Đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 287: Cô đang nói chuyện với tôi sao?
Editor: Nguyetmai
Cố Niệm Chi gọi vào số điện thoại cá nhân của Hà Chi Sơ. Rất ít người biết được số điện thoại này, từ nước Mỹ đến Đế quốc Hoa Hạ, số người biết số điện thoại này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hà Chi Sơ vừa ăn sáng xong, đang ngồi trước máy tính xử lý một số email công việc.
Nghe thấy điện thoại cá nhân đổ chuông, anh ta liền cầm lên xem rồi lập tức nghe máy.
“Chào buổi sáng, giáo sư Hà.” Giọng nói ngọt ngào, mềm mại của Cố Niệm Chi vọng ra từ trong điện thoại. Hà Chi Sơ buông chuột xuống, dựa vào lưng ghế, nói với vẻ rất xa cách: “Chào em, Niệm Chi.”
Cố Niệm Chi thở phào, Hà Chi Sơ vẫn còn nghe điện thoại của cô, chắc là không tức giận lắm…
“Giáo sư Hà, chuyện ký tên bảo đảm mà em nói với thầy lần trước, không biết là khi nào thầy có thời gian rảnh ạ?”
Cố Niệm Chi cười đầy vẻ thân thiện.
Hà Chi Sơ đang nghịch một cây bút trong tay, đặt cạch một cái lên mặt bàn, lạnh nhạt hỏi cô: “Em không làm chuyên gia đàm phán của Cục tác chiến đặc biệt nữa sao?”
“Đó vốn dĩ chỉ là kế sách tạm thời, giáo sư Hà không nghĩ là Hoắc thiếu sẽ thiên vị mà cho em một công việc đấy chứ?”
Cố Niệm Chi tươi cười, nhẹ nhàng cãi lại Hà Chi Sơ.
“Vậy là phải, hay là không phải?”
Hà Chi Sơ phớt lờ sự khiêu khích của Cố Niệm Chi, cố chấp hỏi cô.
Cố Niệm Chi đành bĩu môi, thấp giọng nói: “Không phải”.
“Ừ, vậy thì tốt, bây giờ em có rảnh không? Đến ngay đi.”
Hà Chi Sơ nói xong liền tắt máy.
Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn điện thoại, thầy không nói thầy ở đâu thì em làm sao mà đi tìm thầy được chứ?
Nghĩ một lúc, cô gửi cho Hà Chi Sơ một tin nhắn: “Giáo sư Hà, thầy ở đâu vậy?”
Hà Chi Sơ gửi địa chỉ của anh ta tại khu nhà dành cho giáo sư khoa Luật đại học B rồi nhanh chóng đi tắm.
Anh ta mặc áo tắm, buộc lỏng đai áo, trên cổ còn vắt một chiếc khăn mặt, vừa đi vừa dùng khăn mặt lau tóc.
Vừa đi đến phòng ngủ, anh ta nhìn thấy Ôn Thủ Ức cầm một đống quần áo đã giặt sạch bước vào, cất trong tủ quần áo của anh ta.
Hà Chi Sơ cau mày vẻ không hài lòng: “Sao cô không gõ cửa?”
Ôn Thủ Ức vội quay lại, nhìn thấy Hà Chi Sơ vừa tắm xong bèn kinh ngạc nói: “Giáo sư Hà, sao anh vẫn còn trong ở trong phòng? Giờ này lẽ ra anh phải đi đến phòng làm việc rồi chứ?”
Lúc này Hà Chi Sơ mới nhớ ra, vốn dĩ anh ta đã hẹn giờ này sẽ đến Văn phòng luật sư Quân Lâm mà anh ta mở ở Đế quốc Hoa Hạ để họp và gặp nhân viên của mình.
“… Tôi không muốn đi nữa, cô đi thay tôi đi.”
Hà Chi Sơ cầm một bộ quần áo sạch, đi vào nhà tắm thay.
Ôn Thủ Ức cắn môi, đi đến cửa nhà tắm, lo lắng hỏi: “Giáo sư Hà, anh làm sao thế? Có phải là bị ốm rồi không? Lại đau đầu à?”
Thay quần áo xong, Hà Chi Sơ đẩy cửa nhà tắm đi ra, lạnh nhạt nói: “Tôi có đi hay không mà còn phải giải thích với cô hay sao?”
“Tôi chỉ lo cho sức khỏe của giáo sư Hà thôi mà, ông cụ rất lo lắng cho anh đấy…” Ôn Thủ Ức vội vàng giải thích, “Anh không sao thì tôi yên tâm rồi. Bây giờ tôi sẽ đến Văn phòng luật sư họp.”
Ôn Thủ Ức rời khỏi phòng của Hà Chi Sơ, thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, liền gọi điện thoại cho lễ tân của Văn phòng luật sư Quân Lâm, thông báo hôm nay giáo sư Hà không đến được, cô ta sẽ thay mặt anh Hà đến họp cùng mọi người.
Đương nhiên nhân viên của Văn phòng luật sư rất thất vọng, họ sớm đã muốn gặp mặt ông chủ tiếng tăm lừng lẫy, thế mà lại không gặp được.
Sau khi Ôn Thủ Ức đi rồi, Hà Chi Sơ ngồi xuống ghế xô-pha, cầm một tờ báo lên đọc, nhưng anh ta không chú tâm đọc báo mà liên tục nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn di động.
Cố Niệm Chi hẹn gặp mặt với Hà Chi Sơ, sau đó đi tìm Âm Thế Hùng, nhờ anh ta tìm giúp cô một chiếc xe. Đại học B mà cô cần tới ở phía Bắc Đế đô, so với Cục tác chiến đặc biệt thì vừa khéo một Bắc một Nam nên khoảng cách khá xa.
Âm Thế Hùng nghĩ rằng đây không phải là chuyện gì to tát, Hoắc Thiệu Hằng lại đang xem tài liệu, trước đó đã dặn anh ta không được làm phiền, vì thế liền tự mình quyết định, điều một chiếc xe cho Cố Niệm Chi.
Chiếc xe này cực kì bình thường, nhưng chiếc xe bình thường như thế lại có tài xế, có chút kỳ quái.
Cố Niệm Chi ngồi trong xe, nhăn nhó nghĩ giả sử xe này mà gắn biển taxi, không chừng cũng sẽ có người vẫy lại…
Từ Cục tác chiến đặc biệt đi ra, ấy thế mà lại bị tắc đường.
Cô hết cách, đành lấy điện thoại ra chơi game, một tiếng đồng hồ sau, dòng xe mới bắt đầu nhúc nhích.
Đúng lúc này thì Hà Chi Sơ gọi đến, anh ta không vui hỏi: “Cố Niệm Chi, em lại đến muộn đấy à? Lần này em có lý do gì không?”
Cố Niệm Chi ngồi trong xe cứng họng, trừng mắt nhìn đoàn xe dài như rắn, bất mãn nói: “Giáo sư Hà, đang tắc đường ạ! Hơn nữa, chúng ta không hề hẹn thời gian, sao thầy có thể nói là em đến muộn được chứ?”
Hà Chi Sơ lạnh lùng nói: “Lại còn giảo biện? Từ chỗ em đến trường lái xe chỉ mất bốn mươi lăm phút, đã qua hai cái bốn mươi lăm phút rồi mà em vẫn còn chưa đến.”
Cố Niệm Chi lề mề cả buổi, lại đi tìm Âm Thế Hùng điều xe nên mới mất nhiều thời gian như vậy, nhưng giờ tắc đường thế này, cô cũng không còn cách nào cả.
“Giáo sư Hà, em không có trực thăng, không thể muốn đến lúc nào thì có thể đến lúc đó được.” Cố Niệm Chi đành cười trừ: “Thầy đại nhân rộng lượng, thôi đừng tính toán với em nữa mà.” Nói xong lại tiếp tục: “Thầy đừng nóng, mất…”
Cô quay đầu hỏi lái xe bên cạnh: “Mất bao lâu nữa thì đến ạ?”
Người tài xế nhìn tình hình giao thông rồi lại xem quãng đường, ước lượng:”… Khoảng nửa tiếng nữa.”
Cố Niệm Chi vội nói lại với Hà Chi Sơ: “Nửa tiếng nữa em sẽ đến ạ!”.
Hà Chi Sơ cau mày chặt hơn nhưng không nói gì cả, dập điện thoại. Hai tay anh ta đút trong túi quần, đi đến trước của sổ, đứng trên tầng hai mươi tám nhìn xuống.
Nhìn từ xa thì các trục đường xung quanh trường Đại học B không hề có dấu hiệu tắc nghẽn.
Anh ta cúi đầu lướt bản đồ trên điện thoại, phát hiện đúng là đường cao tốc từ Cục tác chiến đặc biệt đến đại học B đang tắc đường, một dải dài màu đỏ khiến cho người ta nhìn mà phát bực mình.
***
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe của Cố Niệm Chi cũng đã đến cổng Nam của đại học B.
Họ không có giấy thông hành của đại học B nên không được phép đi vào trường.
Cố Niệm Chi không bận tâm. Cô xuống xe, cúi người nói với tài xế vài câu, bảo anh ta tìm chỗ đậu xe, đợi cô ra rồi cùng về.
Người tài xế đó vốn phụ trách đưa đón Cố Niệm Chi, kiên nhẫn nghe Cố Niệm Chi nói xong, xác nhận số điện thoại với cô rồi mới lái xe đi.
Cố Niệm Chi đứng thẳng người dậy, đang định xoay người đi vào cổng trường thì nghe thấy một tiếng cười giễu cợt từ phía sau lưng truyền tới.
Cô nhớ giọng của người con gái đó, cho dù chỉ nghe qua một lần, mà còn là mười mấy hôm trước, cô cũng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Thật hết cách, trí nhớ tốt là thế đấy.
Cố Niệm Chi tự like cho mình một cái, không buồn ngoảnh đầu lại, đi thẳng.
Giọng nói đó là của con gái Thủ tướng Đậu, Đậu Ái Ngôn.
“Ồ, cô còn có cả xe riêng nữa à? Tài xế đó là ai vậy?” Đậu Ái Ngôn vừa nói đã đi tới, cười híp mắt nhìn Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi quay lại nhìn thấy Đậu Ái Ngôn mặc một chiếc áo khoác lông cừu đỏ thắt eo, dáng cao cao, tóc dài gợn sóng xõa xuống, vẻ ngoài xinh tươi, đẹp hơn Đậu Khanh Ngôn chị cô ta rất nhiều.
Bên cạnh cô ta còn có hai người, một người mặc áo khoác màu lam nhạt, một người mặc áo khoác màu hồng, có lẽ là bạn học của cô ta, hoặc là đám tuỳ tùng của cô ta.
Cố Niệm Chi liếc nhìn bọn họ, không định để ý, tiếp tục đi về phía cổng Nam.
Đậu Ái Ngôn không ngờ có người dám phớt lờ cô ta. Cô ta thoáng ngẩn người ra một chút rồi đuổi theo tức giận nói: “Này! Tôi nói chuyện với cô đấy! Sao cô lại như vậy chứ?”
Cố Niệm Chi đành dừng lại, quay lại nói: “Xin hỏi cô là ai vậy? Cô đang nói chuyện với tôi sao? Vậy xin cô hãy lịch sự một chút.”
“Cô không nhận ra tôi à?” Đậu Ái Ngôn không ngờ Cố Niệm Chi lại giả vờ hoàn toàn không nhận ra cô ta, “Mấy ngày trước cô còn đến nhà tôi làm khách cơ mà? Nhanh quên thế sao?”
Hai cô gái đi theo Đậu Ái Ngôn cũng cười: “Giả vờ giỏi thật!”
Cố Niệm Chi nắm chặt dây đeo ba lô, cười híp mắt trả lời: “Nhiều người mời tôi đến nhà làm khách lắm, nếu như chủ nhà không tự giới thiệu, tôi thật sự không nhớ nổi. Được rồi, các cô chắn đường của tôi đấy, mời tránh ra cho.”
Nhìn thấy cô đi đến cổng trường học, nói với bảo vệ mấy câu rồi đi vào, Đậu Ái Ngôn giậm chân, thầm chửi có gì ghê gớm đâu cơ chứ? Chẳng qua là dựa hơi Hoắc thiếu mới có thể phô trương như vậy…
Một đứa mồ côi thì chảnh chọe cái gì!
Đợi đến lúc Hoắc thiếu mà có vợ, để xem mày có hiện nguyên hình trong phút chốc không!