Đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 25: Các cậu nghĩ nhiều rồi
Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt nhìn hai người họ, cầm chiếc di động vừa ghi lại công việc trong buổi họp bỏ vào túi quần: “Kiểm tra? Kiểm tra như thế nào?”
“Hì hì, đương nhiên là đi thử diễn viên Nhật Bản nổi tiếng trong lời đồn rồi.” Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng xoa tay, nháy mắt đầy lưu manh: “Không để diễn viên Nhật kiểm tra sao biết được thành tích chống lại sự quyến rũ của chúng ta ra sao chứ? Mà cũng chỉ kiểm tra thôi, có làm thật đâu…”
Bọn họ chỉ muốn xem thử diễn viên Nhật ngoài đời ra sao thôi.
Hoắc Thiệu Hằng ngó lơ bọn họ, vừa cầm một tách trà xanh vừa đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài.
Cảnh đêm Tokyo lúc nào cũng đẹp nao lòng như vậy! Ánh đèn từ những tòa cao ốc như những viên trân châu tròn trịa sáng bóng, lấp lánh hòa cùng muôn vì tinh tú điểm trên trời đêm sâu thẳm, khắc họa nên một cảnh đẹp bình yên.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng thấy Hoắc Thiệu Hằng không nói tiếng nào, trong lòng vô cùng thất vọng.
Hai người thở dài, đều cầm một tách cà phê ngồi thì thầm trên ghế sofa.
“Đại Hùng, cậu biết mùi phụ nữ như nào chưa?”
“Bạn gái tôi còn chẳng có, biết làm sao được?” Âm Thế Hùng xì một tiếng khinh miệt: “Còn cậu? Chẳng phải trước đây còn theo đuổi một cô sĩ quan ở khu ba sao? Tên là gì ấy nhỉ?”
“Đừng nói nữa, chẳng những không theo đuổi được, còn suýt bị người ta đánh cho một trận.” Triệu Lương Trạch buồn bã ỉu xìu lắc đầu: “Người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài từ khu ba tới khu bốn, làm gì có chỗ cho tôi?”
“Khủng thế á, tôi thấy cô ấy cũng bình thường…” Âm Thế Hùng xoa gáy, hơi buồn bực: “Cảm giác ấy ấy với phụ nữ nó như nào ấy nhỉ? Cậu nói xem nếu chúng ta tiếp tục nín nhịn, ăn chay niệm Phật, có khi nào sẽ bất lực luôn không? Sau này biết nối dõi tông đường thế nào? Tôi là độc đinh năm đời đấy!”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới xoay người, từ cửa sổ bước tới, đặt tách trà xanh xuống và lạnh nhạt nói: “Không đến nỗi không cứng nổi đâu, các cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Đâu có nghĩ nhiều? Hoắc thiếu cũng trải qua huấn luyện rồi mà, chẳng lẽ anh không lo sau này tịt thật à?… Hay là xuất sớm?”
Hoắc Thiệu Hằng buông mắt, châm cho mình điếu thuốc. Sau khi rít một hơi, anh thản nhiên đáp: “Sống có tiền đồ chút đi? Suốt ngày chỉ nghĩ đến gái, không sợ mất mặt à! Trời tối rồi, ngủ sớm đi, sáng mai hành động.”
“Hoắc thiếu, vấn đề này anh không có quyền lên tiếng!” Triệu Lương Trạch đánh bạo tranh thủ quyền lợi quan hệ nam nữ chính đáng cho bản thân: “Anh đã thử đâu, sao biết bọn em nghĩ nhiều? Mà ai rảnh nghĩ đến gái suốt? Chẳng qua đang ở Nhật, tiện thôi.”
“Sao cậu biết tôi chưa thử qua?” Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu gạt tàn thuốc, xoay người bước về phòng mình, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như tượng băng không ngờ lại có dấu hiệu tan sương giá.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng trợn mắt, thi nhau gân cổ gào sau lưng Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu! Anh mất tem khi nào thế? Sao bọn em không biết?”
Thân là thư ký của Thiếu tướng Hoắc, lại không chú ý tới dấu mốc lịch sử của thủ trưởng là một sự thất trách vô cùng nặng nề!
Đáng phê bình!
…
Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý đến hai thư ký đang gào như sói tru quỷ khóc, thản nhiên quay lại phòng mình, lấy di động ra, ngón tay vô thức bấm một dãy số.
“A lô? Ai đấy ạ?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào mềm mại của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không ngờ Cố Niệm Chi đã dậy, lấy lại bình tĩnh, thuận miệng hỏi: “… Đang làm gì thế?”
Lúc này Cố Niệm Chi đang ở trong phòng tập gym, vừa chạy trên máy vừa đeo tai nghe nghe nhạc, nên khi thấy có cuộc gọi tới, cô ấn nghe luôn. Nghe được giọng nói trầm ấm của Hoắc Thiệu Hằng, cô lập tức thấy lòng mình lâng lâng, cười đáp: “Cháu đang tập thể hình.” Rồi làm nũng than phiền với anh: “Lại béo lên rồi, cháu muốn giảm béo!”
“Không béo, người đầy đặn sờ sướng hơn.” Hoắc Thiệu Hằng tay cầm điếu thuốc, thuận miệng nói.
Lời vừa thốt ra, hai người đều im lặng.
Cũng may Hoắc Thiệu Hằng phản ứng nhanh, hơi không tự nhiên hút thuốc, nhả ra từng vòng khói trắng quẩn quanh trước mặt, rồi bình tĩnh lên tiếng: “… Em yêu, là em à?”
Cố Niệm Chi câm nín thầm chửi một tiếng trong lòng, dài giọng đáp: “Hoắc thiếu, cháu là Niệm Chi, Cố Niệm Chi. Chú nhận nhầm người à?”
Cô đi theo Hoắc Thiệu Hằng sáu năm rồi, chưa từng thấy Hoắc Thiệu Hằng gọi ai bằng danh xưng thân mật, dễ hiểu lầm như “em yêu” cả.
Hoắc Thiệu Hằng “ừ” một tiếng, dụi tàn thuốc vào gạt tàn đầu giường, cất giọng trầm thấp đầy thản nhiên: “… Gọi nhầm số, cháu ngủ sớm đi.” Nói xong cúp điện thoại luôn.
Cố Niệm Chi vừa chạy bộ vừa nghĩ bụng, chẳng lẽ chú Hoắc có bạn gái? Có cần phải hỏi thăm một chút bên phía Trần Liệt không nhỉ?
Bên này, Hoắc Thiệu Hằng nghe điện thoại xong chợt thấy cơ thể nóng rần, anh thay quần áo thể thao xong cũng sang phòng tập gym của khách sạn.
Đêm đã khuya, trong phòng tập của khách sạn Chiba chẳng còn mấy ai.
Mấy người đàn ông Nhật Bản mặc áo nịt đang ồn ào trò chuyện cùng nhau.
Vẻ mặt bọn họ rất khoa trương, mồm miệng liến thoắng không ngưng nghỉ.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng bước vào, trông không giống người Nhật nên mấy người kia cho rằng anh không hiểu tiếng Nhật. Bởi vậy nên bọn họ vẫn tiếp tục chủ đề riêng tư vừa rồi, không ngại ngùng chút nào.
“さいきん出た男性用ブラがつけ心地がいいね!(Loại nịt ngực dành cho nam mới ra gần đây dùng thoải mái lắm).”
“そう,そう,毎日出かける時,つけとかないと物足りないの気がするわ!(Đúng đấy, ngày nào không mặc nó ra ngoài tôi thấy không an toàn gì cả).”
Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ nghe hiểu được một ít tiếng Nhật, nhưng tai nghe bluetooth của anh có chức năng tự phiên dịch, thế nên mấy câu thảo luận về đam mê nịt ngực của bọn họ lọt vào tai anh rất rõ ràng.
Anh câm nín hết mức, nghiêm mặt bước lên máy chạy bộ, bật mức cao nhất và bắt đầu chạy.
Thiếu tướng Hoắc chân dài vai rộng lúc chạy mạnh mẽ như báo, uy vũ ngời ngời, khí khái đàn ông mạnh mẽ lan tỏa khắp phòng tập.
Ánh mắt mấy cô gái Nhật Bản vừa bước vào bị cuốn theo một cách vô thức.
“ああ(Ôi chao),彼はかっこういい~ (Anh ấy đẹp trai quá đi mất!)”
Mấy người đàn ông Nhật Bản ẻo lả ban nãy bàn về nịt ngực cho nam khó chịu ra mặt, cay cú trào phúng.
“そうなんに早く走るならオリンピックに出ればいいのに (Chạy nhanh thế sao không tham gia thế vận hội Olympic đi?)”
“そう,そう,調子乗り過ぎて転ぶわよ (Đúng đó, nghĩ mình giỏi lắm chắc!)”
Hoắc Thiệu Hằng làm ngơ chạy cho xong, sau đó bước xuống máy chạy bộ, một tay nhấc bổng tên đàn ông Nhật Bản đang đứng bên cạnh. Sau đó anh ném gã lên máy chạy bộ, trói chặt tay gã vào tay cầm của máy, rồi mở mức nhanh nhất, vỗ vai người nọ và thấp giọng nói: “さあ (Cố lên)!”
Máy chạy bộ chuyển động cực nhanh.
Gã đàn ông Nhật Bản kia chợt gào khóc um lên.
Máy chạy bộ lướt nhanh khiến gã ta hổn hển chạy theo, nhưng cánh tay bị trói chặt vào tay cầm rồi, muốn thoát cũng không thoát được, đành phải tru tréo như lợn trọc tiết: “助けて!(Cứu),ああ助けて!!(Cứu tôi với!!!)”
Nghe thấy có tiếng kêu cứu, nhân viên an ninh đứng gác ngoài phòng tập vội bước vào. Khó khăn lắm bọn họ mới “giải cứu” được gã đàn ông kia xuống, khi cứu ra gã đã bất tỉnh nhân sự từ bao giờ…
Riêng Hoắc Thiệu Hằng đã rời đi từ lâu, một đường trở về phòng mình, không hề quay đầu lại.
Vừa bước ra phòng tắm, chuông điện thoại chợt reo vang. Cầm lên xem, hóa ra là Trần Liệt gọi tới.