Bạn đang đọc Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi – Chương 68
[ 9:37 sáng ]
[ “Em gái” đã mời “Tiểu Hoắc” tham gia trò chuyện nhóm ]
[ Em gái: Chào anh Tri Tri buổi sáng!! Em dậy rồi nè! ]
[ Đào: Buổi sáng tốt lành ^-^]
[ Tiểu Hoắc:? Sao em không chào anh? Không phải anh là anh trai em sao? ]
[ “Em gái” đã đổi tên nhóm thành “Tôi, anh trai tôi và một máy ATM tự phục vụ hình người” ]
[ Em gái: Hôm qua em đã có một giấc mơ đẹp, lúc tỉnh dậy thì tâm trạng thoải mái cực kỳ luôn, hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu đây? ]
[ Em gái: Bắn trái tim ra nè.jpg]
[ “Tiểu Hoắc” đã đổi tên nhóm thành “Tôi, người yêu của tôi và một bóng đèn tự rò điện hình người” ]
[ Đào: Sau khi xem phim, em có muốn đi dạo phố không? Hay là đi công viên trò chơi? Gần đây trong thành phố hình như mới mở một công viên nước, để anh tìm hướng dẫn, chắc là em sẽ thích.
]
[ Em gái: Dạ dạ!! Anh trai thật tốt!!! ]
[ Em gái: Chim cánh cụt nhỏ dán dán.jpg]
[ Tiểu Hoắc:……!Đừng có giả vờ, mau móc ra những biểu tình xấu xí nhất mà em thường dùng đi.
]
[ “Em gái” đã đổi tên nhóm thành “Ghen ghét khiến người ta xấu xí” ]
[ “Tiểu Hoắc” đã đổi tên nhóm thành “Độc thân khiến người ta điên dại” ]
[ “Em gái” đã đổi tên nhóm thành “Anh có thể có ý nào mới được không??” ]
[ “Tiểu Hoắc” đã đổi tên nhóm thành “Anh mày không đó / đáng yêu” ]
[ Đào: [ Link ] hướng dẫn đầy đủ nhất về công viên nước Tấn Bắc, ăn nhậu chơi bời một trận thỏa mãn thôi ~]
[ Em gái: Wow, thoạt nhìn chơi rất vui nha, em muốn đi!! ]
[ Bạn đã đổi tên nhóm thành “Rời giường, 10 giờ xuất phát, 11 giờ đến nơi” ]
[ Tiểu Hoắc: Được nha! ]
[ Em gái: Được ạ!! / tình yêu ]
11 giờ trưa, ba người đúng giờ xuất hiện ở lối vào của công viên nước Tấn Bắc.
Đào Tri Việt rất hài lòng với một màn này, cũng may mà cậu kịp thời đổi tên nhóm, nếu không thì trận chiến tranh ấu trĩ này sẽ diễn ra mãi mãi, vô cùng ảnh hưởng đến hiệu suất rời khỏi giường.
Mặt trời tháng tám vẫn còn gắt, Hoắc Tư Hàm đã thực hiện đủ các biện pháp chống nắng, đội mũ, kính râm, kem chống nắng, trang phục chống nắng, cộng thêm cả một cái dù che nắng.
Nó trái ngược hoàn toàn với hai người đàn ông cao lớn phía sau không có gì ngoài cặp kính râm.
“Anh Tri Tri, muốn che dù không?”
Cô ló đầu ra khỏi cái dù, vẫy tay với Đào Tri Việt.
Đào Tri Việt cười lắc đầu: “Không cần đâu, em che đi.”
“Vậy lát nữa em đưa kem chống nắng cho anh, anh nhớ bôi đó! Nếu không sau một ngày anh sẽ đen thui luôn.
Không cần khách khí, cứ bôi thỏa thích, không thấm nước đâu!”
Hoắc Nhiên liên tục bị cho ăn bơ thờ ơ lạnh nhạt: “Hoắc Tư Hàm, chút nữa đi vào trong nước, em cứ chờ xem.”
Hoắc Tư Hàm cao ngạo liếc mắt nhìn hắn một cái: “Quả thực, lát nữa đi vào trong nước, anh sẽ biết anh Tri Tri giúp ai.”
Anh Tri Tri đã hoàn toàn thích ứng với tất cả những điều này, vô cùng lý tính mà nói sang chuyện khác: “Phía trước là cửa hàng và phòng thay quần áo, hẹn gặp ở lối ra.”
“Được! Em đi trước chọn đồ bơi đây, anh chậm một chút nha, chờ em nữa!!”
“Cứ từ từ, không cần nóng nảy, nhớ mua một cái khăn choàng để tránh bị cảm lạnh.”
Nhìn em gái đi xa, Hoắc Nhiên không cam lòng nói: “Tôi cũng muốn áo choàng, tôi cũng sẽ cảm lạnh.”
“Tỉnh tỉnh đi, sau khi anh tắm nước lạnh xong, lại ngồi điều hòa uống một chai nước đá, vẫn là tung tăng nhảy nhót.”
“Nhưng mà tim tôi cảm lạnh.”
“……” Đào Tri Việt run người nổi hết da gà, “Buông tha em đi.”
“Nhưng mà, từ một góc độ khác mà nói, tôi là người chiến thắng lớn.”
Hoắc Nhiên lưu loát mà cởi áo ra, nhét vào tủ chứa đồ.
“Bởi vì tôi có thể quang minh chính đại mà khoe cơ bụng.”
Đào Tri Việt liếc mắt nhìn khối cơ bụng sáu múi của hắn, yên lặng dời đi tầm mắt.
“Quên đi, em hẳn là nên mua một chiếc khăn choàng.”
Theo kế hoạch ban đầu, một căn phòng ngủ phòng 1901 đã được chuyển thành phòng tập thể dục mini, Đào Tri Việt thỉnh thoảng sẽ lên đó tập luyện một chút, chất béo hạnh phúc cuối cùng cũng đã biến thành mồ hôi và cơ bắp.
Nhưng nếu so sánh với dáng người đã tập thể dục trong nhiều năm, vẫn là có vẻ mảnh khảnh hơn rất nhiều.
Cho nên Đào Tri Việt quyết định ra ngoài đi bơi với chiếc áo thun và quần bơi.
Lòng tự trọng của một người đàn ông.jpg
“Không được, nhanh cởi áo ra đi.”
“Không cởi, tránh ra.”
“Áo thun trắng khi bị ướt sẽ trở nên trong suốt, còn không bằng không mặc.”
“……!Đây có phải là mục đích thật sự khi anh lấy giúp em cái áo thun này vào sáng nay không?”
“Tôi không phải, tôi không có.”
Bước ra khỏi phòng thay đồ, là một đường hầm hẹp dài dưới đáy biển, hẳn là liên thông với viện bảo tàng hải dương học liền kề.
Bên trên là mái vòm kính hình vòng cung, xung quanh là làn nước trong xanh xen lẫn ánh đèn nhiều màu sắc, bên trong là vô số loài cá bơi lội thích ý.
Đào Tri Việt có chút chấn động nhìn nước biển xung quanh: “Trông đẹp mắt hơn cả ảnh chụp trong sách hướng dẫn.”
Hoắc Nhiên ngẩng đầu, hưng phấn chỉ cho cậu xem: “Nhìn kìa, cá mập.”
Một con cá mập màu trắng xám, thong thả bơi qua trên đỉnh đầu, khiến cho các du khách phải thốt lên.
Phía trên có một tia sáng yếu ớt rơi rụng, sóng nước lấp loáng trong biển.
“Có phải rất giống với phong cảnh anh đã thấy vào ngày lặn biển không?”
“Đúng vậy, nhưng ngoại trừ cá mập.”
Trong một góc không có cá lớn, một đàn cá màu vàng tươi có sọc đen diễm lệ, linh động bơi qua trước mặt cậu.
Hoắc Nhiên cười hỏi cậu: “Loại cá này tôi đã từng tận mắt nhìn thấy, em đoán xem nó tên là gì?”
“Đoán không được, hình như rất thường thấy.”
“Đây là cá bác sĩ, nó có thể chữa lành các loại cá biển khác.”
“Thật sự gọi là cá bác sĩ sao?”
“Thật sự, tôi dùng cơ bụng của tôi đảm bảo.”
“……!Đột nhiên không quá muốn nói chuyện với anh.”
“Tôi sai rồi, lần sau chúng ta đi lặn biển đi, tôi có thể dạy em, tôi đã đạt được chứng chỉ lặn rồi.”
“Hình như em đã quên mất cách bơi lội rồi.”
“Vậy cũng không thành vấn đề, tôi cũng có chứng chỉ nhân viên cứu hộ.”
“Anh còn có chứng chỉ khác không?”
Ánh đèn flash lóe qua, hai người đứng dưới đáy biển cùng nhau quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hoắc Tư Hàm đã một thân đồ bơi, bọc áo choàng, đắc ý giơ điện thoại lên.
“Em đúng thật là bậc thầy về chụp hình mà! Chụp ảnh anh Tri Tri thật đẹp trai nha.”
Hoắc Nhiên hứng thú: “Cho anh xem nữa.”
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng!”
“Bớt bớt đi, mau tới đây.”
“A a a a anh Tri Tri cứu em! Ảnh muốn cướp điện thoại của em kìa!”
“Chạy chậm một chút, trên mặt đất có nước, cẩn thận trơn.”
Tiếng cười chìm vào đại dương xanh thẳm.
Sau khi đi qua đường hầm dưới đáy biển thì chính là công viên nước mới toanh, bởi vì công viên này mới mở chưa lâu, chưa nổi tiếng lắm, cho nên không có quá nhiều khách du lịch.
“Được rồi, hôm nay em có thể chơi vui vẻ rồi.” Hoắc Tư Hàm vươn một lóng tay, lớn tiếng nói, “Đầu tiên, dựa theo hướng dẫn, chúng ta hãy chơi đại lốc xoáy điên cuồng được giới thiệu nhiều nhất!”
Tạo hình của đại lốc xoáy điên cuồng giống như một cái loa thật lớn, hiện tại bên trong mơ hồ truyền đến tiếng hét chói tai, bên ngoài có không ít du khách dừng lại quan sát.
Hoắc Tư Hàm vui sướng đi đến lối ra vào, theo sau là hai anh chàng soái ca mặc quần bơi đeo kính râm, thoạt nhìn rất có phong phạm nữ hoàng được vệ sĩ hộ tống.
Đại lốc xoáy điên cuồng bốn người một nhóm, yêu cầu tự mình du khách phải khiêng xuồng cao su từ mặt đất đến vị trí xuất phát cao khoảng bốn tầng.
Hoắc Tư Hàm nhanh chóng tìm được một cô gái trẻ đến chơi một mình, sau đó dưới ánh mắt ghen tị của những người khác, giám sát hai anh soái ca nâng thuyền cao su.
“Có cần hỗ trợ cùng nhau khiêng không?” Cô gái tóc ngắn không quen hơi xấu hổ.
“Không sao đâu, ảnh thích vận động nhất mà.” Hoắc Tư Hàm chém đinh chặt sắt nói, “Giúp ảnh khiêng thì ảnh còn tức giận nữa đó.”
Sau đó cô gái tóc ngắn nhìn thấy một trong những anh chàng đẹp trai cao hơn đeo kính râm, thoải mái nâng thuyền cao su lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Đại lốc xoáy điên cuồng? Hy vọng chút nữa em đừng khóc.”
Một vị soái ca đeo kính râm khác nhìn bọn họ mỉm cười.
Không biết vì sao, luôn có cảm giác là một nhà ba người.
Đi qua một vòng lại một vòng cầu thang, bốn người đến điểm xuất phát trên đài cao, trước mặt là một cái loa siêu lớn màu sắc rực rỡ, chính giữa là một cái cửa động đen thui.
Nụ cười kiêu ngạo của Hoắc Tư Hàm cuối cùng cũng có một chút cứng đờ: “Cái độ dốc này……!Lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy, rơi xuống một góc 90 độ, sau đó mất khống chế quay xung quanh cái loa lớn bảy tám vòng, cuối cùng chao đảo và dao động hết cả nguyên một con đường dài, giống như trò chơi tàu lượn siêu tốc mà em sợ hãi vậy đó.”
Hoắc Nhiên mang vẻ mặt thoải mái vỗ vỗ vai cô: “Nhớ rụt rè một chút, phải biểu hiện tốt trước mặt anh Tri Tri chứ.”
Nhân viên bên cạnh ấm áp nhắc nhở: “Vì lý do an toàn, anh không thể mang những phụ kiện nhỏ như mắt kính nha, đợi chút nữa anh có thể bỏ chúng vào giỏ treo phía sau.”
Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên tháo kính râm đưa cho nhân viên, sau đó lần lượt lên thuyền cao su, theo hướng dẫn của nhân viên, mọi người cùng gác chân lên nhau, để tránh có người không cẩn thận bị quăng ra ngoài.
Đột nhiên được sắc đẹp vây quanh, cô gái tâm thần hoảng hốt.
Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, nhân viên dùng sức đẩy mạnh thuyền cao su vào cái loa lớn: “Nắm chặt lấy tay vịn, đại lốc xoáy điên cuồng, xuất phát!”
Chiếc thuyền cao su rời khỏi vị trí, rơi xuống thẳng tắp, sau đó trong tiếng thét chói tai của Hoắc Tư Hàm, họ rơi xuống chiếc loa hình vòng cung rộng lớn, lắc lư qua lại như không trọng lượng, tạo ra một làn nước trắng xóa mát lạnh.
“A a a a a cứu mạng với, em muốn bay đi rồi!!”
“Không đâu, chân em vẫn còn ở đó, đừng sợ.”
Trong biên độ lắc lư thật lớn, thuyền cao su lắc lư chao đảo theo hướng ba giờ, nhịp tim ngưng trệ theo cảm giác mạnh mẽ nhấc lên khỏi mặt đất.
Cái loa lớn kích động dòng nước, tạo ra vô số bọt sóng, làm ướt quần áo của mọi người, trong làn nước bắn tung tóe, cô gái tóc ngắn đầu óc choáng váng dường như nhìn thấy một anh đẹp trai đang nắm tay một anh đẹp trai khác bên cạnh.
Vì thế cô gái tóc ngắn cuối cùng không thể rụt rè được nữa, cô buông mình ra, cùng với Hoắc Tư Hàm hét toáng lên.
Sau khi đĩa quay chợt cao chợt thấp, theo quán tính, chiếc thuyền cao su lao về phía con đường uốn lượn thật dài, vẫn cứ lắc lư từ bên này sang bên kia, đồng thời còn tự quay.
Bên tai là tiếng thét chói tai cao vút của các cô gái, ánh sáng sáng ngời bỗng nhiên ảm đạm, Đào Tri Việt nắm chặt tay vịn thuyền cao su, cố gắng kìm nén tiếng hét chói tai sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Sau đó, một lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cậu, cùng cậu nắm lấy tay vịn.
“Đừng lo lắng, giọng của Tư Hàm cũng đủ che rồi.”
Dưới sự dẫn đầu làm mẫu của Hoắc Nhiên, tiếng thét chói tai mơ hồ trôi ra khỏi thông đạo, tức khắc biến thành bản hợp xướng nam nữ.
Tâm tình phức tạp yếu ớt cùng với cảm giác rơi xuống mất kiểm soát, và cả tiếng hét thất thanh kéo dài.
Sau khi lắc lư trong con đường tăm tối không biết bao lâu, chiếc thuyền cao su cuối cùng cũng trở lại với ánh nắng chói chang, đi qua dòng giảm xóc dài, dần dần dừng lại.
Ngoại trừ Hoắc Nhiên, vẻ mặt của ba người còn lại gần như là trống rỗng.
Hoắc Nhiên cẩn thận liếc mắt nhìn Hoắc Tư Hàm, cười nhạo nói: “Không khóc nha, tốt lắm, xem ra em đã trưởng thành rồi.”
“Em nên xem kỹ phần giới thiệu hạng mục.” Hoắc Tư Hàm không để ý tới hắn, lẩm bẩm nói, “Thế nhưng hình như có chút sảng khoái, ít nhất thì nó không có điên đảo trên dưới giống như tàu lượn siêu tốc, muốn chơi lại một lần nữa không?”
“Có thể, chỉ cần em nâng thuyền cao su lên là được.”
“……!A, con hải mã xoay tròn kia thoạt nhìn thật đáng yêu, anh Tri Tri, chúng ta đi thôi!”
Đào Tri Việt bước xuống thuyền cao su, mất một thời gian dài mới bình tĩnh lại nhịp tim, cảm thấy bản thân mình nên chơi một số hoạt động bớt kích thích hơn, sau đó gật đầu đồng ý.
Hoắc Nhiên nhíu mày dừng lại: “Thật ấu trĩ, kia chẳng phải là ngựa gỗ xoay tròn có chút nước sao?”
“Em mặc kệ, dù sao là hải mã xoay tròn, anh có chơi không.”
“Không chơi, hai người chơi đi.”
Trên con hải mã đang xoay, có một đứa trẻ cầm que kem ốc quế, một bên ăn, một bên cười khanh khách.
Hoắc Nhiên nhìn hai người đi xếp hàng, một chập nhìn cái trò chơi ấu trĩ này, sau đó xoay người, quyết định đi đến quầy bán đồ uống lạnh mua cây kem ốc quế.
Mười phút sau, trên tay cầm ba cây kem ốc quế hương dâu tây giống y như đúc, Hoắc Nhiên mang tâm trạng vui sướng trở về.
Hy vọng bọn họ chỉ mới xếp hàng, như vậy là có thể bắt lấy cơ hôi chụp hình hai người bọn bọn họ ăn kem ốc quế ngồi hải mã ấu trĩ, lấy làm nhược điểm……!Không, làm kỷ niệm.
Kết quả còn chưa đi đến vòng xoay hải mã, hắn liếc mắt một cái thì nhìn thấy một cậu bé tầm bốn năm tuổi, lẻ loi mà đứng ở ven đường.
Trên mặt cậu bé đầy nước mắt, nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng khóc nào, cho nên mới không khiến người khác chú ý.
Hoắc Nhiên chần chờ một chút, sau đó xoay người đi tới: “Con đi lạc sao?”
Cậu bé bối rối nhìn hắn.
Hoắc Nhiên như có cảm giác gì, chậm rãi lặp lại lần nữa, đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn khẩu hình của hắn, không quá xác định gật gật đầu.
Nguyên lai là người câm điếc.
Hoắc Nhiên trong cuộc hành trình của mình đã gặp qua đủ dạng người, bởi vậy cũng hoc một ít ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, nhưng giới hạn chỉ trong xin chào cảm ơn tạm biệt, không thể giải quyết vấn đề phức tạp như vậy, huống chi hắn còn cầm một đống kem ốc quế.
Hắn suy nghĩ một chút, đưa ra một cây kem ốc quế, sau đó dùng bàn tay không cầm gì tạo thành nắm đấm, vươn ngón trỏ về phía cậu bé, lại thu hồi lại, vươn ngón tay cái hướng về phía trước, đây là ý tú tốt.
“Đừng khóc, chú giúp con tìm người.”
Đứa nhỏ nhìn động tác và khẩu hình của hắn, quả nhiên không khóc nữa, nắm kem ốc quế gật gật đầu, cong cong ngón tay cái, làm động tác cảm ơn với Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm một nhân viên trong công viên nước, dẫn cậu bé này đến quầy quảng bá dây cót.
Hy vọng người lớn bị lạc không phải là người câm điếc.
Hoắc Nhiên gọi một nhân viên đi ngang qua, khi hắn đang giao tiếp với đối phương thì dư quang, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt quen thuộc vội vàng chạy về phía này..