Bạn đang đọc Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi – Chương 32
[ HR: Ảnh đại diện mới thật đẹp! ]
Thời điểm nhận được tin nhắn này, Đào Tri Việt đang chuyên chú ngồi trước máy tính gõ số hiệu, hôm nay không có thời gian để lướt diễn đàn, phải hoàn thành cho xong công việc còn xót lại trong ngày đã.
Tới gần 11 giờ, Đào Tri Việt cuối cùng cũng hoàn thành xong hết mọi việc xoa xoa bả vai đau nhức, đôi mắt gần như không mở ra được, lúc chuẩn bị đứng dậy đi tắm rửa nghỉ ngơi thì nhìn thấy tin nhắn nằm trong danh sách đã thật lâu chưa đọc.
[ Đào: Vừa rồi đang làm việc.
]
[ Đào: Đó là ảnh tôi chụp ^-^]
HR vẫn như mọi khi mà trả lời nhanh chóng.
[ HR: Đã trễ thế này còn phải làm việc sao? ]
[ HR: Mau đi nghỉ ngơi đi.
]
Đào Tri Việt đương nhiên không chịu thừa nhận việc mình đã phân tâm rồi lười biếng vào ban ngày, cậu có chút xấu hổ mà nói cho qua chuyện.
[ Đào: Công việc hôm nay có hơi bận, ngày mai sẽ không đâu.
]
[ Đào: Còn đường Nam Sơn thì sao, ăn ngon không? ]
[ HR: Ngon lắm, vốn dĩ muốn chia sẻ với em, nhưng bây giờ nói ra thì lại giống như phóng chất độc đêm khuya vậy.
]
[ HR: Cho nên chờ đến ngày mai rồi lại nói.
]
Đối với tốc độ thông thạo từ ngữ thông dụng của, Đào Tri Việt cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đáng tiếc bây giờ không thể hợp tình hợp lý mà khích lệ anh ấy nữa.
[ Đào: Được.
]
[ Đào: Vậy tôi đi tắm trước.
]
Chờ đến khi cậu tắm một thân ấm áp, mang theo trạng thái mơ màng sắp ngủ trở lại giường, trong điện thoại đã đầy các tin nhắn của HR.
[ HR: Hôm nay ăn quá nhiều, lần sau nhất định phải kiểm soát bản thân mới được.
]
[ HR: Sắp đến cuối tuần rồi, tuần này trôi qua nhanh quá, bác sĩ Đào có thể nghỉ ngơi cho tốt trong ngày nghỉ rồi.
]
[ HR: Cuối tuần này có một bộ phim tình cảm mới ra mắt, em có muốn xem không? ]
[ HR: Tôi thấy có rất nhiều blogger đề cử, nghe nói vừa cảm động lại vừa buồn cười.
]
Tin nhắn tiếp theo cách đó năm phút.
[ HR: Một mình đi xem cũng sẽ rất vui vẻ.
]
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]
Trước khi đi ngủ nhìn thấy những chuyện bình thường vụn vặt như vậy, không biết vì điều gì, Đào Tri Việt cảm thấy một lát nữa cảnh trong mơ sẽ trở nên dịu dàng.
Đào Tri Việt không thường xem phim tình cảm, nhưng sau khi nhìn thấy HR tự động chắp vá, lời từ chối như thế nào cũng không thể nói ra.
[ Đào: Được, đi xem vào chiều thứ bảy nhé.
]
[ HR: Được!!! ]
[ HR: Tôi cũng đi xem.
]
[ HR: Ngủ ngon, bác sĩ Đào, chúc em có những giấc mơ đẹp / ánh trăng ]
[ Đào: Ngủ ngon ~]
Đào Tri Việt rất nhanh chìm vào mộng đẹp, đêm nay, cậu rất trùng hợp mơ thấy mình và HR cùng nhau xem phim điện ảnh.
Vì thế trong suốt ngày thứ sáu tiếp theo, cậu bị một sự chờ mong vi diệu vây quanh.
HR vẫn luôn không hỏi cậu, có muốn cùng nhau xem phim không.
Nếu thật sự hỏi, cậu sẽ đáp ứng sao?
Đào Tri Việt không biết đáp án.
Nhưng cậu vẫn cứ kéo dài đến sáng thứ bảy mới mua vé xem phim, bởi vì nếu mua muộn hơn sẽ không có chỗ ngồi tốt.
Trong khoảng thời gian này HR cũng chỉ bóng gió hỏi cậu, vào chiều thứ bảy cậu sẽ xem phim lúc mấy giờ, giọng điệu rất cẩn thận khiến Đào Tri Việt không nhịn được mà bật cười.
Một mình đến rạp chiếu phim, đại đa số xung quanh đều là những người có đôi có cặp, trong không khí tràn ngập hương vị thức ăn cho chó này, cậu mơ hồ có một chút mất mát.
Điện thoại của HR đã yên lặng nửa ngày, Đào Tri Việt liên tiếp muốn chủ động chọc hắn, nhưng lại nỗ lực nhịn xuống.
Thời điểm hai mươi phút trước khi bắt đầu chiếu phim, cuối cùng HR cũng gửi tin nhắn đến.
[ HR: Bác sĩ Đào, em mua ghế ngồi nào vậy? ]
Đào Tri Việt ngẩn người, tâm tình đột nhiên rung động lên, cậu vô thức nhìn về bốn phía, luôn có cảm giác HR sẽ xuất hiện trong không khí này giây tiếp theo.
Một lát sau, cậu mới nhớ ra rằng HR cũng không biết cậu đang ở rạp chiếu phim nào.
Đối phương thậm chí còn không biết cậu trông như thế nào nữa.
Đào Tri Việt nhịn không được đỡ trán, cảm thấy chỉ số thông minh của mình dạo gần đây đang dần dần trượt xuống đáy rồi.
[ Đào: Ghế 12 hàng 9.
]
[ HR: Được nha.
]
Ngay sau đó không còn động tĩnh gì nữa, Đào Tri Việt yên lặng tự hỏi trong chốc lát, trong lòng ngứa ngáy.
Mười phút sau, việc kiểm vé bắt đầu.
Chờ đến khi cậu vào rạp rồi ngồi xuống ghế của mình, HR đã gửi tới một tấm hình.
Đào Tri Việt click mở, đó là một tấm vé của một rạp chiếu phim khác trong thành phố, cậu nhớ chỗ đó hình như ở trung tâm thành phố.
Sau đó cậu nhìn thoáng qua số ghế được in ở chính giữa.
Ghế 13 hàng 9.
[ HR: Như vậy chúng ta chính là cùng nhau xem phim nhé ^-^]
[ HR: Tôi đã mua coca và bắp rang, bắp rang đặt ở tay vịn phía bên trái, coca thì đặt bên phải.
]
[ HR: Coca thật lạnh, gas cũng nhiều, hôm nay cũng có thật nhiều người xem phim.
]
[ HR: Cái quảng cáo này cũng thật ngớ ngẩn, nhưng lại có hơi buồn cười.
]
Đào Tri Việt nhất thời không nói nên lời, cậu nhìn ghế 13 trống không bên cạnh mình.
Phảng phất như trước mặt cậu thật sự xuất hiện chàng trai cao lớn kia, mới vừa uống xong một ngụm coca lành lạnh, nhìn màn hình lớn đang chiếu quảng cáo trước phim, lộ ra biểu tình buồn cười, sau đó yên lặng nghiêng người sang, nhỏ giọng phun tào, hơi thở ấm áp chạm vào cổ cậu.
Ở giữa bọn họ có một túi bắp rang nóng hổi mới ra lò, tràn ngập hương vị caramel ngọt ngào.
Trong một cơn mê, hình như cậu đã lạc vào một thời không khác.
Đào Tri Việt ngẩn người nửa ngày, trong lòng dâng lên vô số loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời, cậu cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ hoàn chỉnh, nhưng lại không làm được.
Những gì xảy ra vào thời khắc này vượt xa phạm vi lý giải của cậu.
Người này vẫn luôn mang đến cho hắn những điều bất ngờ và ngoài ý muốn như thế.
Trên màn hình lớn vẫn luôn chiếu những đoạn quảng cáo đủ loại phong cách phù hoa, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vang từ hàng ghế phía trước, Đào Tri Việt phát ngốc nhìn chằm chằm đằng trước, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cậu cúi đầu đánh chữ.
[ Đào: Ừm, thật ngốc.
]
Được mang vào bầu không khí xem phim cùng nhau, Đào Tri Việt cầm lòng không đậu mà có chút lo lắng.
[ Đào: Vị trí này thật tốt, bên cạnh tôi hẳn là có người ngồi đi.
]
Ngay khi những lời này được thốt ra, cậu thật sự cảm thấy xấu hổ không thôi, đang muốn nhanh chóng thu hồi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thì HR đã giành trước một bước gửi tin nhắn qua.
[ HR: Sẽ không, hôm nay tất cả ghế số 13 hàng thứ 9 đều thuộc về tôi.
]
[ HR: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
[ Đào:!!! ]
Đào Tri Việt chấn động một chút, nhưng cũng cảm thấy giống như không ngoài ý muốn.
Vào cái ngày ngẫu nhiên gặp nhau kia, cậu đã lờ mờ đoán được gia cảnh giàu có bất phàm của đối phương.
Đại khái là bởi vì HR trong những lần tiếp xúc online không hề lộ ra trạng thái mình là người có tiền, ngược lại giống như một người bình thường, cho nên cậu lựa chọn cố tình quên đi chuyện này.
Đào Tri Việt click mở danh sách yêu thích, cố gắng tìm một biểu tượng cảm xúc có thể phản ánh chính xác tâm trạng hiện tại, làm loãng bầu không khí đang rất ái muội này.
[ Đào: Châm thuốc cho đại lão.jpg]
[ HR: A, tôi không có hút thuốc! ]
[ HR: Tôi cũng ít khi uống rượu, chỉ thỉnh thoảng tiếp xúc một chút trong những dịp công tác.
]
[ HR: Cũng không có những đam mê bất lương nào! ]
[ HR: Mặc dù tôi thích uống coca, nhưng mà tôi thường xuyên tập thể dục, cho nên thân thể rất khỏe mạnh, lượng đường trong máu cũng bình thường.
]
Đề tài dần dần đi lệch hướng, nhìn từng tin nhắn mới nhảy ra, tâm tình ái muội thoáng chốc tiêu tán, Đào Tri Việt dở khóc dở cười.
Quả thực giống một trường hợp kỳ quái cho một buổi hẹn hò online do nhầm lẫn.
[ Đào: Chú chim cánh cụt nhỏ luôn suy tư và tự hỏi về thất bại.jpg]
Đào Tri Việt thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói sang chuyện khác.
[ Đào: Xem phim thôi! ]
[ HR: Được nha, chỗ tôi cũng vừa mở màn.
]
Đào Tri Việt ngay sau đó tắt âm lượng, bỏ điện thoại vào túi, tập trung tinh thần nhìn về phía màn hình lớn.
Âm thanh nói chuyện nho nhỏ của các khán giả khác trong phòng cũng dần yên lặng, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng ho khan.
Vì là bộ phim tình cảm nên không có khán giả trẻ em, hôm nay vận khí thật tốt, cũng không có ai đi ra đi vô nghe điện thoại, có thể chuyên tâm đắm chìm trong cốt truyện của bộ phim.
Chỉ là Đào Tri Việt xem được vài phút thì tinh thần cứ luôn lan man, bất giác nhìn vào ghế số 13 bên cạnh vẫn luôn trống không.
Nhất định là anh ấy đang duỗi tay ăn bắp rang.
Sau đó uống một ngụm coca.
Quang ảnh trên màn hình rơi vào mắt anh ấy, sáng ngời mà lập loè.
Hương thơm bỏng ngô của người khác mua bay vào mũi, tầm tay bên cạnh trống trơn, Đào Tri Việt bỗng nhiên cảm thấy thực hâm mộ.
Trên màn hình nữ chính vừa kết thúc một ngày xui xẻo, sau đó ngẫu nhiên gặp được nam chính giống như trên trời giáng xuống.
Pha quay chậm, hình ảnh dừng lại, âm nhạc lãng mạn vang lên, gió thổi qua tóc mái trên trán nam chính, hàm răng trắng thật sự lóe sáng.
Đào Tri Việt mặt vô biểu tình.
Còn không bằng một cái liếc mắt của HR trong triển lãm trò chơi nữa.
Tầm mắt vẫn luôn nhìn qua nhìn lại giữa ghế bên cạnh và màn hình lớn, sau vài phút giãy giụa dày vò, Đào Tri Việt thật sự nhịn không được, cúi người nói xin lỗi hàng ghế khán giả, đi ra khỏi rạp.
Không thể chỉ có một mình HR hưởng thụ bắp rang và coca được.
Ôm túi bỏng ngô lớn nhất trở về chỗ ngồi, cái ly cũng lớn hơn, Đào Tri Việt cảm thấy mỹ mãn ôm nó vào ngực, trước hết uống một hơi coca.
Khí tức sảng khoái tràn vào tim và phổi, cả người đều trở nên phấn chấn.
Kết quả là khi nhìn xung quanh, cậu chỉ có thể không ngừng uống coca để tiếp tục cuộc sống của mình.
Đào Tri Việt cảm thấy buồn ngủ không phải là vấn đề của hắn, dù sao thì ở hàng ghế trước cũng có cặp đôi bắt đầu ghé tai nhỏ giọng nói chuyện với nhau, một chập nhìn bên trái một chập nhìn bên phải, chỉ là không nhìn thẳng vào màn hình phía trước.
Điện thoại trong túi nhẹ nhàng rung lên, Đào Tri Việt như trút được gánh nặng, vội vàng lấy ra.
Cậu đã chỉnh tối màn hình, dùng một bàn tay cẩn thận chặn ánh sáng mờ hắt ra bên ngoài, sợ ảnh hưởng đến người khác.
[ HR: Buồn ngủ quá, muốn ngủ.
]
[ HR: Tôi nghe thấy ở hàng ghế sau có tiếng ngáy rất lớn, rất có tiết tấu, ba dài một ngắn.
]
[ HR: Tôi cảm thấy hết một nửa người nhìn anh ta còn buồn cười hơn lúc xem phim nữa.
]
Đào Tri Việt bị lời miêu tả của hắn chọc cười.
[ Đào: Tôi cũng buồn ngủ.
]
[ Đào: Bộ phim này thật không hay.
]
[ HR: Đầu mèo rơi lệ.jpg]
[ HR: Thực xin lỗi, tôi cho rằng những gì blogger đó nói là đúng.
]
[ HR: Không ngờ rằng lại khác xa một trời một vực.
]
[ Đào: Không sao, ít nhất là bỏng ngô ở rạp này ăn rất ngon.
]
[ Đào: Có vị bơ.
]
[ HR: Của tôi là vị caramel, sắp ăn xong rồi.
]
Đào Tri Việt nhân tiện nhìn thoáng qua túi bỏng ngô trên tay, tức khắc dâng lên một tâm lý đua đòi kỳ lạ.
[ Đào: Tôi còn hơn nửa túi! ]
Nương theo ánh sáng hắt ra từ màn hình lớn, cậu chụp một bức ảnh bỏng ngô, có chút đắc ý mà gửi qua.
[ HR: Hâm mộ.
]
[ HR: Màu sắc của vị caramel hình như đậm hơn.
]
Vì thế HR cũng gửi qua một bức ảnh chụp bỏng ngô, quả nhiên ít hơn nhiều so với túi của cậu.
Lý trí nói với Đào Tri Việt, hiện tại hai người bọn họ ấu trĩ như học sinh tiểu học, nhưng cậu vẫn mang theo ý cười mà lưu lại bức ảnh bỏng ngô caramel này.
[ Đào: Anh sắp ăn tới những hạt bắp chưa nổ rồi.
]
[ Đào: Cẩn thận bị cứng nha.
]
[ HR: Đã ăn rồi.
]
[ HR: Đầu mèo rơi lệ.jpg]
……!
Thời gian đình trệ nhanh chóng trôi đi, bộ phim kết thúc, đèn trong rạp lại sáng lên, không ít người chơi điện thoại đến mức mệt mỏi, rủ nhau duỗi người đấm lưng.
Đào Tri Việt cũng vậy, sau hai tiếng đồng hồ, nam nữ chính trên màn ảnh tan tan hợp hợp vài lần, nhưng cậu hoàn toàn không nhớ được cốt truyện, chỉ thu hoạch được một lịch sử trò chuyện dài mấy chục trang.
Mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi rạp, Đào Tri Việt chớp chớp đôi mắt ê ẩm, cảm thấy hôm nay thật sự rất giống như đang nằm mơ.
Không chỉ là trong giai đoạn theo đuổi ái muội, cho dù là cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt thì cũng chỉ là những phương thức bình thường này: Ăn cơm, xem phim, đi công viên giải trí, đi dạo phố……!Đều không ngoại lệ, luôn yêu cầu hai người đối mặt tiếp xúc với nhau.
Trước ngày hôm nay, Đào Tri Việt hoàn toàn không thể tưởng được, dưới tình huống hoàn toàn không thấy mặt mà vẫn có thể “cùng nhau” xem phim.
Cậu cảm động trước sự tôn trọng thầm lặng và lòng khoan dung của HR, rốt cuộc thì những người có tiền trong tiểu thuyết và phim ảnh thì chỉ cần động ngón tay là có thể tìm kiếm được người kia bất kỳ lúc nào.
Cậu nói rằng cậu chưa sẵn sàng để gặp mặt, đối phương đã thật sự coi đây là tiền đề, im bặt không nhắc tới chuyện này, nỗ lực nghĩ cách biểu đạt hảo cảm từ một chỗ khác.
Sợ cậu nghĩ nhiều, ngay cả số ghế ngồi cũng được kéo dài đến lúc gần bắt đầu bộ phim mới hỏi cậu.
Không ai sẽ không động lòng.
Đào Tri Việt cảm thấy, sau khi kết thúc bộ phim này, cậu dường như đã chuẩn bị tâm lý để gặp mặt HR.
Cậu muốn chân chính ở trong cùng một không gian với đối phương, cùng nhau chia sẻ bỏng ngô và coca, vai sát vai cùng nhau xem phim.
Nhưng trước đó, cậu còn có một chút tò mò cùng chờ mong.
HR có thể chuẩn bị cho cậu những bất ngờ nào không?
Đào Tri Việt lén lút suy nghĩ miên man trong lòng, bước chân rơi xuống phía cuối dòng người, chậm rãi đi về lối ra của rạp.
Phía trước truyền đến tiếng xao động nhỏ, Đào Tri Việt bừng tỉnh khỏi muôn vàn suy nghĩ, tò mò nhìn sang.
Ngay tại lối ra sảnh rạp chiếu phim bày vài thùng hoa hồng lớn, một nhân viên nữ đang tặng hoa cho khán giả bước ra, đứng bên cạnh là các nhân viên hỗ trợ giữ gìn trật tự, khung cảnh độc đáo này cũng đã thu hút rất nhiều khán giả từ các rạp khác dừng lại bàn tán.
Hầu hết những người đến xem phim đều là các cặp đôi, mỗi khi một nam một nữ tay trong tay bước ra, nhân viên sẽ mỉm cười và gửi tặng một bông hồng, đồng thời gửi lời chúc thống nhất: “Chúc hai vị hạnh phúc mỹ mãn.”
Hầu hết các cô gái đều nở nụ cười bất ngờ, nhận lấy cành hoa, vui vẻ dựa sát vào bạn trai cùng nhau rời đi.
Một số ít khán giả tới đây xem phim một mình, thậm chí còn nhận được một bó hoa hồng còn đặc biệt hơn.
Trong nhóm người đang chờ rời đi, dần dần truyền đến những âm thanh thì thầm kinh ngạc.
“Mặc dù phim này không hay, nhưng phương diện khác quanh bộ phim thật lãng mạn nha.”
“Cái này hình như không phải do người làm phim làm đâu, trước đó anh có lướt Weibo, không thấy có người nói sẽ tặng hoa.”
“Anh mới thấy có người cùng thành phố đăng Weibo, là ở rạp chiếu phim khác, hình như là chỉ có bộ phim này mới có.”
“Hở, sao người thì nhiều hoa người thì ít hoa thế, đây là mang đến ấm áp cho cẩu độc thân sao? Một bó thật lớn nha!”
Nghe thấy đôi ba câu truyền vào tai, trái tim của Đào Tri Việt nhảy lên kịch liệt, cậu cảm thấy bản thân bị ảo tưởng quá phận rồi, thế cho nên mới xuất hiện ảo giác.
Mãi cho đến khi những người phía trước nhận hoa rời đi, cuối cùng cũng đến cậu ở phía cuối dòng người, cô gái phụ trách đưa hoa nhìn trái nhìn phải, xác định là cậu tới một mình, liền tặng cho cậu một bó hồng lớn kiều diễm rực rỡ.
Mỗi đóa hoa nhiệt tình nở rộ, trên từng cánh hoa điểm xuyên những giọt nước, rực rỡ lóa mắt.
“Vị tiên sinh này, chúc ngài có cuộc sống vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc.”
Đào Tri Việt ngơ ngác nhận lấy, bó hoa thơm ngát ngập tràn trên cánh tay, cậu thế nhưng có chút không biết làm sao, sau đó thật không biết là nên bước đi bằng chân trái hay chân phải.
Cũng may phía sau đã không còn khán giả, cậu đứng lặng tại chỗ, vẻ mặt thất thần, cô gái đưa hoa không khỏi đánh giá cậu, dần dần nghĩ ra điều gì đó, lộ ra biểu tình hâm mộ.
Hóa ra hàng chục đóa hồng cùng nhau nở rô, lại là một mùi hương nồng nàn đến thế.
Điện thoại lại rung lên lần nữa, trên màn hình hiển thị tin nhắn của HR vừa mới gửi tới.
[ HR: Em nhận được hoa chưa? ]
Tầm mắt của Đào Tri Việt bị màu đỏ tươi chôn vùi, hương thơm che trời lấp đất chen vào trái tim, khiến người ta thiếu chút nữa quên đi hô hấp, cậu khó khăn đánh chữ trả lời.
[ Đào: Là anh tặng sao? ]
[ HR: Ừm! ]
[ HR: Mặc dù có rất nhiều người nhận được, nhưng mỗi một bó hoa đều là muốn tặng cho em.
]
[HR: Tất cả mọi người ôm hoa, em sẽ không đỏ mặt nữa ^-^].