Đọc truyện Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp – Chương 17: Giang Ly, mong cậu tha thứ cho tôi!
Tôi và Đông Tử bỏ chạy thục mạng, Giang Ly cũng lo lắng quay người chạy
theo bọn tôi. Ở phía sau, trên bãi cỏ, mấy người phụ nữ đang mắng chúng
tôi không ngớt, sự nghịch ngợm của bọn tôi đã khiến đám người đó sôi sục lên. Nhưng với mấy đứa đang bỏ chạy trong gió đêm như bọn tôi, những
tiếng chế giễu, mắng mỏ kia nghe cũng không rõ ràng. Tôi chưa bao giờ
nghĩ mình 24 tuổi rồi mà còn có bản lĩnh làm những việc oanh liệt như
thế, thậm chí trong lòng còn cảm thấy vui sướng.
Lúc chạy đến cửa nhà Giang Ly, ba đứa bọn tôi đã thở hồng hộc. Tôi cúi người xuống ôm
ngực thở, đột nhiên tiếng của Đông Tử vang lên trên đỉnh đầu: “Giản Mỹ
Đạt, không được nhúc nhích!”
Trong lòng nghi ngờ, tôi ngẩng đầu lên kêu “A” một tiếng.
Dưới ánh trăng sáng, Đông Tử và Giang Ly hớn hở nhìn tôi. Đông Tử vươn tay
ra lắc lắc trên đầu tôi, trên tay cậu ta như có phép ảo thuật biến ra ba con tôm. Cậu ta đắc ý nói: “Ha, vừa đủ mỗi đứa một con. Giang Ly, nếm
thử xem, đồ ăn có được lúc rắc rối là ngon nhất đấy!”
Giang Ly nở nụ cười “hì hì” hiếm thấy, nhận con tôm Đông Tử đưa rồi lột vỏ nhét vào miệng nếm thử. Đột nhiên cậu ta nhìn về phía tôi nói nhỏ: “Ngon thì
ngon thật, nhưng hơi có mùi của tóc.”
Cậu ta quay sang tôi thẳng thắn hỏi: “Giản Mỹ Đạt, cậu chưa gội đầu mấy ngày rồi?”
Tôi liếc nhìn mái tóc bị dính nước canh hình như vẫn còn mấy giọt mỡ, bỗng nhiên cảm thấy mình thật oan uổng.
Chẳng qua tôi chỉ chưa gội đầu hai ngày thôi mà…
Tôi và Đông Tử bây giờ trông giống như mới bước ra từ thùng dầu mỡ, trên
vai Đông Tử thậm chí còn dính một cái lá. Giang Ly nhíu mày nói: “Mấy
cậu đi vào tắm trước đi!”
Trong lòng tôi reo hò ủng hộ, tối nay
tôi và Đông Tử hao tổn tâm trí cũng là để đợi lời mời này của cậu ta.
Tôi đang lo lắng bố Giang Ly – Giang Viễn Long sẽ gây trở ngại, cũng may giờ này ông ta đang dựa vào sô pha xem tin tức, trên tay cầm một tờ báo buổi chiều. Thấy ba đứa bọn tôi đi vào, ông ta ngạc nhiên một chút
nhưng lập tức mỉm cười vui vẻ, vẻ mặt hiền hòa. Vẻ ngoài của Giang Viễn
Long rất giống người tốt, ai có thể nghĩ rằng ông ta lại đang là nghi
phạm của cục cảnh sát chứ. Nhưng trên đời này không thiếu những kẻ táng
tận lương tâm có vẻ ngoài tưởng như vô hại.
Tôi và Đông Tử cung kính cúi đầu chào ông ta: “Cháu chào chú ạ!”
Giang Viễn Long nhìn bọn tôi, rồi thân mật hỏi: “Hai người bạn nhỏ này làm sao vậy?”
Giang Ly liếc bọn tôi một cái rồi trả lời: “Bọn họ gây họa lớn ở nhà bà Vạn.”
Giang Viễn Long “à” một tiếng. Tôi lập tức tiếp lời, ngoan ngoãn hỏi: “Chú
ơi, chú có thể cho bọn cháu mượn nhà tắm một lúc được không ạ?”
Đông Tử rất ghét mùi dầu mỡ trên người mình nên vội vàng nói: “Chú ơi, cháu
xin chú đấy! Cháu khó chịu lắm rồi, cháu phải gội đầu!”
Đông Tử
lẩm bẩm: “Tối nay bọn họ mời đầu bếp gì không biết, cho nhiều dầu mỡ quá đi mất. Giang Ly, gần nhà cậu có thú hoang không? Ví dụ như lợn rừng
chẳng hạn… Ôi mẹ ơi, mình thấy nguy hiểm quá! Đám dầu mỡ trên người mình và Giản Mỹ Đạt… Đây rõ ràng là hai miếng “sườn non” ngon nhất mà!”
Để tạo nên hình tượng ngây thơ vô đối của bọn tôi, tôi không che giấu nụ
cười chế nhạo cậu ta trước mặt Giang Viễn Long: “Ha ha, mình là sườn
non, cậu là sườn heo rán.”
Đông Tử vung tay kêu lên: “Này này, bạn Giản, nói chuyện kiểu gì đấy? Mình đẹp trai thế này cơ mà, có chỗ nào giống heo hả?”
Tôi lườm cậu ta, chống nạnh quay sang giận dữ nói: “Chẳng lẽ mình nói oan
cho cậu sao? Mình bị thế này là do con heo nhà cậu hại. Đồ khỉ kia, cậu
gấp cái gì thế? Đã ăn lại còn chạy, đã chạy lại không biết dừng, hại
mình ngã chổng vó. Mất mặt chết đi được cậu có biết không hả?”
Tôi chỉ trích không ngớt. Đông Tử đóng vai kẻ gây tai họa, mấp máy môi rất
muốn phản bác nhưng cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Mình chỉ bị vấp một cái thôi mà.”
Giang Viễn Long hiền lành nói: “Được rồi, được rồi, đi tắm là được mà! Hai đứa mau đi đi!”
Giang Ly chỉ vào cánh cửa nhỏ màu trắng ở đầu kia phòng khách lạnh lùng nói: “Ở bên kia.”
Đông Tử mừng rỡ, vừa định đi qua đó thì thấy tôi đang hung hăng lườm. Cậu ta đặt tay lên bụng, vẻ mặt khổ sở nói: “Bạn Giản, bạn để mình tắm trước
được không? Mình uống nhiều quá nên bụng toàn nước, khó chịu chết mất!”
Hai tay cậu ta siết lại ra vẻ cầu xin, tôi chống nạnh nhìn cậu ta: “Ưu tiên con gái, cậu không biết sao? Cậu muốn thừa nhận cậu là nữ sinh thì cậu
cứ đi trước đi. Nhưng mình nói cho cậu biết, một khi cậu đã thừa nhận
thì ngày mai chuyện cậu là con gái sẽ lan khắp toàn trường đấy.”
Đông Tử méo mặt cúi gập người, một tay ôm bụng, tay còn lại khổ sở hất hất
ra hiệu cho tôi tắm trước. Tôi cười sung sướng, mắt chớp chớp nhìn cậu
ta nói: “Mình sẽ tắm thật lâu, cậu cứ từ từ mà chịu đựng nhé!”
Trong khi tôi và Đông Tử tranh chấp, Giang Ly vẫn đứng bên cạnh vừa xem trò
vui vừa bóc quýt cho bố cậu ta. Nặng nề đi về phía cảnh cửa nhỏ màu
trắng, tim tôi đập thình thịch, thầm nói: Đông Tử, nhờ cậu cả đấy.
Tôi ở trong nhà tắm nhưng thật ra toàn bộ sự chú ý lại đặt hết ở bên ngoài. Lỗ tai tôi kề sát cánh cửa để theo dõi động tĩnh trong phòng khách. Tôi nghe thấy tiếng Đông Tử ở bên ngoài dậm chân: “Ôi mẹ ơi, cái cô nàng
Giản Mỹ Đạt ở trong đấy ấp trứng khủng long à? Giang Ly, nhà cậu còn cái nhà tắm nào không? Ôi mẹ ơi, bàng quang của mình sắp vỡ ra rồi! Không
xong rồi, không xong rồi…”
Không biết Giang Ly nói gì bên ngoài
mà trên cầu thang lập tức vang lên tiếng bước chân rất nhanh. Tôi thở
phào nhẹ nhõm nhưng tay nắm chặt. Lúc này tim tôi đập còn nhanh hơn, vì
thời gian còn lại chính là mấu chốt.
Tầng hai là không gian tuyệt đối riêng tư của người nhà họ Giang. Tôi tin chắc bất kỳ ai cũng không
để một người lạ xâm nhập vào nơi ở riêng của mình.
Tôi hít sâu
một hơi, nhìn khuôn mặt bướng bỉnh lem luốc trong gương của mình. Tôi
chậm rãi lấy bánh xà phòng trên khay, cắn răng đặt nó trên sàn gạch ướt, sau đó đạp một chân lên, còn chân kia nhấc lên để trượt trên bánh xà
phòng. Người tôi bỗng mất thăng bằng, trượt ngã xuống nền gạch như một
chú bướm.
Giây phút cơ thể ngã xuống tiếp xúc “thân mật” với đất
mẹ, lực hút cực đại của Trái đất làm đầu óc tôi choáng váng vài giây.
Theo bản năng, tôi kêu lên một tiếng thê thảm, cảm giác nóng ran khắp
lưng dồn dập lao đến. Tôi ngã cú này đúng là đau đến mức nhe cả răng!
Tiếng kêu thảm thiết của tôi quả nhiên đã gây ảnh hưởng không nhỏ tới những
người bên ngoài. Giang Viễn Long lo lắng cuống lên hỏi: “Cô bé, cháu làm sao vậy?”
Tôi kêu “ui da” hai tiếng, không vội giải thích.
Gần như cùng lúc, từ trên tầng truyền đến tiếng cộp cộp, sau đó rất nhanh,
câu hỏi đầy quan tâm của Giang Ly vang lên: “Ba, bạn ấy làm sao vậy?”
Giang Viễn Long nói: “Ba không rõ, nghe tiếng thì có lẽ là bị ngã.”
Giang Ly gõ cửa rầm rầm, âm thanh khẩn trương dồn dập, giọng nói gần gũi hơn
hẳn ngày thường: “Này, Giản Mỹ Đạt, cậu làm sao vậy?”
“Ui da, ui da…”
Tôi khẽ cắn môi, chịu đựng cái lưng đau ngồi dậy, phát hiện mông cũng đau.
Tôi giả bộ yếu ớt nói: “Mình… không sao, mình bị ngã một cái. Ui da, đau chết mất!”
“Không sao thật chứ?” Giang Ly ở ngoài kêu lên. “Cậu có cần giúp không? Đứng dậy mở cửa được không?”
Tôi ôm mông ngồi dậy nói dối: “Ui da, mình đau mông quá, không đứng dậy được.”
Lúc này Giang Viễn Long ở ngoài gõ cửa: “Cháu gái, đầu có bị đập vào đâu không?”
Tôi chỉ nói chuyện cho có lệ: “Chú ơi, đầu của cháu không sao, chỉ có mông
đau thôi. Ui da,… Ngày mai liệu mông của cháu có sưng vù như quả dưa hấu không?”
Tôi vừa chống tay đỡ thắt lưng vừa trả lời. Ngẩng đầu
nhìn lên phía tầng trên, tôi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, không
biết Đông Tử làm việc thế nào rồi. Tôi cắn rắn chịu đau để móc ra từng
ấy thời gian quý giá nên chỉ cho phép cậu ta thành công chứ không được
thất bại. Bỏ qua cơ hội tốt tối nay sẽ không có lần sau nữa.
Ở
ngoài cửa, giọng nói của Giang Viễn Long rõ ràng đã nhẹ hơn rất nhiều,
có lẽ đang nói chuyện với Giang Ly: “Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu, có lẽ cô bé sợ đau chút thôi.”
Giang Ly lại gõ cửa thêm lần nữa, sốt ruột hỏi: “Này, bây giờ cậu có thể ngồi dậy không?”
Tôi giơ tay lên hài lòng liếc nhìn khuỷu tay chảy máu do ma sát với sàn nhà và xoay người cố gắng đặt miếng xà phòng vào chỗ cũ. Tôi cúi đầu nhìn
đồng hồ, Đông Tử đã ở trên đó 2 phút rồi, thời gian tôi có thể kéo dài
cũng không còn nhiều nữa. Tôi ấp úng: “Mình… mình ngồi dậy được rồi,
không sao đâu. Giờ mình đang thử đứng dậy. Ôi ôi, tay mình chảy máu rồi… Hôm nay đúng là xui xẻo mà…”
“Đứng dậy rồi mở cửa nhanh đi! Có chỗ nào không thoải mái thì mau đến bệnh viện!” Giang Ly thúc giục ngoài cửa.
Cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì khó đảm bảo nhà họ Giang này không nghi
ngờ. Trong lòng lo lắng không yên, tôi lặng lẽ cầu nguyện rồi đành nhăn
nhó mặt mày mở cửa ra. Trời cao phù hộ, đúng lúc tôi mở cửa, trên cầu
thang đã có động tĩnh. Đông Tử mặt mũi lo lắng chạy xuống, thấy bộ dạng
của tôi, cậu ta lớn giọng ồn ào: “Làm sao vậy? Giản Mỹ Đạt cậu ấp trứng
thôi mà cũng gặp chuyện không may à? Lão tử đây thiếu chút nữa thì bị
cậu dọa sợ đến mức nghẹn lại cả bụng nước tiểu đấy. Cậu có biết trên đời này khốn khổ nhất là chuyện gì không?”
Tên nhóc này cứ căng
thẳng là tự nhiên nói nhiều hẳn, nhưng nhìn thấy sự thoải mái trong đôi
mắt cậu ta thì cục đá lớn trong lòng tôi cũng rơi xuống đất. Chắc chắn
cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Cuộc đời này, chuyện khốn khổ
nhất là nước tiểu không chạy ra ngoài mà chảy ngược vào bên trong. Như
thế đúng là sống không bằng chết!” Đông Tử đứng trước mặt bọn tôi lẩm
bẩm, nói xong còn thêm một câu: “Con gái như mấy cậu đúng là thủy tinh.”
Dứt lời, cậu ta vẫn giả vờ giả vịt nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Ha ha,
mình thấy cậu đúng là thủy tinh tốt đấy! Ngã thế nào hả? À, hôm nay ngã
hai lần rồi, ngã thêm lần nữa thì đúng là có số đại cát đại lợi đấy, ha
ha…”
Giang Ly lạnh lùng nhìn cậu ta. Giang Viễn Long cười tủm
tỉm, có lẽ cũng cảm thấy tên nhóc này thú vị. Chỉ có tôi là chán nản,
nghiến răng nghiến lợi dõi theo cậu ta. Tên nhóc này động tác rất nhanh
nhẹn linh hoạt, mới có mấy phút mà cậu ta đã rửa mặt sạch sẽ, ít nhất
cũng không thấy váng dầu nữa. Tóc cậu ta ướt sũng, có lẽ dùng vòi hoa
sen xả qua.
Tôi giả vờ nổi điên chỉ tay vào cậu ta, hổn hển nói: “Cậu… cậu mới phải “đại cát đại lợi” ấy. Cậu đúng là đồ đáng ghét!”
Giang Ly đứng bên cạnh tôi cũng lên tiếng dạy dỗ Đông Tử: “Bạn ấy vừa bị ngã, cậu nói chuyện cẩn thận một chút!”
Nghe thấy vậy, Đông Tử hơi ngượng nên chuyển sang giọng ngọt xớt, mặt mũi
cũng nghiêm túc hơn một chút. Cậu ta ngốc nghếch vò mái tóc ướt: “Mình…
mình chỉ nói đùa thôi mà, ha ha…”
Tôi đỡ cái thắt lưng phải chịu
thương tích nặng nhất để cúi người xin lỗi Giang Viễn Long: “Xin lỗi
chú, tối này làm phiền chú và Giang Ly rồi, cháu về đây ạ.”
Vẫn giữ ánh mắt khoan dung, Giang Viễn Long gật gật đầu và vỗ vai tôi: “Cô bé, tốt nhất cháu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi!”
“Cháu không sao đâu ạ. Chú không biết đấy thôi, cháu rất hâm mộ vòng ba vừa
lớn lại vừa cong của mấy cô gái nước ngoài. Ngã như thế này, dù mông
không cong được nhưng chắc chắn có thể to lớn. Cháu cảm thấy vui đấy ạ.”
Tôi đeo cặp khập khiễng đi ra cửa. Giang Ly nói với theo: “Để mình tiễn cậu!”
Đông Tử cũng đi giày đeo ba lô rồi nói xen vào: “Ha ha, Giang Ly, cậu khách
sáo cái gì chứ, không phải tiễn bọn mình đâu! Chỗ này chỉ có bọn mình
đánh người thôi, mấy người giàu có làm sao đánh được bọn mình? Ha ha…”
Giang Ly thản nhiên liếc xéo cậu ta một cái, mấp máy môi: “Tôi không tiễn cậu.”
Giang Ly tiễn bọn tôi đến con đường ở cổng biệt thự rồi gọi xe taxi. Trước
khi đi, tôi và Đông Tử chân thành xin lỗi cậu ta về những việc xảy ra
tối nay. Đông Tử liên tục nói lần khác sẽ mời cơm, tôi cũng cười hì hì
nói muốn mời cậu ta đi ăn vặt. Giang Ly vô tư đồng ý, không nhiệt tình
mà cũng không lạnh nhạt, thái độ già dặn không phù hợp với độ tuổi thiếu niên của mình.
Gió đêm trong khu này mang hương thơm nhẹ nhàng,
tâm trạng vui vẻ của tôi đột nhiên biến mất không một dấu vết vì sự chân thành trên khuôn mặt của chàng trai trước mắt. Từ tận đáy lòng tôi cảm
giác mang tên “áy náy” đang trỗi dậy, trong nháy mắt xâm chiếm toàn bộ
suy nghĩ của tôi. Tôi không thể cười nổi. Đột nhiên tôi sợ sự giả dối
của mình sẽ lây nhiễm sang vẻ mặt trong sáng của cậu ta. Tôi bỗng muốn
cả đời này tôi và cậu ta đừng gặp lại nhau nữa. Tôi cảm thấy bản thân
mình thật bẩn thỉu, không gì có thể rửa sạch được tội lỗi của sự dối
trá.
Trước khi lên xe, tôi quay lại nhìn Giang Ly. Gió thổi làm
rối tung mái tóc đen của cậu thanh niên ấy, một góc trên khuôn mặt cậu
ta ẩn trong bóng tối. Cậu ta đút tay vào túi quần, dáng vẻ vẫn lạnh lùng thản nhiên. Trong lòng tôi lặng lẽ nói với cậu ta: Giang Ly, mong cậu
tha thứ cho tôi! Nếu không được, cũng mong cậu biết rằng, thế giới của
người trưởng thành luôn có nhiều điều bất đắc dĩ. Tôi không hi vọng được tha thứ nhưng xin cậu hãy hiểu cho tôi!
Taxi bắt đầu chạy, bóng
của những hàng cây xanh nặng nề xẹt qua ô cửa. Đông Tử ngồi ở ghế trước, chúng tôi im lặng một lúc rồi mới nói chuyện với nhau.
“Làm xong rồi hả?”
“Vâng. Nhờ sư tỷ kéo dài thời gian cho em. Chị không sao chứ?”
“Không sao. Làm xong là tốt rồi.”
Chỉ có vài câu như thế trước khi tôi và Đông Tử xuống xe. Trải qua một buổi tối căng thẳng, dường như tất cả sức lực đều để lại ở nơi vừa ra đi.
Sau khi thành công đến, con người ta thường có cảm giác thật sự mệt mỏi.
Có lẽ là trong lòng mệt mỏi thì đúng hơn.
Trong một thoáng, nghĩ tới ánh mắt tin tưởng của Giang Ly, tôi cảm thấy niềm
tin mà mình vẫn kiên trì ủng hộ đã sụp đổ hoàn toàn. Đột nhiên tôi không nhận ra chính mình nữa.
Trước kia tôi vẫn cho rằng mình là người tốt, nhưng giờ phút này tôi bắt đầu nghi ngờ.
Tôi thật sự không biết lão Tôn đã mất kia làm sao có thể kiên trì mấy chục
năm như vậy, ông ta có thấy mệt không? Ông ta có những lúc cảm thấy
lương tâm cắn rứt, chịu đựng giày vò như thế này không?
Lúc này
Đông Tử có lẽ cũng có cùng suy nghĩ với tôi, cậu ta rầu rĩ hỏi: “Sư tỷ,
chúng ta làm như vậy có đúng không? Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Cậu ta nhìn lên bầu trời đêm thở dài nặng nề: “Nó thật sự coi bọn mình là bạn.”
Lòng tôi nặng trĩu. Tiếng cười nói của người đi bên cạnh không gây ảnh hưởng tới tôi, tôi lặng lẽ đi con đường của chính mình, không còn sức nói nổi một câu. Những cảm xúc chân thật trong lòng không nói ra được nên tôi
im lặng.
Tôi và Đông Tử vẫy tay tạm biệt. Tôi dặn cậu ta phải
thật cẩn thận, có vấn đề gì phải gọi điện cho tôi ngay. Thật ra tôi biết dặn dò như vậy cũng phí công, ai biết được Đặng Lũng sẽ giở trò gì.
Người muốn làm chuyện xấu thì rất khó đề phòng. Tâm trạng của Đông Tử
cũng buồn bực nên tạm thời mặc kệ rắc rối của bản thân, cúi đầu vẫy tay
tạm biệt tôi.
Tâm trạng cô đơn, tôi gửi tin nhắn cho lão Đàm báo
nhiệm vụ đã hoàn thành. Sau đó tôi một mình lang thang trên đường giữa
đêm khuya, nhớ đến một bài hát cũ “Người về thành phố trong đêm” vẫn
thường làm người ta bồi hồi.
Giọng người ca sĩ ấy trầm bổng du
dương hát lên cảm giác cô đơn gặm nhấm tâm hồn con người, làm hao mòn
mọi lý trí của người ta và chỉ thuộc về đêm đen.
Tôi cô đơn quá!
Tôi nhớ lần trước lang thang đi bộ trên đường như thế này là cùng người đàn ông kia, ngắm sao ngắm trăng, còn có cả mưa phùn lất phất. Đêm nay, sao trốn đi hết, cũng không thấy bóng dáng trăng đâu, chỉ có gió đêm nhẹ
nhàng lướt qua mái tóc. Tôi vươn tay ra, không chạm được bất cứ vật gì.
Đột nhiên tôi có suy nghĩ, nếu lúc này có anh ta ở bên cạnh thì tốt biết mấy.
Đi được một lúc, tôi mua ly nước chanh, vừa định gọi xe về chỗ Phi Ca thì
chuông điện thoại vang lên. Tôi nghĩ Phi Ca gọi nhưng nhìn kỹ hóa ra là
Khang Tử Huyền. Trong bóng đêm nhìn dãy số ấy, bông hoa có tên “cô đơn”
trong lòng tôi đột nhiên lụi tàn, khóe miệng tôi không kìm được khẽ mỉm
cười.
“Alô!”
“Ở đâu vậy?”
“Để làm gì?”
“Tôi nghĩ em biết.”
“Khụ, tôi không biết…”
“Sao? Bệnh mất trí nhớ của em đúng là vẫn chưa khỏi hẳn. Nhưng em yên tâm, tôi vẫn lưu tin nhắn!”
“Tôi… tôi muốn đi ngủ.”
“Ngủ trên đường sao? Tôi nghe thấy tiếng ô tô.”
Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định không làm trái lương tâm nữa. Tôi nói
rất nghiêm túc: “Tôi đang ở quảng trường Lạc Bách. Anh qua đây đi, tôi
đợi anh!”
“Được, ngoan ngoãn đứng đó đi, tôi đến nhanh thôi!”
Tôi cúp máy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, phát hiện một quầng sáng không
biết từ khi nào đã lộ ra trong đám mây. Nhìn ngắm cảnh trời đêm, chớp
mắt thêm mấy cái, bỗng nhiên tôi có ảo giác mình đang đứng dưới một bầu
trời đầy sao. Tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Lúc Khang
Tử Huyền đến, tôi đang ngồi ở một góc sáng của quảng trường vừa ăn kem
vừa nhàn nhã nhìn mấy cậu thanh niên chơi lướt ván. Quảng trường khá
đông người, một cậu nhóc đang xoay qua xoay lại ván trượt rất điệu nghệ, đôi lúc bay lên cao rồi hạ xuống nhẹ nhàng như gió. Bạn bè reo hò, vỗ
tay khen ngợi cậu ta.
Khang Tử Huyền đi đến trước mặt tôi, tôi
chỉ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc phía xa. Trên quảng trường rộng lớn, hai chúng tôi kẻ đứng
người ngồi, không hề ăn nhập với sự ồn ào nhộn nhịp phía bên kia.
Một đêm kì lạ. Chúng tôi chỉ lặng lẽ đứng một bên làm người xem và tôi
không thể không thừa nhận, cảm giác có người bên cạnh làm bạn thật sự
rất tốt. Cảm giác ấy ngọt ngào như cây kem sô cô la trong tay mà ta
không nỡ ăn hết.
Đưa miếng kem cuối cùng vào miệng, tôi phủi tay
định đứng lên, nhưng có lẽ do ngồi lâu tê chân nên nhất thời không đứng
dậy được.
“Này, kéo tôi một chút!” Tôi vươn tay sang người bên cạnh nhờ giúp đỡ.
Bàn tay to lớn của Khang Tử Huyền kéo tôi dậy. Bị bàn tay dính dính của tôi chạm vào, anh ta cũng không hề nhăn mặt. Tôi đứng dậy vừa định vỗ đôi
chân tê rần của mình, thì anh ta đã kéo tay tôi, lấy khăn trong túi ra
chậm rãi lau tay cho tôi như chăm sóc một đứa trẻ.
Trời đêm lấp
lánh ánh sao, tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông
đang cúi đầu cẩn thận lau từng ngón tay mình. Tôi cảm thấy vị sô cô la
ngọt ngào trong miệng như tan ra, trong lòng bỗng thấy ấm áp kì lạ.
Tôi im lặng nhìn Khang Tử Huyền. Thấy vậy, anh ta ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn tôi, trong mắt mang theo nét cười: “Làm sao vậy?”
Tôi nghiêng đầu hỏi lại: “Anh có biết bây giờ tôi muốn gọi anh là gì không?”
Anh ta không nói gì, ánh mắt ẩn chứa sự chờ mong.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn gọi anh là… ba.”
Khuôn mặt vốn đầy mong chờ của Khang Tử Huyền xịu xuống: “Muốn cũng đừng có gọi như vậy!”
Tôi giễu cợt: “Tôi nói thật đấy, dáng vẻ vừa rồi của anh rất giống một người cha.”
Khang Tử Huyền cười cười nhìn tôi, đột nhiên chỉa ngón tay vào khóe miệng tôi nói: “Khóe môi em có cái gì kìa!”
Tôi theo bản năng “a” một tiếng, còn anh ta xoay người nhanh như chớp,
trong khi mắt tôi đang trợn tròn lên, đôi môi nồng ấm đã chạm đến khóe
miệng rồi thì thầm vào tai tôi: “Vị sô cô la đậu phộng.”
“Anh…
anh… Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, sao anh dám…” Tay tôi run run
chỉ vào khuôn mặt đắc thắng của anh ta, vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi nhìn xung quanh. Hình như không có ai chú ý đến chúng tôi.
Khang Tử Huyền nhíu mày: “Bây giờ còn muốn gọi ba nữa không?”
Tôi lắc đầu liên tục, tức giận hét lớn: “Ba cái gì mà ba, còn không bằng loài cầm thú!”
Anh ta gật đầu, rồi đột nhiên cười cười ghé sát tay tôi thì thầm: “Đa tạ quá khen!”
Tôi đỏ mặt lên, giận dữ lườm anh ta một cái rồi xoay người đi không nhìn
anh ta. Tôi ủ rũ nói nốt một câu với vẻ thiếu tự tin. “Đã giao hẹn rồi
đấy. Đây là một trong ba cái đấy nhé!”
Khang Tử Huyền kéo cà vạt
trên cổ, hành động ấy kết hợp với mái tóc đột nhiên bị gió thổi rối tung tạo ra dáng vẻ của một tên côn đồ. Anh ta kéo tôi lại gần như xách một
con gà, tay trái khoác lên vai tôi, giọng nói nhẹ nhàng như than thở:
“Chà, nói thật thì tối nay tôi không có tâm trạng để hôn em.”
Tôi vốn không tình nguyện trả món nợ này, cũng không muốn nợ ân tình của
anh ta nên nhận được câu trả lời bất ngờ như vậy, tôi cảm thấy trên mũi
mình có một lớp bụi rơi xuống. Thật sự quá mất mặt!
Người đàn ông bên cạnh ở sát như vậy, có thể ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên
người anh ta. Cánh tay anh ta đặt trên vai tôi giống như định bắt tôi
làm con tin. Vốn dĩ tôi định quay người bỏ đi, nhưng làm như thế thì
Phương Lượng Lượng tôi có vẻ chẳng phong độ chút nào! Nhẫn nhịn chịu
đựng sự khó chịu trong lòng tôi vô tư “à” một tiếng.
Tôi bất giác lọc ra trong đầu những cô gái đẹp nhìn thấy tối nay, cuối cùng không
nhịn được hỏi nhỏ một câu: “Tối nay anh đã chọn được ai vậy?”
Lời nói buột ra khỏi miệng, tôi bỗng nhiên cắn phải đầu lưỡi. Giọng điệu
khi hỏi câu này có chút ghen tị xen lẫn chút buồn phiền. Tôi chỉ có thể
cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình, thật sự muốn xé rách cái miệng không
biết che giấu điều gì này.
Tiếng nói trầm thấp của Khang Tử Huyền tỏ vẻ đắc ý: “Ừ, chọn được một người. Rung động mạnh mẽ lắm.”
Nghe thấy câu trả lời ấy, trong lòng như bị đá chèn, tôi không sao thở nổi.
Tôi thầm nghĩ tên lăng nhăng này vừa mới giây trước còn sàm sỡ tôi, giây sau đó đã thông báo chuyện tình cảm của anh ta rồi. Trong lòng tôi vô
cùng xem thường anh ta, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên “ồ” lên một tiếng,
nói bóng nói gió: “Chúc mừng anh nhé! Mấy người đẹp tối nay tám phần đều vừa ý bà ngoại anh. Người lớn đã nhọc lòng như vậy, đúng là không mất
công toi! Mau mau mời cô ấy đi chơi, uống trà cầm tay rồi tỏ tình đi!”
Tôi làm ra vẻ sảng khoái vỗ ngực anh ta, khí khái nói: “Ha ha, người anh em, anh được lắm!”
Khi nói chuyện, tôi lặng lẽ cúi thấp người
lách mình ra khỏi cánh tay anh ta để nới rộng khoảng cách như thế mới có thể thoái mái thở được.
Có lẽ màn biểu diễn của tôi rất mất tự nhiên, nên Khang Tử Huyền liếc nhìn tôi rồi cười nhạt: “Đã nắm tay rồi.”
Trong lời nói của anh ta ẩn chứa sự ngọt ngào của đêm hè, tôi dỏng tai lên
nghe, lòng thầm nghĩ: “Tốc độ nhanh thật!” Tôi quyết tâm bỏ về nhà ngủ
một giấc.
Không ngờ anh ta quay đầu lại, vẻ mặt tỏ rõ sự mong chờ: “Phụ nữ bọn em thích được thổ lộ ở đâu?”
Giờ phút này mặc dù trái tim tôi đã bị axit ăn mòn nhưng vẫn cố nặn ra một
nụ cười thật tươi. Chú ý đến vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc của đàn ông này, tôi nghĩ tốt xấu gì cũng nên tác thành cho mối nhân duyên đẹp ấy, coi
như làm việc thiện. Vì thế tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Có lẽ
câu hỏi này mỗi cô gái khi mơ mộng đều đã tự hỏi mình rồi. Tôi từng cùng Phi Ca thảo luận về đề tài này. Hồi đó Phi Ca cũng hay mơ mộng, cô ấy
nói lúc nằm mơ đều hy vọng Phương Dịch Hằng sẽ viết lên chín trái bóng
chuyền màu trắng: “Khương Cát Phi, anh yêu em. Lấy anh nhé!”, sau đó đặt chín trái bóng này ở sân bóng mà cô ấy thường tập. Cuối cùng Phi Ca
khoa chân múa tay sung sướng, ánh mắt mơ màng: “Lượng Lượng, nghe ngốc
quá phải không? Mình vẫn tưởng tượng một ngày mình phát hiện ra mấy thứ
đặc biệt đó trong đống bóng chuyền, chăm chú nhìn kỹ lại, sau đó quay
người, oa, anh ấy đã đứng ngay sau mình. Oa, giống như trong phim vậy,
lấy anh ấy rồi có làm trâu ngựa mình cũng đồng ý.”
Hai năm trước
Phi Ca còn có thể mơ mộng như vậy, nên giải tỏa được những tích tụ trong lòng. Hai năm nay cô ấy thực tế hơn, không đề cập đến những hy vọng gần như không có khả năng trở thành hiện thực ấy nữa. Vì thế, tôi cũng từ
bỏ những mong muốn ban đầu.
Giống như phần lớn các cô gái, tôi
cảm thấy ngoài mùa xuân tràn ngập màu tím của hoa oải hương ở Provence
ra, vòng đu quay tràn ngập tiếng cười chính là nơi lãng mạn nhất thế
giới này. Nó gần ánh trăng nên cũng gần với hạnh phúc hơn. Nếu tỏ tình ở đó sẽ nhận được lời chúc phúc của bầu trời.
Đôi khi tôi nỗ lực
nhưng không đạt được kết quả. Tôi nhớ đến lần Phó Thần thổ lộ với tôi ở
một quán cà phê khuất tầm nhìn, thậm chí bên trong có một đôi tình nhân
đang cãi nhau. Tôi cảm thấy tôi và anh ta kết thúc vì không có một khởi
đầu tốt đẹp.
Chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, tôi rầu rĩ nhỏ giọng nói: “Ngồi trên đu quay khổng lồ cũng không tệ đâu.”
Giọng nói buồn bã của tôi bay vào trong gió, người đàn ông bên cạnh sau khi nghe đã “à” một tiếng rồi trịnh trọng nói: “Cảm ơn!”
Trái tim tôi bỗng dưng tụt xuống hố sâu.
Tối nay Khang Tử Huyền tiễn tôi về nhà. Yên lặng ngồi trên xe buồn chán
ngắm phong cảnh bên ngoài, tôi nhớ đến việc đã lừa dối một đứa trẻ, tự
tay phá hủy niềm tin của cậu ta với tôi, trong lòng cảm thấy không thể
bình tĩnh tiếp được nữa.
Không nhịn được, tôi hỏi người đàn ông
bên cạnh: “Tôi hỏi cái này, anh đã từng làm việc gì mà biết là không
đúng nhưng không thể không làm chưa?”
Khang Tử Huyền dừng xe trước đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Là con người thì ai cũng từng làm một vài việc như vậy.”
Tôi nổi hứng tiếp tục gặng hỏi: “Ồ, anh nói đi, anh đã làm chuyện gì?”
Anh ta mỉm cười lắc đầu: “Không có gì hay đáng để kể cả.”
Tôi không chịu từ bỏ: “Nói đi, anh nói đi… Tối nay tôi đã làm một chuyện
xấu nên tâm trạng rất tệ. Anh nói cái gì đó để một kẻ xấu xa như tôi tự
an ủi mình đi!”
Như nhìn thấy một chú chó đang vẫy đuôi mừng chủ, Khang Tử Huyền cười nhạo một chút rồi trấn an tôi: “Đồ nhóc con chưa lớn!”
Tôi cười ngốc nghếch: “Chú, kể chuyện cho cháu nghe đi!”
Khang Tử Huyền lại mỉm cười nhìn tôi vô cùng dịu dàng. Đến khi đèn xanh sáng
lên, những chiếc ô tô phía sau bấm còi inh ỏi, anh ta mới dời mắt đi nơi khác. Mặt tôi không biết từ lúc nào đã nóng ran lên. Tôi lại hồ đồ rồi, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Tôi sinh ra ở Mỹ, nhưng
bà ngoại tôi đã thuyết phục bố mẹ để tôi học hành trong nước, khi lên
trung học tôi mới lại chuyển trường về Mỹ… Khả năng thích ứng của tôi
không đến nỗi tệ, nên thay đổi hoàn cảnh sống đối với tôi cũng không
phải chuyện khó khăn. Tôi nhanh chóng đam mê môn bóng bầu dục, rất muốn
gia nhập đội bóng của trường. Lúc ấy, huấn luyện viên là một người đàn
ông to lớn tên Bob.” Khang Tử Huyền quay lại nhìn tôi cười cười: “Ông ta không cho tôi cơ hội được thi tuyển.”
Tôi tò mò: “Vì sao?”
“Ông Bob ấy thật ra rất thẳng thắn, ông ta nói với tôi: Bóng bầu dục là môn
vận động cần va chạm thân thể, không thích hợp với mấy kẻ châu Á được ăn no mặc ấm như bọn cậu. Mấy tên nhóc như cậu thích hợp làm khán giả vừa
xem vừa uống bia hơn.”
Tôi nín thở nghiêng đầu chăm chú nhìn Khang Tử Huyền, cảm giác sắp đến trò vui rồi.
“Sau đó thì sao? Anh không phải là loại người dễ từ bỏ. Anh đã làm gì vậy?”
Khóe miệng Khang Tử Huyền hơi nhếch lên: “Cũng không có gì. Như lời ông ta
nói, tôi ngồi trên khán đài uống bia và ăn hamburger.”
Anh ta đột nhiên nghiêng đầu cười kỳ quái: “Chẳng qua là bên cạnh có một người cùng làm khán giả với tôi.”
“Ai?”
“Bob có hai cô con gái.”
Thiếu chút nữa thì nhảy ra khỏi chỗ ngồi, tôi kinh ngạc hỏi anh ta: “Trời ơi, anh dụ dỗ con gái ông ta?”
“Dụ dỗ?” Khang Tử Huyền thích thú lặp lại từ này. “Chẳng qua là tôi không
cẩn thận chọn cùng một môn học với cô ấy, hơn nữa còn ngồi tương đối gần cô ấy mà thôi.”
Gà đàn ông bên cạnh làm tôi cảm thấy thật đáng
sợ, nhưng thái độ cởi mở lại khiến người ta cảm thấy anh ta rất thẳng
thắn. Có lẽ câu trả lời đã rất rõ ràng nhưng tôi vẫn muốn được nghe một
câu trả lời khác. Chưa chịu từ bỏ ý định, tôi hỏi: “Anh chủ động theo
đuổi cô ta phải không?”
“Không, em sai rồi. Tôi chỉ yên lặng lên
lớp, sau khi tan học thì đến sân bóng xem bọn họ tập luyện mà thôi. Tôi
không làm gì hết.”
Tôi trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ: Cái
kiểu không làm gì hết của anh mà còn có con mồi tự động nộp mình, để mặc thợ săn là anh xử lý mới đáng sợ nhất. Nhìn có vẻ chưa làm gì nhưng
thật ra mỗi cử động đều đã ngầm chuốc thuốc mê rồi. Con gái người ta
không bị anh dắt mũi mới là lạ!
Gã đàn ông này lúc học trung học
đã đáng sợ như vậy, bị sỉ nhục mà vẫn yên lặng. Tính cách ấy đúng là làm cho người khác không rét mà run. Hơn nữa, nghe anh ta kể chuyện từng
qua lại với người con gái khác, trong lòng tôi đúng là có chút khó chịu.
“Thỉnh thoảng tôi gặp Tracey ở cạnh sân bóng, lúc đầu là nói chuyện phiếm, rồi mỗi ngày tan học đều đợi nhau ở đó. Cho đến một ngày Bob chặn tôi lại
trên đường hỏi: Chàng trai trẻ, có muốn tham gia thi tuyển không?”
Tôi mở to hai mắt: “Anh đồng ý chứ?”
Khang Tử Huyền thích thú cười, lắc đầu: “Không, lúc ấy tôi đã từ chối.”
“Vì sao?”
Tôi thấy rất khó hiểu, anh ta mất công tiếp cận con gái người ta không phải để được vào đội bóng sao?
“Vì sao à? Có lẽ là sau khi hết nhiệt tình với môn bóng bầu dục, lý trí của tôi một lần nữa chiến thắng những cảm xúc. Tôi nhận ra rằng có lẽ có cơ hội thi tuyển, tôi cũng không thể chiến thắng những người Mỹ với vóc
dáng cao lớn bẩm sinh ấy.” Khang Tử Huyền quay lại mỉm cười với tôi, để
lộ ra cái răng khểnh trắng tinh: “Tôi nghĩ, chắc em đang chờ mong tôi
trở nên nổi bật, để tất cả mọi người đều phải rớt cằm xuống phải không?”
Đúng là tôi có mong chờ anh ta lật lại sự xấu hổ trước đó, vì thật ra tôi
vẫn cảm thấy người đàn ông này giống như siêu nhân có năng lực hiểu thấu lòng người, làm tôi luôn phải kinh ngạc không thốt nên lời.
Tôi bĩu môi, thành thật gật đầu.
“Chuyện anh hùng kiểu Forrest Gump chắc chắn là một cách tưởng tượng kiểu Mỹ
thôi. Sự thật vẫn là sự thật, những câu chuyện anh hùng khiến người ta
sôi trào nhiệt huyết chỉ có thể xảy ra ở Hollywood.”
“Lý trí của
tôi đã thật thà nói cho tôi biết rằng, tôi không có ưu thế. Thêm nữa,
nếu tôi thất bại lại càng chứng minh với mấy người đó là môn bóng bầu
dục không phù hợp với thể lực hạn chế của người châu Á.”
Khang Tử Huyền cười giễu cợt: “Xin lỗi nhé, cô gái! Tôi làm em thất vọng rồi.
Tôi là một kẻ nhát gan không thích khoe khoang sức mạnh, vì thế tôi từ
chối.”
“Nhưng tôi rất thích cảm giác được từ chối Bob trước mặt
mọi người. Tôi nói với ông ta: “Đội bóng chày mà mời một người châu Á
như em rồi. Hơn nữa em cảm nhận được họ đối xử hoàn toàn bình đẳng. Em
cũng đang đắn đo, nhưng em cho rằng đội bóng chày của trường mang lại
cho em niềm đam mê mà em muốn.” Sau đó tôi gia nhập đội bóng chày, thành tích năm đó của đội bóng chày tốt chưa từng có ở giải đấu liên trường.
Tôi nghĩ mình đã có một lựa chọn đúng đắn.”
Khang Tử Huyền quay
lại tinh nghịch nháy mắt với tôi: “Em không tò mò vì sao “lão già” như
tôi lại chạy nhanh như vậy à? Lúc nhỏ tôi đã được luyện chạy nước rút
đấy.”
Tôi giơ ngón tay cái lên, cười “hì hì” nịnh hót nói: “Chú
đừng nói nữa. Ngày ấy lúc cháu bị chú chặn ở ngõ cụt cháu đã muốn nói
vậy rồi. Chú cũng mạnh mẽ thật, cháu xin được đầu hàng!”
Khang Tử Huyền cười tươi.
Nịnh nọt anh ta xong, không bỏ qua một chi tiết nhỏ trong câu chuyện vừa
rồi, sau một thoáng chần chừ tôi hỏi: “Vậy cái cô Tracey thì sao? Hai
người… sau đó có ở bên nhau không?”
Thái độ của Khang Tử Huyền
rất thẳng thắn: “Tôi nghĩ, chúng tôi vẫn là bạn bè. Có lẽ quan hệ giữa
chúng tôi đã từng có lúc không rõ ràng… Tôi thực sự đánh giá cao sự
nhiệt tình, phóng khoáng của cô ấy nhưng những điểm khác biệt về tính
cách giữa chúng tôi không phải là ít. Sau đó cô ấy nhanh chóng có bạn
trai và bây giờ đã là mẹ của hai đứa con. Năm ngoái gặp lại, cô ấy đã
nặng hơn 60 cân rồi, cái làm cho người ta khóc không được cười không
xong chính là việc cô ấy lấy một anh chàng người Mỹ gốc Nhật. Sự phân
biệt đối xử, kỳ thị chủng tộc của Bob không thể không bị cô con gái cưng chỉnh đốn.”
Tôi cười ha ha, không có gì để nói. Tôi lặng lẽ suy
ngẫm câu chuyện của Khang Tử Huyền, ngạc nhiên khi logic câu chuyện
không như tôi tưởng tượng. Tôi không thể không phục người đàn ông luôn
có thái độ điềm tĩnh, tự tin này. Anh ta cũng từng bồng bột, cũng từng
vượt qua khó khăn chỉ bằng sự nỗ lực cá nhân, nhưng cái hay ở chỗ anh ta hiểu thời cuộc, biết nắm bắt cơ hội và sử dụng điểm mạnh của mình một
cách linh hoạt, tài tình ở những tình huống cụ thể. Vì thế, không có gì
ngạc nhiên khi ngay trung học, anh ta đã có thể vạch ra cho mình đường
đi nước bước, cương nhu đúng lúc. Điều này hoàn toàn đối lập với tôi,
đứa con gái suốt ngày chỉ biết trốn học quậy phá.
Anh ta thông
minh, sâu sắc nhưng lại không làm người khác ghét bỏ. Một người như vậy
khiến người ta không thể đoán biết được anh ta là kẻ xấu hay là người
tốt và khiến một người luôn nhìn mọi việc một cách đơn giản như tôi đột
nhiên không biết phải làm sao.
***
Đến khu nhà của Phi Ca, không đợi anh ta nói, tôi chán nản vẫy tay tạm biệt rồi mở cửa xe bước
ra ngoài. Tôi mới đi được vài bước, Khang Tử Huyền đứng ở cạnh cửa xe
gọi tôi lại.
“Lượng Lượng!”
Bình thường anh ta vẫn thích
gọi cả họ lẫn tên, tối nay anh ta lại gọi thẳng tên tôi. Sự thân thiết
này khiến tôi không kịp thích ứng. Tôi dừng lại, quay đầu nhìn anh ta.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt tuấn tú của anh ta phảng phất một nụ cười.
Chúng tôi nhìn nhau. Trong lòng tôi đang bấn loạn, còn anh ta lại nói
bằng giọng trầm ấm dễ nghe: “Kể cho em nghe câu chuyện này, thật ra đối
với tôi cũng không phải chuyện hay… Tôi chỉ muốn cho em biết, ai cũng
đều phạm sai lầm, có khi là chủ động, có khi là bị động. Khi phạm sai
lầm, mình làm tổn thương người khác, nhưng chính bản thân cũng sẽ bị tổn thương. Vì thế không phải chỉ có duy nhất một người bị hại… Tracey từng nói, cô ấy cảm thấy đàn ông châu Á rất xấu xa, nhưng cuối cùng cô ấy
vẫn lấy một anh chồng người Nhật.”
Anh ta cười: “Tin tôi đi, cậu bạn nhỏ của em rồi cũng có ngày hiểu được!”
Trong lòng tôi dâng trào cảm xúc, Khang Tử Huyền vẫy tay với tôi, ấm áp nói: “Vào đi, nhớ là em vẫn còn nợ tôi đấy!”
Nụ cười của người đàn ông dưới ánh sao kia trở nên cuốn hút mê người. Tôi động lòng, thốt lên: “Tôi bảo này…”
Anh ta nhìn tôi.
“Tối nay anh đã chọn ai vậy?”
Lời nói vừa thốt ra, suýt chút nữa tôi đã cắt đứt đôi cái lưỡi của mình. Tôi cúi đầu thấp hơn để lẩn tránh ánh mắt anh ta.
“Cô ấy đang đứng trước mặt tôi.”
Anh ta đi đến bên tôi. Lúc tôi ngây ngô ngẩng đầu lên, anh ta cúi người hôn lên trán tôi. Anh ta kề sát tai tôi nói: “Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon,
không tính nhé!”
Buổi đêm tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Phi
Ca ngủ say tít gác chân lên bụng, tôi cũng không bỏ ra. Trong bóng tối,
tôi vẫn mở to mắt muốn tâm sự. Ngoài nụ hôn chúc ngủ ngon mang đến cho
tôi bao kích động, cuối cùng tôi cũng hiểu được dụng ý của Khang Tử
Huyền khi kể cho tôi nghe câu chuyện này.
Là người đàn ông trong
tay có một thanh kiếm vô hình, anh ta vung thanh kiếm lấy danh nghĩa kêu gọi bình đẳng, nhưng đồng thời anh ta cũng phạm sai lầm khi đeo trên
lưng thập tự giá “nham hiểm” trong mắt tôi. Khang Tử Huyền dùng câu
chuyện của anh ta để giải thích cho tôi một đạo lý: Tất cả những người
trong cuộc cuối cùng đều sẽ được thoải mái. Vì thế anh ta có thể thẳng
thắn chia sẻ câu chuyện năm đó với tôi. Trong bóng tối tôi nở một nụ
cười rồi từ từ nhắm mắt lại, lặng lẽ an ủi mình. Sau cùng của sau cùng,
Giang Ly, Đông Tử và tôi đều sẽ được thoải mái.