Bạn đang đọc Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi – Chương 107: Phiên Ngoại 7 Tuyến If Thời Không Song Song 5
Kỳ nghỉ hè năm mười sáu tuổi đã trở thành kỳ nghỉ hè yêu thích nhất của Hoắc Nhiên.
Chính xác mà nói, phải là một nửa.
Sau khi giành được sự hảo cảm max điểm từ ba Đào và mẹ Đào, Hoắc Nhiên đã quang minh chính đại thỉnh thoảng chạy đến nhà Đào Tri Việt học tập và vui chơi, nếu như không phải ở đây không có phòng thừa dành cho khách, hắn chỉ thiếu điều dọn qua ở luôn.
Nhưng những tháng ngày vui sương luôn có vẻ ngắn ngủi.
Thời điểm cuối tháng 7, Đào Tri Việt cũng đang rất vui vẻ muốn cùng Đào Đào về quê, thay thế cha mẹ không thể không đi làm mà về làm bạn với ông nội bà nội ông ngoại ba ngoại, hai bên thay phiên sống một thời gian, khi trở về Bắc Kinh thì cũng sắp khai giảng.
Nói cách khác, ước chừng khoảng một tháng không gặp được đào lớn và đào nhỏ.
Thời điểm biết được tin dữ này, Hoắc Tư Hàm hiếm khi làm bài tập hè vào tháng bảy, đã khóc tới tâm tê phế liệt không dứt suốt ba ngày.
“Hu hu hu đều là do anh Tri Tri dạy tốt quá……!Sớm biết rằng em sẽ không làm bài tập, hẳn là dùng hết thời gian để chơi với Đào Đào, dù sao thì tháng tám vẫn có thể làm……”
Hoắc Nhiên mới đầu rất bình tĩnh, cảm thấy đứa em gái khóc thút tha thút thít thật là quá khoa trương, một tháng thôi mà, rất nhanh sẽ qua, khai giảng lại có thể gặp nhau.
Nhưng vào ngày thứ ba khi đang chán nản làm bài tập ở trong phòng, Hoắc Nhiên phát ngốc nhìn chằm chằm câu hỏi địa lý trên giấy mà hắn thường làm một cách dễ dàng, lúc phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, bản thân hắn lại vẽ một bím tóc xoắn nhỏ trên cực bắc của bản đồ mô hình trái đất.
Như vậy lại thoạt nhìn giống như một quả dưa hấu no đủ mượt mà.
Hoắc Nhiên đầu tiên là không nhịn được cười một chút, sau đó lập tức cảnh giác nhìn ra phía cửa.
Cũng may Hoắc Tư Hàm không ở đây.
Hắn nghĩ nghĩ, sửa những đường vĩ tuyến đều đặn thành những đường xiêu vẹo, cố gắng làm cho nó giống như hoa văn trên vỏ quả dưa hấu, sau đó dùng điện thoại chụp một cái, gửi qua cho Đào Tri Việt.
[ HR: Xem quả dưa hấu địa cầu của tôi! ]
Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp dùng chữ H làm nick name của phần mềm chat, dùng chữ cái của họ, cảm giác vừa ngắn gọn vừa ngầu, thế nhưng lại dễ dàng dẫn đến nghĩa khác, cho nên mới đổi thành chữ cái viết tắt của tên họ.
Đào Tri Việt đang ở nhà bà ngoại ở quê, buổi sáng nói chuyện phiếm rồi theo ông nội đi hái củ ấu trong hồ, giữa trưa lập tức ăn một mẻ củ ấu mới mẻ thanh ngọt, Hoắc Nhiên thèm đến mức quyết đoán gửi hình ảnh sang cho em gái.
Cả đám cùng thèm đỡ hơn phải một mình thèm.
Đào Tri Việt không biết đang làm gì, một lúc lâu sau mới trả lời lại hắn.
[ Đào: Ha ha ha ha ha.
]
[ Đào: Sao lại không dùng bút chì? Bút đen làm sao xóa được 0_0]
Hoắc Nhiên cuối cùng cũng chờ được tin nhắn trả lời, ném bút đi, hớn hở mở tin nhắn.
Sau đó đồng tử lập tức chấn động.
Quả dưa hấu địa cầu màu đen lẳng lặng nằm trên giấy chăm chú nhìn hắn.
Xong rồi, hắn sẽ chết trước mặt giáo viên địa lý của mình luôn.
[ HR:……]
[ HR: A a a a a! ]
[ Đào: o(*≧▽≦)ツ]
[ Đào: Cho ngươi xem chân chính dưa hấu.
]
Trong tấm hình cậu gửi tới, là ruộng dưa hấu xanh mướt, một bàn tay gạt đám dây leo rậm rạp phía trên sang một bên, cố ý để lộ ra quả dưa hấu to tròn cho hắn xem.
Đây là tay phải của Đào Tri Việt, ánh mặt trời trong hình rất gay gắt, nhưng làn da cậu vẫn trắng nõn như cũ.
Thế mà không bị phơi đen.
Bàn tay Đào Tri Việt hình như nhỏ hơn tay hắn một chút.
Không biết hôm nay cậu mặc quần áo gì, có đội mũ rơm của ông ngoại không nhỉ?
Hoắc Nhiên làm như không thấy quả dưa hấu là chủ thể trong tấm hình, hắn nhìn chằm chằm bàn tay trong góc thật lâu, còn tưởng tượng đến Đào Tri Việt đã mấy ngày không gặp một lần.
HR: Cậu có đội mũ rơm không? Cẩn thận trời nắng.
Sau khi vô thức gõ mấy chữ này, Hoắc Nhiên mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như có chỗ nào đó không đúng.
So với tò giấy làm bài đã te tua, cùng với ruộng dưa hấu đối với hắn rất mới mẻ mà nói……!Thì hắn càng quan tâm Đào Tri Việt hơn.
Hắn muốn biết Đào Tri Việt đang mặc gì, vừa rồi đang làm cái gì, giờ khắc này đang suy nghĩ gì.
Tại sao hắn lại thất thần vẽ quả địa cầu thành trái dưa hấu chứ?
Khi đó hắn suy nghĩ cái gì?
Tầm mắt Hoắc Nhiên di chuyển qua lại giữa dưa hấu giả và dưa hấu thật.
Tin nhắn mới của Hoắc Tư Hàm bỗng nhiên nhảy ra.
[ Đang thất tình đừng có quấy rầy: Anh đang làm gì thế! Đang làm gì đang làm gì! ]
[ Đang thất tình đừng có quấy rầy: Đừng có trốn trong phòng giả bộ học tập!! ]
[ Đang thất tình đừng có quấy rầy: Hay là nói với ba mẹ một tiếng, sau đó hai chúng ta đi ra ngoài chơi đi! Em không muốn làm bài tập về nhà, em muốn xả stress QAQ]
[ HR:? Sao đổi thành tên này? ]
[ HR: Em yêu sớm? ]
[ Đang thất tình đừng có quấy rầy: Anh trai thật ngốc quá đi! Không gặp được Đào Đào em giống như thất tình vậy đó a a a, mỗi ngày mất hồn mất vía không muốn ăn uống, chẳng lẽ anh không có sao! ]
[ HR:……!Không có.
]
Là một quả đào khác.
Lúc thất thần, hắn nghĩ về căn phòng màu xanh của Đào Tri Việt, với tấm rèm màu trắng ở hai bên, ánh nắng chiếu vào, sách giáo khoa cùng bài kiểm tra trải dài trên bàn gỗ, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót, một hơi thở trong lành và yên bình khắp căn phòng.
Khi Hoắc Nhiên cúi đầu xem đề mục mày, luôn là nhịn không được trộm nhìn về phía Đào Tri Việt.
Cậu làm bài tập rất nghiêm túc, yên tĩnh lại chăm chú, chỉ có ngòi bút phát ra âm thanh sàn sạt trên mặt giấy.
Tất cả ánh sáng rực rỡ đều hội tụ trong đôi mắt cậu.
Hoắc Nhiên đắm chìm trong ký ức nhìn bên cạnh theo phản xạ, lại không có một bóng người.
Trong phòng chỉ có mình hắn.
Đào Tri Việt hồn nhiên không biết những việc này lại chụp một tấm ảnh mới, chia sẻ nó với bạn tốt.
[ Đào: Còn có một cái đáng yêu hơn.
]
Đào Đào đội một chiếc mũ viền hoa ngồi trên quả dưa hấu, tay chân nhỏ nhắn, cười đến ngốc nghếch, tay trái cầm một chiếc ô nhỏ bằng ren, tay phải thì mũm mĩm.
[ HR: Thật đáng yêu.
]
Nhưng không phải là người mà hắn muốn nhìn thấy nhất.
Trong lòng rung động không giải thích được, Hoắc Nhiên không cần nghĩ ngợi mà gửi một tin nhắn.
[HR: Tôi muốn nhìn thấy ảnh chụp của anh trai Đào Đào.
]
Trên bàn của Hoắc Nhiên có hai khung hình, một tấm mà một nhà bốn người chụp chung, một tấm khác là hình ảnh ăn dưa hấu ngày đó.
Hình ảnh rất đẹp, nhưng giữa hắn và Đào Tri Việt lại có hai đứa nhỏ, cho nên khoảng cách có vẻ như rất xa xôi.
Nếu có thể sóng vai ngồi cùng nhau thì tốt rồi.
Câu nói huỵt tẹt lưu lại trong hộp thoại một phút, đang lúc Hoắc Nhiên mang nỗi lòng bồn chồn rối rắm xem có nên thu hồi lại tin nhắn không, thì Đào Tri Việt lại gửi tin nhắn tới.
Tấm hình này có chút hơi mờ và mất nét, nhưng Đào Tri Việt ở chính giữa tấm hình cười rất xán lạn, quả nhiên cậu đang đội chiếc mũ rơm lớn màu vàng của ông ngoại, mặc sơ mi trắng và quần jean xanh, phía sau là đồng ruộng màu xanh vô tận, giống như cảnh trong phim.
[ Đào: Là Đào Đào chụp.
]
Nụ cười rạng rỡ của đối phương xuyên qua màn hình lạnh băng, thẳng tắp đâm vào đáy lòng hắn.
Bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập càng ngày càng rõ ràng.
Đêm nay, Hoắc Nhiên trằn trọc xác nhận hai việc.
Hình như hắn đã thích Đào Tri Việt.
Nhưng Đào Tri Việt hẳn là vẫn chưa thích hắn, cho nên mới có thể đáp ứng yêu cầu đột ngột của hắn một cách rất tự nhiên.
So với việc cùng giới tính của hai người là sự thật đã định, giờ phút này Hoắc Nhiên càng lo lắng một vấn đề khác hơn.
……!Hình như hắn đã lặp đi lặp lại là Đào Tri Việt không thể yêu sớm.
Đào Tri Việt thậm chí vì thế còn đưa ra lời bảo đảm: “Tớ bảo đảm trước khi vào đại học sẽ không yêu đương.”
Hình ảnh quen thuộc rõ ràng trước mắt.
Lần đầu tiên động tâm hưng phấn cùng vui sướng, nhưng lại lập tức bị sự hối hận trào dâng lấn át.
Trước không nói đến việc đói phương có thích mình hay không, đều bởi vì hắn tẩy não nhiều lần, Đào Tri Việt có khả năng căn bản sẽ không yêu đương……
Làm tốt lắm, Hoắc to gan.
Hoắc Nhiên thống khổ trở mình, vùi đầu vào gối, không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc này chút nào.
Hắn muốn xuyên về vài tháng trước rồi đánh mình một trận, hoặc là trực tiếp tua nhanh đến năm 18 tuổi.
Tại sao lại như vậy.jpg
Không được, hắn phải nghĩ ra biện pháp, cứu vớt lấy mầm tình yêu đang bị bóp chết trong nôi.
Hoắc Nhiên tự đào cho mình một cái hố thật lớn nghĩ như thế.
Vì thế vào ngày khai giảng của năm hai cao trung, Đào Tri Việt trở về từ phương nam sau nửa kỳ nghỉ hè, kinh ngạc phát hiện, bạn cùng bàn của mình hình như biến hóa không.
Phảng phất đã trải qua một biến cố trọng đại gì.
Biểu hiện cụ thể nhu sau: Một lớp trưởng luôn tuân thủ nghiêm ngặt không thể phân tâm yêu đương mà phải tập trung học tập cho tốt, đột nhiên làm ngược lại, mạnh mẽ tuyên dương tầm quan trọng của việc có bạn cùng học.
Ngay từ đầu Đào Tri Việt còn chưa phát hiện.
Trong lúc ra chơi, trên hành lang có một đôi học sinh ghé vào nhau nói chuyện, một nam một nữ, rõ ràng là một cặp tình nhân.
Hoắc Nhiên ngồi bên cửa sổ ánh mắt sáng lên, lập tức ra vẻ bình tĩnh nói: “Bọn họ nhất định là đang thảo luận học tập, rất chăm chỉ, bạn học cùng nhau tiến bộ thật tốt.”
Đào Tri Việt rất ngạc nhiên: “Hình như bọn họ đang bí mật hẹn hò.”
“Không phải!” Hoắc Nhiên kịch liệt phủ nhận, “Chuyện học tập, sao có thể nói thành yêu đương chứ!”
“Nhưng mà bọn họ đang nắm tay……”
“Là đang mượn cục tẩy!”
Đào Tri Việt:……
Một tháng không gặp, Hoắc Nhiên hình như càng ngốc hơn.
Mặc dù ngốc thật sự đáng yêu.
Một lát sau, Hoắc Nhiên lại do dự nói: “Cậu thích ngắm phong cảnh sao?”
“Hả?” Đào Tri Việt trả lời, “Thích.”
Hoắc Nhiên mạnh mẽ đẩy mạnh tiêu thụ nói: “Vậy cậu có muốn đổi chỗ ngồi không? Phong cảnh chỗ của tôi tương đối tốt, sát cửa sổ, có thể dễ dàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời mùa thu sẽ không gắt, còn có gió thổi, rất thoải mái.”
Hắn muốn cho Đào Tri Việt ngồi ở vị trí tốt hơn.
Mà hắn cũng có thể quang minh chính đại quay đầu sang, làm bộ ngắm phong cảnh, thực tế là nhìn người ngồi cùng bàn.
Đào Tri Việt cười rộ lên: “Không sao đâu, chỗ này cũng rất tốt.”
Hoắc Nhiên hẳn là lúc nghỉ hè thường xuyên đến chỗ cậu làm bài tập, cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên muốn đền bù cho cậu một chút ở phương diện khác đi.
Thật ra không cần khách khí như vậy.
Nghĩ đến đây, Đào Tri Việt chủ động nói: “Tối nay đến nhà tớ ăn cơm không? Đào Đào nói muốn gặp cậu.”
“Được.” Hoắc Nhiên vội gật đầu, buột miệng thốt ra, “Vậy cậu muốn……”
Lời nói đến bên miệng, lại bị hắn mạnh mẽ nuốt về.
Đào Tri Việt hỏi: “Muốn cái gì?”
“Cậu muốn……!Muốn làm cái gì?” Hoắc Nhiên lâm thời sửa từ nói lắp bắp, “Mới từ quê trở về, cậu có cái gì —— có chuyện gì muốn làm không?”
Đề tài thay đổi thật nhanh.
Nhưng Đào Tri Việt thực sư có một chuyện muốn làm.
“Tớ muốn đi tắm kỳ (tắm có người chà lưng), cậu có biết nhà tắm nào tương đối tốt không?”
Khi nói chuyện với ông nội về cuộc sống ở Bắc Kinh, ông nội có hỏi cậu, có từng đi nhà tắm công công ở phía bắc bao giờ chưa, đó là trải nghiệm thần kỳ không thể thử ở phương nam, khiến cho Đào Tri Việt rất tò mò.
Hoắc Nhiên chấn động: “Tắm kỳ?”
“Đúng vậy.” Đào Tri Việt hứng thú bừng bừng nói, “Ông nội tớ nói rất vui, cho nên tớ cũng muốn đi thử một lần.
Cậu có muốn đi không? Chúng ta có thể cùng đi.”
Cùng đi tắm kỳ.
Ở nhà tắm công cộng phương bắc.
Không mặc quần áo trong lúc tắm.
Hoắc Nhiên nửa ngày không nói chuyện.
Đào Tri Việt vẫn luôn không chờ được câu trả lời, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn, mới phát hiện Hoắc Nhiên vẫn cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.
Khuôn mặt hình như có hơi đỏ.
“Cậu rất nóng sao?” Đào Tri Việt quan tâm nói.
Hoắc Nhiên có ý đồ lừa dối để qua ải đành phải tự tát vào mặt mình: “Là do phơi nắng……”
Đào Tri Việt nghe vậy, mờ mịt ngẩng đầu nhìn mặt trời đã treo cao.
Mặt trời mua thu cuối cùng có gắt không?
Đây là một vấn đề rất hay.
Điều chắn chắn duy nhất chính là, ít nhất là vào cuối tuần khi hai người bọn họ đi nhà tắm, mặt trời vẫn rất gắt.
Chứng cứ chính là nước da của Hoắc Nhiên vẫn luôn ửng đỏ.
Tại quầy lễ tân của trung tâm tắm rửa huy hoàng, hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh tiếp nhận chiếc vòng tay do người phục vụ đưa cho, đồng thời dặn dò Đào Tri Việt thay dép lê trước.
Có trời mới biết hắn đã dành trọn một tuần để sửa sang lại danh sách các nhà tắm nổi tiếng ỏ Bắc Kinh do thư ký của Hoắc Chấn Đông tổng hợp, mới lựa chọn ra một nhà tắm xa hoa và thân thiên với mọi người, với dịch vụ tắm rửa chuyên nghiệp, xông hơi, tiệc đứng, biểu diễn ca múa hát, v.v., lại không đến mức quá phù hoa, trang hoàng cũng rất có phẩm vị.
Thư ký của Hoắc Chấn Đông có lẽ cũng cảm thấy rất bối rối, lần đầu tiên giúp con trai của ông chủ làm việc, thế nhưng lại là thu thập và phân loại giới thiệu chi tiết về các nhà tắm quy mô nhỏ trong thành phố.
Là muốn tụ hội thần bí gì đó trong nhà tắm sao?
Thư ký vô cùng nghiêm túc mà ghi chú giá cả từng phòng riêng và số lượng người có thể tiếp đãi, thậm chí còn cố ý ghi rõ là học sinh không thể uống rượu, những thứ lung tung rối loạn khác càng không được phép.
Hoắc Nhiên không biết giải thích như thế nào chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
Đây là lần đầu tiên hắn đi chơi đơn độc với Đào Tri Việt sau khi sinh ra tình cảm khác thường với cậu.
Bốn bỏ năm lên chính là hẹn hò, cho dù đó là đơn phương.
Lần đầu tiên hẹn hò rất quan trọng.
Phải để lại ấn tượng tốt cho Đào Tri Việt mới được.
……!Nhưng chuyện đầu tiên sao khi thay giày đi vào khu tắm rửa, chính là cởi quần áo.
Tiết tấu này thật sự là quá nhanh.
Tủ đồ của bọn họ ở cạnh nhau, cho nên cũng sẽ đứng chung một chỗ thay quần áo.
Đào Tri Việt vốn dĩ không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Nhiên giống như cố ý quay đầu nhìn qua, lập tức cảm thấy cũng hơi xấu hổ.
Hơn nữa đợi chút còn phải tắm chung với nhau.
Nghe nói các trường đại học ở phương bắc cũng có nhà tắm công cộng, mọi người đều muốn quen với việc trần trụi mông cùng nhau tắm rửa, nhiều nhất là một tấm rèm được kéo bên ngoài buồng tắm.
Từ giờ trở đi phải thích ứng trước, cũng coi như là vì chuẩn bị cho kỳ thi ở Yến đại.
Ít nhất tắm rửa ở trung tâm tốt xấu cũng có một chiếc quần cộc, lúc đi ăn buffet xem biểu diễn thì cũng có thể mặc áo choàng tắm.
Đào Tri Việt tìm được rồi một cái thanh kỳ góc độ, vì chính mình thư giải mê chi khẩn trương cảm xúc.
Ngón tay cậu dừng trên cúc áo sơ mi, khi tháo từng chiếc cúc, giọng nói của Hoắc Nhiên từ phía sau vang lên.
“Cậu muốn……!Cậu muốn uống nước không?”
Hắn đã rất cố gắng làm bộ như đang bình tĩnh, nhưng vẫn có một sự căng thẳng không kiểm soát được trong giọng nói của hắn.
“Tôi đi lấy nước, muốn uống nước, sẵn tiện giúp cậu lấy.”
Hai người lưng đối lưng, bóng lưng đơn bạc mảnh khảnh của thiếu niên khiến nhịp tim thiêu đốt, làn da trắng nõn sáng lên dưới ánh đèn vàng ấm áp, không khí giống như vũng bùn ngưng đọng, hô hấp trào ra từ sâu trong lòng ngực, trúc trắc nảy mầm.
Đào Tri Việt phát hiện lòng bàn tay đang nắm lấy mép quần áo của mình đang thấm đẫm mồ hôi.
Nhất định là lỗi của máy lạnh.
Trong không khí yên tĩnh chỉ có hai người, mọi tạp âm đều biến mất, những tiếng động vụn vặt quanh tai cũng khuếch đại vô hạn.
Cậu nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của Hoắc Nhiên.
Trái tim của cậu cũng như đám mây, phiêu phiêu nhẹ nhưng không.
Mặc dù như thế, Đào Tri Việt vẫn nghiêm túc trả lời Hoắc Nhiên.
“Tớ không khát, nhưng hình như máy lạnh ở đây hơi cao, cậu có nóng không?”
Hoắc Nhiên lặng lẽ nắm chặt nắm tay, hít sâu, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Không phải là vấn đề của mặt trời và máy lạnh.”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên mãnh liệt kiên định.
“Là tôi thích cậu.”.