Đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 32: Lấy cớ
Ba cô bạn cùng phòng ký túc hét toáng lên rồi lao về phía trước, ôm chầm lấy Cố Niệm Chi.
Mai Hạ Văn đứng ở cửa ra vào, buồn cười nhìn bọn họ ôm chầm lấy nhau, trong lòng thầm cảm thấy bội phục Cố Niệm Chi.
Vì ba người bạn cùng phòng ký túc của Cố Niệm Chi đều là người ưu tú nhất trong số những người xuất sắc.
Chị cả Phương Văn Hân, là Phương Trà Xanh cực kỳ nổi tiếng. Nghe biệt danh thôi cũng đủ thấy cô ấy là nữ thần của các nam sinh, kẻ địch của tất cả nữ sinh.
Chị hai Tào Vân San, biệt danh là Thánh Mẫu nương nương, mọi người thường gọi tắt là Tào nương nương. Nghe đâu tổ tiên của Tào Vân San năm xưa từng được phong phi, từ khí thế không giận mà uy của cô quả thật được dạy dỗ từ một gia tộc danh giá lâu năm.
Còn người thứ ba là Vương Quân Nhã, bình thường lúc nào cũng xinh đẹp quyến rũ, biệt danh là Yêu Cơ. Vũ khí có tính sát thương cao nhất của cô chính là ánh mắt phong tình, chỉ cần quét qua một lượt đảm bảo các nam sinh sẽ đổ gục dưới chân.
Vậy mà ba nữ sinh kiêu ngạo này lại rất thích một Cố Niệm Chi mồ côi có gia cảnh rất bình thường đột nhiên chuyển đến, hơn nữa mọi người đều chăm sóc cô như em gái út trong nhà.
“Nhiệt tình thế, dọa Niệm Chi của chúng ta rồi!” Mai Hạ Văn xách ba lô của Cố Niệm Chi, đồng thời kéo cả vali của cô đến.
“Lớp trưởng đích thân đi đón cơ à, Niệm Chi có máu mặt thật đấy.” Yêu Cơ quyến rũ nháy mắt mấy cái với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi đảo mắt một vòng: “Lần nào lớp mình có sinh viên nằm viện, lớp trưởng cũng đến đón về mà.”
“Ghét quá, em Tư, lúc nào cũng tranh cãi với chị!” Yêu Cơ ra vẻ oán trách vỗ vai cô, sau đó lại bĩu môi với Mai Hạ Văn, “Lớp trưởng, tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi! Mặc dù em Tư chúng tớ còn nhỏ, nhưng không phải cứ muốn là lừa được người xếp thứ nhất toàn khóa đâu!”
“Tớ thật lòng mà, cần gì phải lừa dối ai?” Mai Hạ Văn không hề kiêng kị nói ra.
Xem ra cậu ta đã gặp bạn cùng phòng của Cố Niệm Chi một lượt trước rồi…
Tào nương nương không nói lời nào, chỉ đến lấy ba lô và vali của Cố Niệm Chi từ tay Mai Hạ Văn rồi đặt cạnh bàn học của cô.
Phương Trà Xanh khoanh tay đứng dựa vào cạnh bàn học của mình, ý cười ẩn hiện bên môi: “Lớp trưởng, tớ thấy trên mặt của cậu có hoa đào, ấn đường phát sáng, hình như đang có việc vui… Sao nào? Có thể mời chúng tớ một bữa chúc mừng Niệm Chi khỏi ốm được không?”
Mai Hạ Văn nghịch chìa khóa xe trong tay, đứng cạnh cửa nói: “Không thành vấn đề, tớ mời mọi người ăn bữa tối nay. Nhưng mà…” Cậu ta quay đầu lại nhìn Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, em cũng nên đến khoa mình trả phép đã nhỉ?”
Cố Niệm Chi cúi đầu tìm trong ba lô tờ giấy khám bệnh mà Trần Liệt đã đưa cho cô, “Em tính đi giờ đây.”
“Đi cùng đi, vừa khéo anh cũng có vài việc cần xử lý ở văn phòng Hội Sinh viên của khoa.” Mai Hạ Văn cũng kiêm chủ tịch Hội Sinh viên khoa Luật. Cậu ta rất tự nhiên đặt tay lên vai Cố Niệm Chi, định kéo cô đi cùng.
Cố Niệm Chi cẩn thận né về phía trước một bước, tránh cánh tay mà Mai Hạ Văn đưa ra, “Lớp trưởng, em còn phải đến gặp mấy Giáo sư trong khoa để trả bài nữa. Em nghỉ học một tuần rồi, chắc chắn các thầy sẽ không vui.”
Mai Hạ Văn mỉm cười, đuổi theo bước chân của cô ra ngoài.
Ba người bạn cùng phòng nháy mắt với nhau, cười nói: “Xem ra cô em út của chúng ta cuối cùng đã nghĩ thông rồi.”
…
Mai Hạ Văn và Cố Niệm Chi đi xuống lầu ký túc, cậu ta lập tức lên tiếng: “Em không cần phải đến khoa trả phép đâu, người nhà em đã xin phép nghỉ rồi.”
“Hả?” Cố Niệm Chi ngẩn ra, “Vậy tại sao vừa nãy lớp trưởng lại bảo em đến khoa mình trả phép?”
“Anh lấy cớ cho em thôi, bây giờ điều quan trọng nhất em phải làm là đến tìm Giáo sư Hà, xin cơ hội để được phỏng vấn.” Mai Hạ Văn dẫn cô đến bên xe mình, mở cửa xe cho cô ngồi vào rồi nói: “Anh đã hỏi được, bây giờ Giáo sư Hà đang ở tòa nhà chuyên dụng của trường, bây giờ anh chở em đến đấy rồi em chủ động đến gặp thầy, đưa giấy khám bệnh cho thầy ấy xem, xin thêm một cơ hội để phỏng vấn.”
Cố Niệm Chi không ngờ, mình vừa về đã phải đối mặt với vị Giáo sư nổi tiếng trong khoa Luật – Hà Chi Sơ này. Đáy lòng cô dấy lên chút hồi hộp, cô nắm chặt giấy khám bệnh trong tay, ngập ngừng nói, “… Lớp trưởng, thầy ấy có dễ nói chuyện không?”
“Còn gọi anh là lớp trưởng nữa, anh có biết cũng không nói cho em đâu.” Mai Hạ Văn ra vẻ không vui, nghiêng đầu nhìn cô.
Cố Niệm Chi nịnh nọt khẽ cười: “Lớp trưởng đừng vội, chuyện này em còn phải hỏi người nhà xem ý kiến của họ thế nào đã.”
“Được, vậy bây giờ em gọi điện thoại đi.” Mai Hạ Văn đảo vô lăng, vừa lái xe ra ngoài vừa giục cô, không cho cô cơ hội bỏ qua chuyện này.
Cậu ta nhất định phải có được cô.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại, suy nghĩ: “Vậy để em thử.”
Cô thử gọi cho Hoắc Thiệu Hằng, mặc dù có tiếng chuông nhưng một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy, cô đành phải bấm số điện thoại của Trần Liệt.
Trần Liệt lại lập tức nghe điện thoại của cô.
Cô còn chưa kịp nói gì, Trần Liệt đã vội vàng hỏi: “Niệm Chi? Em làm sao vậy? Không thoải mái à? Em ở đâu? Anh lập tức đến đón.”
Cố Niệm Chi chợt cảm thấy bệnh nghề nghiệp của Trần Liệt quá nghiêm trọng, vừa gọi điện thôi, anh ta đã nghĩ mình bị ốm rồi…
Cô lắc đầu: “Em không cảm thấy khó chịu ở đâu cả. Anh có khỏe không?”
“Không khó chịu ở đâu à? Vậy là được rồi, thế em tìm anh có chuyện gì?”
Cố Niệm Chi ở tận đầu dây bên này vẫn cảm nhận được giọng điệu nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của Trần Liệt.
Cô hơi nhíu mày, che điện thoại lại, quay lưng về phía cửa sổ xe rồi ấp úng nói: “Anh Trần, anh biết số điện thoại của chú Hoắc không?”
Cố Niệm Chi vốn định nói thẳng với Trần Liệt chuyện lớp trưởng theo đuổi cô, nhưng lời đến bên miệng lại không biết thốt ra thế nào. Cuối cùng cô đành phải sửa lời thành hỏi số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.
Trần Liệt cười ha hả rồi hỏi: “Sao thế? Em có việc gì muốn tìm Hoắc thiếu à? Chuyện gì vậy, có cần anh giúp đỡ không? Hoắc thiếu quay lại tổng bộ rồi, khó tìm lắm.”
“À.” Cố Niệm Chi hơi thất vọng. Vốn dĩ cô định cúp máy, nhưng khi thấy Mai Hạ Văn nhìn sang, cô không thể đối phó cho qua mắt cậu ta được, đành phải hít sâu một hơi, thì thào nói: “Anh Trần, là thế này, bạn học có ý theo đuổi em, giờ hỏi xem em có đồng ý hay không… Em nghĩ… Nên hỏi thử ý kiến mọi người xem thế nào…”
“Muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi đi, chuyện này cũng phải hỏi ý kiến sao?” Trần Liệt cười sảng khoái, lại thấp giọng hỏi: “… Là cậu lớp trưởng của em à?”
Cố Niệm Chi trừng mắt lên nhìn, bất đắc dĩ ừ một tiếng.
“Vậy à, chuyện này có vẻ cũng quan trọng đấy, dù sao cũng là người bạn trai đầu tiên của Niệm Chi nhà ta, phải cẩn thận mới được! Hay để anh đi hỏi Hoắc thiếu hộ em? Dù sao anh ta cũng là người giám hộ của em.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đột nhiên trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi thành lời, “Anh Trần, gần đây chú Hoắc bận lắm ạ?”
“Cũng bình thường, mấy ngày trước thì bận lắm, nhưng vài ba hôm gần đây đỡ bận hơn rồi, sao thế?”
“Vậy chú ấy có bạn gái không?” Cố Niệm Chi hơi nhiều chuyện, hỏi.
Lần trước cô gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng, anh lại yêu cầu cô gọi bằng chú, không được gọi Hoắc thiếu như người khác, rõ ràng muốn trốn tránh điều gì đó.
Móc nối với cú điện thoại lần trước Hoắc Thiệu Hằng gọi nhầm, lúc đó anh nói “em yêu” khiến Cố Niệm Chi lờ mờ nhận ra, Hoắc Thiệu Hằng đang có bạn gái.
“À? Cái này á, anh cũng không biết.” Trần Liệt há hốc miệng, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, chú Hoắc cũng nên tìm thím rồi.” Thấy Trần Liệt mơ hồ chẳng rõ, Cố Niệm Chi cũng không muốn nói nhiều. Chỉ có điều, cô không thể gạt bỏ thái độ của Hoắc Thiệu Hằng sang bên.