Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi

Chương 48


Bạn đang đọc Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi – Chương 48


Mặt trời lên cao ngoài cửa sổ, điều hòa trung tâm liên tục thôi ra tiếng máy lạnh rì rì, vậy mà vẫn có người lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
Cuộc tranh luận gay gắt giữa các chuyên gia vang lên trong phòng họp, Hoắc Chấn Đông ngồi ở vị trí chủ tọa chăm chú lắng nghe, thư ký ngồi ở một bên làm tốc kí.
Hoắc Nhiên ngồi ở bên khác cạnh ông, thỉnh thoảng cúi đầu viết cái gì đó vào notebook.
Hắn mặc một bô tây trang cao cấp giống như Hoắc Chấn Đông, biểu tình thật lạnh lùng, thoạt nhìn phảng phất như đang suy nghĩ vài trăm triệu vấn đề lớn.
Mà dưới chiếc bàn nặng nề màu cà phê đậm, hắn bình tĩnh nâng chân bắt chéo lên, lại đột nhiên nhớ tới hồi tối hôm qua Đào Tri Việt tiện tay chuyển phát cho hắn bài viết 《 Chú ý, tư thế ngồi kiểu này không cần thiết! 》, nên đành phải tự giác buông chân xuống.
Lại là một ngày mông tê dại ngồi trong phòng họp.
Xuất phát từ những kiến nghị mà hắn đã cung cấp cho Hoắc Chấn Đông lần trước, sau khi trải qua nhiều lần thảo luận và nghiên cứu, hiện tại hướng phát triển dự án TOD của Hoắc thị đã có những phương hướng thay đổi lớn.
Bởi vậy mấy ngày nay tất cả mọi người đều rất bận, Hoắc Chấn Đông thì càng ở trong văn phòng tới tận đêm khuya, hắn cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện tình cảm với Hoắc Chấn Đông.
Nhưng Hoắc Nhiên lần đầu tiên yêu đương ngày nào cũng có tràn ngập chuyện hạnh phúc muốn chia sẻ, người có quan hệ tốt nhất là bạn nối khố thì không thể nói, những người bạn khác thì không biết sẽ nói chuyện rất nhàm chán, Hoắc Tư Hàm nhiều lần trở thành nạn nhân đã tuyên bố sẽ block hắn.
Chỉ còn lại ba hắn không bị đầu độc.
Hoắc Nhiên trộm liếc mắt nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, quả thực là tâm ngứa khó nhịn.
Hoắc Chấn Đông đang quan sát biểu tình của mọi người nhân được ánh mắt của hắn, hơi hơi nghiêng người lại, thấp giọng nói: “Có phải con có ý kiến gì không?”
Vì thế Hoắc Nhiên cũng lặng lẽ thò lại gần một chút, nghiêm mặt nói: “Con cảm thấy khi nói lại bắt đầu trật đường ray một lần nữa, vẫn là trước tiên xác định lô đất thành phố nào sẽ được đổ bộ trước tiên rồi lại thảo luận chi tiết.”
Khi nhiều người đang thảo luận một vấn đề cùng một lúc thì rất dễ dàng xuất hiện tình huống như vậy, những người có nền tảng nghề nghiệp khác nhau sẽ nắm giữ một điều gì đó chưa được xác định, không ngừng thảo luận về những ưu nhược điểm có thể nảy sinh, bởi vậy sẽ không ngừng kéo dài, cuối cùng phát hiện sau nửa ngày hàn huyên tịch mịch, thứ này có khả năng sẽ không xuất hiện trong phương án.
Hoắc Chấn Đông trầm tư một chút, tìm ra một kẽ hở chèn chủ đề vào: “Hiện tại có hai ý tưởng chính, một hướng là đầu tư vào các thành phố lớn có năng suất cao, hoặc là trước tiên giành được các thành phố vừa và nhỏ có ảnh hưởng.

Hiện tại số liệu cũng gần như đã được thu thập, trước tiên chọn một con đường đi.”

Mắt thấy hai phái sắp bắt đầu dài dòng người này theo ý nọ, Hoắc Nhiên đã nhanh chóng lật giở những điều đã viết mấy ngày qua, giành mở miệng trước.
“Các vị, xét thấy mục đích kinh doanh của chúng ta là xây dựng thương hiệu và tầm ảnh hưởng, vì vậy tôi muốn cung cấp một ý tưởng từ góc độ của những người trẻ tuổi.”
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc: “Mục tiêu cơ bản của các dịch vụ TOD là cư dân của thành phố này, nhưng chỉ có du khách từ khắp nơi trên đất nước hay thậm chí là trên thế giới mới thực sự làm cho nó nổi tiếng và có ảnh hưởng hơn.”
“Mà hiện tại nhóm du khách là quân chủ lực, đồng thời nhóm du khác nắm giữ quyền lên tiếng trên mạng cũng là người trẻ tuổi.

Tôi nghĩ chúng ta nên xuất phát từ điểm quan tâm chung nhất của họ.”
“Ngoại trừ các danh lam thắng cảnh địa phương không thể tái tạo đơn giản, tôi cho rằng hai điểm thu hút quan trọng nhất là ẩm thực và mua sắm, trong đó ngưỡng ăn uống thấp hơn, những năm gần đây, các thành phố du lịch nổi tiếng về cơ bản đều dựa vào thức ăn ngon đặc biệt như một điểm bán hàng.”
“Có thể tưởng tượng một cảnh tượng như vậy, một chuyến đi ngắn vào cuối tuần hay thậm chí là ban đêm trong ngày làm việc, tại ga tàu điện ngầm hoặc là ga đến của sân bay, họ có thể trực tiếp hoàn thành trải nghiệm ẩm thực và mùa sắm trong khu phực hợp TOD, phong cách độc đáo của thành phố cũng sẽ được phản ánh trong khu đô thị thu nhỏ này.”
“Cứ như vậy đến rồi đi, họ có thể đánh giá cao phong cảnh hấp dẫn nhất ở thành phố này chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, có thể biến du lịch liên thành phố và liên tỉnh thành một hành vi hằng ngày hóa, tỷ lệ ghé thăm lặp lại sẽ tăng lên trên diện rộng, bởi vậy nên đề tài và tầm ảnh hưởng nhờ việc này mang lại sẽ tăng lên theo cấp số nhân.”
“Tôi cho rằng nếu như xuất phát từ một tầm nhìn xa như vậy, chúng ta hẳn là nên ưu tiên xem thành phố này có sức hấp dẫn du lịch bền vững hay không, mà không phải hơn là quy mô lớn, vừa và nhỏ.”
Giọng nói hắn rơi xuống, phòng họp yên tĩnh trong chốc lát, chẳng mấy chốc đã nảy sinh cuộc thảo luận sôi nổi dọc theo hướng này.
Hoắc Chấn Đông thật ra có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn hắn.
Cuộc họp ngày hôm nay bắt đầu có hiệu quả, sau khi tan họp, lão Hoắc tổng lại giữ lại tiểu Hoắc tổng đang vô cùng háo hức muốn tan làm.
Chờ sau khi những người khác đi xong, Hoắc Chấn Đông uống ngụm trà, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, gần đây có phải xảy ra chuyện gì không?”
Hoắc Nhiên dỡ xuống biểu tình tiêu chuẩn của tổng tài, nới lỏng cà vạt, kinh ngạc nói: “Rõ ràng như vậy sao?”
“Từ nhỏ con đã không hứng thú với công việc kinh doanh, lúc học đại học cũng không muốn theo ngành kinh doanh, chơi bời một năm sau khi tốt nghiệp thế nhưng con đã đúng hạn trở lại, thực ra khiến ba rất ngạc nhiên.”
Giọng điệu của Hoắc Chấn Đông rất bình tĩnh: “Vốn dĩ ba cho rằng con sẽ lưu lạc khắp nơi mấy năm, dưới áp lực của ba, không có cách nào mới đành phải quay về.”

“Cho nên ba mới không để con tiếp xúc với công việc cụ thể của công ty ngay lập tức, trước tiên bắt đầu giao tiếp với mọi người, chậm rãi bồi dưỡng hứng thú, đỡ cho con phải vất vả nhiều thứ, rồi con trực tiếp bỏ gánh không làm.”
Hoắc Nhiên chột dạ nói: “Nào có khoa trương như vậy……!Hơn nữa cũng không thể trách con, không có hứng thú chính là không có hứng thú, đây là bản năng.”
“Kính viễn vọng quái dị đó?” Hoắc Chấn Đông khó được vui đùa với hắn hai câu.
“Đương nhiên không phải.” Hoắc Nhiên lập tức phủ định nói, “Thật sự không được vẫn là đột biến gen quái dị đi.”
Vào sinh nhật năm tuổi của Hoắc Nhiên, lúc đó Hoắc Chấn Đông đã bắt đầu hình thành sự nghiệp vốn dĩ muốn mua cho hắn một bộ sách thiếu nhi vỡ lòng về quản lý tài chính như một món quà, bồi dưỡng năng lực tài chính từ khi còn nhỏ.
Kết quả ngày đó đột nhiên rơi xuống trận mưa sao băng lớn, Hoắc Chấn Đông đang ngồi trong ô tô hướng tới trung tâm mua sắm mà vẫn bận nghe điện thoại công việc, ngước mắt lên một cái là thấy được.
Sao băng bất ngờ rơi xuống kéo theo cái đuôi dài xẹt qua bầu trời, rực rỡ vô cùng, người đi đường không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu đồng thời dừng lại, nhìn thật sâu vào bầu trời đêm đang sáng ngời nhờ ánh sáng.
Hoắc Chấn Đông hạ cửa kính xe xuống, lời muốn nói trong lúc nhất thời cũng quên mất, để đầu dây bên kia truyền đến âm thanh alo alo.
Cuối cùng ông do dự một chập trước quầy hàng của tiệm sách, sau đó lẳng lặng bước đi, mua cho Hoắc Nhiên một chiếc kính viễn vọng có độ chính xác cao.
Từ cái đêm khi nhận được món quà này, Hoắc Nhiên đã bị bầu trời sao rộng lớn và lãng mạn hấp dẫn, không có việc gì thì quấn lấy quản gia dẫn hắn tìm một nơi thật tốt để ngắm sao.
Khi lớn lên một chút, hắn bắt đầu la hét nói muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, hắn không hề hứng thú đến công việc của Hoắc Chấn Đông đang mỗi ngày hốt bạc.
Trước khi Hoắc Nhiên kết thúc cuộc hành trình vòng quanh thế giới, ngoại trừ những người bạn quen biết từ nhỏ, hầu như không ai biết hắn là con trai của Hoắc Chấn Đông, ngay cả bạn cùng phòng đại học cũng cho rằng điều kiện gia đình của hắn không tệ mà thôi.
Đối với người anh trai hoàn toàn lạc bước khỏi con đường phú nhị đại, cô em gái Hoắc Tư Hàm càng học theo, không thể nhìn ra dáng vẻ của một đại tiểu thư.
“Nhưng mà ba cũng rất tò mò, nếu như ngày đó ba mua cho con một bộ sách theo như kế hoạch ban đầu thì bây giờ sẽ là dạng gì?”
Hoắc Nhiên không khỏi có chút cảm khái: “Con sẽ biến thành người cuồng công tác có đầu óc kinh doanh đặc biệt sao?”
“Không có nếu như.” Hoắc Chấn Đông lắc đầu, “Trên mỗi một con đường mòn lúc nào cũng có vô số nhánh rẽ, đi hướng nơi nào đã là vận mệnh, cũng là ngẫu nhiên.”
Nói đến đây, Hoắc Nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt để nói.

Hắn hắng giọng, trịnh trọng nói: “Ba, thực ra gần đây con đã đi trên một con đường có vẻ hơi đặc biệt đối với người ngoài……”
Hoắc Chấn Đông tức khắc có chút khẩn trương, sống lưng thẳng tắp: “Con nói đi, ba có thể chịu đựng được.”
“……! Con đường này không cần phải lúc nào cũng bày ra biểu tình đại nghĩa diệt thân đâu.” Hoắc Nhiên thấp thỏm nói, “Con chỉ là quen bạn trai mà thôi, không có nghiêm trọng như vậy.”
Hoắc Chấn Đông giật mình, nhìn hắn thẳng tắp.
Hoắc Nhiên nghiền ngẫm biểu tình của ông, nhịn không được lại bưng ly nước lên uống, chuẩn bị nghênh đón bão táp sắp đến.
Sau một lát trầm mặc, Hoắc Chấn Đông mở miệng nói: “Là đối tượng nghiêm túc sao? Hay là giống Tiểu Cận?”
“Là nghiêm túc! Tuyệt đối không giống cậu ta!” Hoắc Nhiên đáp, “Nói đến cậu ta……!Nếu không ba tìm một cơ hội nói chuyện với chú Cận đi? Khuyên cậu ta đừng làm loạn nữa, sống những ngày như vậy thật là quá nhàm chán.”
Hoắc Chấn Đông gật đầu: “Ồ, hiểu rồi.”
Hoắc Nhiên chờ ông tiếp tục nói, kết quả Hoắc Chấn Đông cứ dừng lại như vậy, cúi đầu nhìn chằm chằm phiến lá trôi trong nước trà trong vắt, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ba, có phải là ba quá bị sốc rồi không, cho nên mới nhất thời không có phản ứng?”
Trái tim của Hoắc Nhiên vẫn còn đang treo cao, không còn cách nào khác đành phải tìm lời nói: “Ba nghĩ thế nào có thể nói với con, đừng kìm nén, nếu như nóng nảy hãy phát ra, con vẫn rất kiên cường, có thể chịu đựng được……”
Trong lời nói lải nhải của hắn, Hoắc Chấn Đông thình lình nói: “Gần đây có trở nên chăm chỉ đến công ty là vì cậu ta sao?”
“A? Hẳn là vậy.” Hoắc Nhiên gãi gãi đầu, “Con không nghĩ tới, nhưng ba nói như vậy, hình như là có nguyên nhân này……”
Nói xong, hắn vừa phân tích cho chính mình: “Thực ra không phải là con không có hứng thú với công việc kinh doanh của ba, có lẽ là vì con vẫn luôn cảm thấy ba đã làm rất tốt trong việc này, có lẽ con không thể vượt qua ba, cho nên mới theo bản năng mà cảm thấy không có liên quan gì đến con.”
“Hiện tại không biết vì điều gì, con đột nhiên cảm thấy có động lực.

Thế nhưng là do em ấy rất nỗ lực trong công việc, chắc chắn là con bị lây nhiễm rồi, cho nên ba nói đúng, là vì em ấy.”
Sau khi kết thúc bài phát biểu, Hoắc Nhiên còn không quên cấp dán vàng cho người yêu của mình.
Hoắc Chấn Đông nhìn vẻ mặt của hắn, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ hoài niệm vô hạn.
“Con rất giống ba 20 năm trước, nhưng con may mắn hơn ba.


Lúc đó cuộc sống quá khó khăn, ngay cả giúp ba vá quần áo thì mẹ con luôn canh cánh trong lòng là còn bao nhiêu sợi chỉ, càng không dám sinh con, sợ làm hại các con.”
“Sau đó ba nghỉ việc ở xí nghiệp và đi làm buôn bán, bắt đầu từ việc lập một gánh hàng rong, hàng ngày đếm tiền khi kết thúc công việc, ba cũng giống như con hiện tại vậy, hưng phấn đến nỗi tóc tai đều dựng đứng.”
“Thật tiếc vì ba đã đi đúng con đường được cho là kỳ tích, nhưng cũng đi nhầm một con đường khác quan trọng hơn, con phải lấy ba như một bài học.”
Trong chất giọng trầm thấp cảm khái của Hoắc Chấn Đông, Hoắc Nhiên cảm thấy trái tim của mình như bị nhẹ nhàng gõ nhẹ một chút.
“Gần đây con có qua gặp mẹ không?” Hoắc Chấn Đông hỏi.
“Tối hôm trước có đi, mẹ lại mập hơn một chút, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, thế nhưng còn nói mình đang mập.”
Hoắc Nhiên kìm nén cảm xúc, nhớ tới hồi ức thì cười rộ: “Con đã nói với mẹ điều này, mẹ ngạc nhiên thật lâu, còn nói rằng nghĩ con sẽ độc thân mãi mãi.

Vốn dĩ mấy ngày hôm trước con đã muốn nói với ba, nhưng ba bận quá, vẫn không tìm được cơ hội.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hoắc Chấn Đông cũng nở một nụ cười nhẹ, kéo ra nếp nhăn quanh mắt.
“Sắp đến giờ rồi, con muốn tan làm thì mau trở về đi thôi.”
“Ba không can thiệp vào chuyện riêng của con, ba tin tưởng con biết mình đang làm gì.”
Cuối cùng ông nói: “Ba hẳn là nên tin tưởng điều này sớm hơn.”
Hoắc Nhiên phải mất một lúc sau mới phản ứng lại, đây là là lời xin lỗi của Hoắc Chấn Đông đối với câu chuyện xưa cũ.
Hắn đứng lên chuẩn bị rời đi, trước khi xoay người, hắn suy nghĩ một chút, duỗi tay ta bắt tay Hoắc Chấn Đông.
“Ba, cảm ơn ba.” Giọng nói của hắn rất thành khẩn, “Ngày mai gặp lại.”
Hoắc Chấn Đông ngồi tại chỗ, nhìn hắn rời đi, hơi hơi gật đầu, cũng khẽ nói: “Ngày mai gặp lại.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.