi chỉ muốn biết chuyện những nghệ sĩ bị anh quy tắc ngầm, bạn trai anh biết không? ]
[ Hoắc Nhiên V trả lời Cười đến chết mất: Cậu đã biết người tạo ra tin đồn này đã bị kết án xin lỗi công khai chưa? ]
[ Nhìn thấy tui thì làm ơn kêu tui đi ôn bài đi: Ôi thánh thần thiên địa ơi, đây là công khai come out sao?! Trời đất quỷ thần, vì để bác bỏ một tin đồn đơn giản mà đưa ra tin tức choáng ngợp luôn sao, amzing good job……]

[ Hoắc Nhiên V trả lời Nhìn thấy tui thì làm ơn kêu tui đi ôn bài đi: Này không phải là tin tức choáng ngợp gì, vốn dĩ không ảnh hưởng chuyện riêng tư cá nhân.

Đi ôn tập đi.

]
[ Tùy tiện nhìn xem: Lần đầu tiên thấy một câu trả lời thẳng thắn trực tiếp như vậy, không biết nói gì hơn, xin gửi lời chúc phúc đến anh.

]
[ Hoắc Nhiên trả lời Tùy tiện nhìn xem: Cảm ơn, cũng chúc phúc bạn ^-^]
[ nga nga nga cạc cạc cạc: Con thú bông đáng yêu quá, có thể hỏi nó tên là gì không? ]
[ Hoắc Nhiên V trả lời nga nga nga cạc cạc cạc: Tôi cũng không biết, bạn có thể tìm kiếm hình ảnh, chức năng này dùng khá tốt.

]
[ Cháo bát bảo ngu ngốc: Tôi thì khác, tôi thì muốn biết những người có tiền thì hằng ngày ăn món gì! ]
[ Hoắc Nhiên V trả lời Cháo bát bảo ngu ngốc: Tôi đều ăn cơm, thỉnh thoảng thì ăn mì.

]
……
Hắn đang trả lời đến hăng say, đột nhiên nghe thanh thanh âm của Đào Tri Việt.
“Anh đang làm gì đó?”
Hoắc Nhiên theo phản xạ có điều kiện cất điện thoại đi.
“Không làm gì cả.”
Đào Tri Việt do dự liếc mắt đánh giá hắn, “Lấy hành lý rồi, đi thôi.”
Hoắc Tư Hàm ở một bên thoạt nhìn vô cùng u buồn, nhìn điện thoại cũng không thèm nhìn, trong đầu chỉ toàn là con búp bê sống động bị phát tán khắp nơi trên mạng.
Hoắc Nhiên đang muốn nói chuyện, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Hoắc Chấn Đông.
Hot search hôm nay đến quá đột nhiên, làm hắn quên nói với Hoắc Chấn Đông.
Đào Tri Việt nhìn thấy cái tên ghi chú trên màn hình, sửng sốt một chút, lập tức có chút khẩn trương, dùng khẩu hình ý bảo hắn mau bắt máy.
Hoắc Nhiên nghe điện thoại, chuẩn bị chờ xem thái độ của Hoắc Chấn Đông, kết quả bên kia cũng trầm mặc nửa ngày.
“Ba, con vừa về Yến Bình, có chuyện gì vậy?”
“Ba người các con thoạt nhìn rất hợp nhau.”
Hai người gần như nói chuyện cùng một lúc.

Sau hai giây ngưng đọng, họ lại đồng thời trả lời đối phương.
“Đúng vậy, rất hợp.”
“Không có gì.”
Hoắc Nhiên cười rộ lên, tổng kết lại: “Dạ, không có gì, thật tốt.”
Hoắc Chấn Đông dường như cũng cười lên một tiếng, sau đó trầm ổn nói: “Mọi việc đã xong xuôi, tối nay ba sẽ về sớm, sắp đến sân bay rồi.”
Sau khi Hoắc Nhiên cúp điện thoại, suy nghĩ trong chốc lát, Đào Tri Việt nhìn chằm chằm biểu tình của hắn, thấp thỏm nói: “Ba anh nói gì?”
Hoắc Nhiên cảm khái một chút: “Sau này vẫn là nên cùng với ba học tập nghệ thuật nói chuyển.

Rõ ràng là nóng lòng muốn gặp em, vậy mà cứ giả bộ thản nhiên như không có việc gì.”
“Tối nay ông ấy sẽ về sớm.”
Tin tức đột nhiên ập tới không kịp đề phòng, con ngươi Đào Tri Việt tức khắc run lên.
Cậu tìm cách trốn tránh: “Nếu không thì tối nay em không đến, chờ đến mai chuẩn bị tâm lý ổn thỏa rồi lại đến sau……”
Ánh mắt Hoắc Nhiên mang ý cười: “Được, vậy ngày mai, tối nay hãy đến nhà riêng của tôi, tôi làm tài xế đến chở búp bê.”
Búp bê nghiêm chỉnh kháng nghị: “Lại bỏ rơi em!!!”
“Lại nói tiếp, hôm nay rất mệt, anh quả thực không muốn về nhà, nhà lớn đi lại mệt mỏi quá.” Hoắc Nhiên nghiêm túc, “Nhưng mà chính em đã chọn, cho nên em tự mình về đi, anh sẽ không thu lưu em đâu.”
Mặc dù Hoắc Tư Hàm đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu để bắt anh Tri Tri vào tay, nhưng vẫn bị Hoắc Nhiên quyết tâm khôi phục lại thế giới hai người, nên vừa đẩy người và hành lý vào xe.
Trên đường về nhà, Đào Tri Việt phát hiện Hoắc Nhiên thoạt nhìn dường như có gì đó không ổn.
Lâu lâu hắn lại liếc mắt nhìn điện thoại, mỗi lần nhìn vào, vẻ mặt của hắn lại trở nên trầm trọng hơn một chút.
Điều đó khiến Đào Tri Việt cũng khẩn trương, nhưng lại không dám hỏi trực tiếp.
Cuối cùng Hoắc Nhiên như là từ bỏ, ném điện thoại xuống, thở dài thườn thượt.
“Nhận thức của tôi đối với cư dân mạng vẫn có chút sai lệch, là bởi vì thường ngày tôi tiếp xúc với họ quá ít sao?” Hoắc Nhiên nghĩ rồi lại nói, “Tôi cho rằng không có gì thần bí có thể khiến họ mất đi hứng thú, vậy tại sao họ ngày càng kích động thế?”
“Cái gì?” Đào Tri Việt vẻ mặt mờ mịt.
Hoắc Nhiên có chút chột dạ vi diệu, vẫn là thẳng thắn nói: “Tôi đăng một weibo, sau đó có trả lời một ít bình luận, kết quả phản ứng của mọi người đều nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Đào Tri Việt cảm thấy bản thân mình đã hiểu rồi, đại khái là từ ngữ tương đối ác liệt, bị cư dân mạng công kích.

“Mấy ngày trước em có viết một chương trình tự động cãi nhau, chờ về đến nhà đăng nhập máy tính rồi mở một tài khoản nhỏ.”
“……! Tôi nghĩ bây giờ không cần thiết.

Nhưng mà chương trình này nghe có vẻ vui, tôi có thể dùng nó để cãi nhau với Hoắc Tư Hàm không?”
“Cũng không phải là không được, chờ em thay đổi câu nói trong kho.” Đào Tri Việt bổ sung, “Đừng nói cho con bé biết là em làm.”
“Nhưng mà nhất định nó sẽ đoán được, đến lúc đó chắc chắn sẽ quấn lấy em đòi một bản sao.”

“Tốt lắm, vậy em có thể kinh doanh hai cái.”
“Không được, tôi muốn mua đứt.”
“Mua đứt là giá khác.”
“Tôi cảm thấy cho dù là giá gì cũng đều có khả năng chi trả.”
“……!Tránh ra.”
Ánh đèn siêu thị trong khu biệt thự sáng tỏ, Hoắc Nhiên quen cửa quen nẻo đi vào càn quét kệ hàng, những đồ vật nhu yếu phẩm trong nhà chỉ có một phần, lâm thời quyết định về đây sống, hắn còn không có thời gian chuẩn bị.
Đào Tri Việt lười nhúc nhích, đứng ở cửa chờ hắn, thuận tiện móc điện thoại ra, màn hình khóa lại hiện ra tin nhắn của Ộp Ộp về độ hot trên Weibo.
[ Là quan chứ không phải ộp: Anh bạn tốt, lại hot search rồi.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Nhưng mà lần này tôi không cười, là khóc lóc thảm thương đây, hu hu hu hu chúng tôi không có……]
Đào Tri Việt nhìn thấy khóc lóc và hu hu hu, trong lòng lộp bộp một chút.
Bị mắng nghiêm trọng đến vậy sao?
Cậu bất an nhấn vào đề tài # Hoắc Nhiên đáp lại #, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý tiếp thu mưa rền gió dữ.
Ở vị trí đứng đầu là ảnh đại diện mặc định của Hoắc Nhiên đăng Weibo.
[ Hoắc Nhiên V: Thú bông, em gái tôi, bạn trai tôi và tôi.

]
Đào Tri Việt choáng váng tại chỗ.
Cậu nghĩ tới rất nhiều phương thức đáp lại, chỉ duy nhất không nghĩ tới việc Hoắc Nhiên sẽ trực tiếp thẳng thắn về tính hướng của mình như vậy.
Đây vẫn là một xã hội đầy rẫy sự phân biệt đối sự và định kiến đối với nhóm số ít, đưa ra bất kỳ lựa chọn nào chệch khỏi xu hướng chủ đạo cũng cần dũng khí rất lớn.
Nhưng khi cậu nhìn xuống, cậu cũng không nhìn thấy những lời công kích hãm hại như trong dự đoán.
Có rất nhiều người chia sẻ weibo này, có người ôi trời đất ơi, có người hét a a a, cũng có người hu hu hu.
Nội dung chia sẻ được kèm theo nhiều nhất là cái dạng này.
[ Một cây kem đậu xanh: Tâm trạng ăn dưa tối nay thật biến hóa: Đánh ghen tranh giành tình cảm → lưu lại ảnh trước khi xóa → tài khoản superfake thật trâu bò → ôi trời đất ơi hóa ra là chính chủ → sao chính chủ trả lời có chút buồn cười nha → ha ha ha ha, a……!→ đột nhiên có hơi cảm động → hu hu hu tôi và bạn đều ở dưới gốc cây chanh QAQ]
Đào Tri Việt hơi hơi yên lòng, bấm vào khu vực bình luận, nhìn thấy các bình luận trả lời cư dân mạng của Hoắc Nhiên.
Khi nhìn thấy “Tôi đều ăn cơm, thỉnh thoảng thì ăn mì”, cậu cũng bật cười.
Lại lướt xuống dưới, nụ cười dần dần lắng xuống, Đào Tri Việt cảm thấy đôi mắt dường như có chút chua xót.
[ hgafst1900: Có tiền như vậy, yêu đương chỉ là ăn chơi nhất thời thôi, bây giờ going trống khua chiên như thế, sau này chia tay chẳng phải rất xấu hổ sao.

]
[ Hoắc Nhiên V trả lời hgafst1900: Tình cảm là dụng tâm, tiền chỉ có thể thay đổi về bề ngoài, không thể quyết định bản chất.

]
[ Tiếng gà trống gáy lên tự động: Tôi vậy mà va vào đây rồi……!A a a hình như có hơi bị vỡ, gkdgkd! Cho tôi xem ảnh chụp chung chính diện có độ nét cao đi!!!! ]
[ Hoắc Nhiên V trả lời Tiếng gà gáy lên tự động: Xin lỗi, không cho được, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em ấy.

]

[ a này a này: Mặc dù thế nhưng, đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện vinh quang gì đúng không, cũng không cần công bố một cách long trọng như vậy.

]
[ Hoắc Nhiên V trả lời a này a này: Quả thực là không vinh quang, nhưng cũng không long trọng, bởi vì đây chỉ là lựa chọn bình thường trong cuộc sống thôi.

]
Một lựa chọn bình thường trong cuộc sống.
Hoắc Nhiên ôm một đống bàn chải đánh răng, khăn tắm, dép trong nhà…!đi ra, toàn bộ chất đống trên quầy thu ngân.
“Không tìm được dép lê màu xanh da trời, chỉ có màu xám cùng màu xanh đậm, tôi chọn màu xanh đậm, em thích không?”
Hắn lấy ra hai đôi dép màu xanh đậm trong đống hàng hóa, tùy tay quơ quơ.
“Mua hai đôi, tôi cũng muốn đổi một đôi mới.”
Đào Tri Việt hoàn hồn từ sự ngơ ngẩn, gật đầu với đôi dép màu xanh đậm mới tinh.
“Thích.”
Thanh toán hóa đơn xong, Hoắc Nhiên liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu, là giao diện Weibo, tức khắc có chút ưu sầu: “Em nhìn thấy rồi, có phải hơi tức giận không?”
“Tôi biết em không thích bị người khác nghị luận, vốn là muốn cho cư dân mạng mất hứng thú rồi quên chuyện này đi, không ngờ rằng càng nói càng náo nhiệt……”
“Em không tức giận, ngược lại vui vẻ.”
Đào Tri Việt lắc đầu, nhận lấy một chiếc túi từ tay hắn.
“Hơn nữa em biết tại sao mọi người lại kích động.”
“Tại sao?”
Hoắc Nhiên tò mò nhìn cậu.
Bọn họ mỗi người xách theo một túi nilon căng phồng, chứa đầy những đồ dùng sinh hoạt mới tinh, bước vào màn đêm tĩnh lặng.
“Mặc dù không thần bí, nhưng anh rất đặc biệt.”
“Anh là người đặc biệt nhất mà em từng gặp.”
Bắt đầu từ giờ khắc này, cậu chân chính sinh ra hứng thú lớn lao đối với gia đình Hoắc Nhiên.
Cậu rất muốn biết, phải là dạng gia đình như thế nào, mới có thể bồi dưỡng ra một Hoắc Nhiên như vậy.
Đào Tri Việt chuẩn bị tâm lý cả một đêm.
Nhưng cho tới ngày hôm sau, năm phút sau khi xuống xe, cậu nhận ra rằng bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Trước mặt là một lâm viên xanh um tươi tốt, cành lá sum xuê, chắn ngang khung cảnh bên trong, ngay lối vào là hàng rào cao.
“Phong cảnh của công viên này thoạt nhìn thật đẹp.”
Cậu tùy tiện cảm khái một câu, không để ý tới, còn định tiếp tục đi sang một bên.
Đúng lúc này, hàng rào chắn hai bên mở ra, lộ ra vừa một chiếc xe ngắm cảnh vừa dừng lại.
Đào Tri Việt đã từng gặp qua tài xế Trương thúc, ông bước ra khỏi xe, vẫn mang bao tay trắng sạch sẽ như cũ, hơi hơi khom lưng chào hỏi bọn họ.
Phía sau lưng ông là hàng cây xanh rộng lớn, cây cối hai bên xào xạc trong gió, phía xa xa là một đài phun nước bằng đá trắng được hoa lá bao quanh, dưới ánh mặt trời, làn nước được chiếu rọi tỏa sáng lấp lánh.
Đào Tri Việt cho rằng mình đã đi lạc vào cảnh trong phim truyền hình.
Mãi đến khi bị người nọ nắm tay, Hoắc Nhiên mỉm cười dẫn cậu vào trong.
“Đây không phải công viên, bên trong là nhà tôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.