Đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 22: Em không dám trèo cao
Cố Niệm Chi khẽ à lên một tiếng, thầm cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nếu là Trần Liệt thì cô yên tâm rồi, thật lòng cô không hề muốn để cho chú Hoắc biết mình đã dính vào một chuyện phiền phức khó chịu như vậy…
“Đấy là anh Trần của em…” Cố Niệm Chi mỉm cười giải thích, “Anh ấy đi đâu rồi?”
“Anh ta nói bận việc gì đó, vừa đi ra ngoài rồi.” Mai Hạ Văn đứng lên rót một cốc nước, “Em khát nước không?”
Cố Niệm Chi liếm bờ môi nứt nẻ của mình, nhận cốc nước bằng hai tay nhưng lại không uống, chỉ khẽ cười cảm ơn anh ta, “Lớp trưởng cứ ngồi đi, anh là khách đến thăm em, sao em dám mặt dày nhờ anh bưng trà rót nước cơ chứ?”
Mai Hạ Văn mỉm cười, khuôn mặt nho nhã tràn đầy vẻ dịu dàng, cậu ta chợt lên tiếng gặng hỏi kín đáo: “Niệm Chi, hóa ra em ở chỗ này à? Mọi người còn tưởng rằng…”
Mọi người trong khoa đều biết Cố Niệm Chi là một cô gái mồ côi, chỉ có một người chú họ hàng xa làm giám hộ, bình thường cô ăn mặc cũng rất bình dị.
Mặc dù cô rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt cú vọ của những sinh viên khoa Luật đại học C lại chỉ nhìn vào những thứ bên ngoài, chẳng hạn như quần áo mà cô mặc, giày dép cô đi, ba lô mà cô đeo là nhãn hiệu gì. Thậm chí cả nơi cô ở, họ cũng để ý. Mà Cố Niệm Chi vốn dĩ luôn ở ký túc xá trong trường.
Cô chưa bao giờ dùng hàng hiệu, nghe nói hai ngày cuối tuần cô không ở ký túc mà đi làm thêm ngoài giờ. Tất cả đều cho rằng gia cảnh cô không mấy khá giả nên bình thường đều vô cùng thông cảm.
Mai Hạ Văn cũng là con cháu nhà có gia thế, gia cảnh còn cao hơn nhà họ Phùng một chút. Cậu ta nhìn ra được, căn hộ ở tầng cao nhất của khu Phong Nhã mà Cố Niệm Chi đang ở có giá không hề rẻ.
Nếu như hoàn cảnh của cô đúng là một bé gái mồ côi, chắc chắn sẽ không thể trả nổi tiền thuê căn hộ này.
Các thiết bị được lắp đặt trong nhà mặc dù đều rất khiêm tốn, lịch sự tao nhã, nhưng vừa nhìn qua đã biết tất cả đều thuộc dòng cao cấp, giá trị không nhỏ.
Có nhiều đồ vật đến Mai Hạ Văn còn không thể nhìn ra xuất xứ, nhưng điều này không ảnh hưởng tới sự phỏng đoán giá trị của cậu ta.
Cố Niệm Chi quay đầu cười khẽ, không hề xấu hổ chút nào, thoải mái nói, “À, ý anh nói là căn hộ này à? Đây không phải là nhà em, em chỉ đi trông nhà hộ người ta thôi… Anh cũng hiểu mà?”
“Trông nhà hộ?” Mai Hạ Văn không hiểu lắm, “Đây không phải là nhà em hay nhà người thân gì đấy của em à?”
Nếu họ hàng của Cố Niệm Chi có một căn hộ như vậy, ắt hẳn gia cảnh của cô cũng tương đương thế này…
Cố Niệm Chi liên tục xua tay, “Không đâu, đây không phải là nhà họ hàng gì đâu. Em nói thật đấy, đây là nhà của người khác, gia đình họ ra nước ngoài nhưng lại không thích để nhà trống, cũng không thích cho thuê nên tìm người quen đến trông hộ. Vừa khéo em lại quen được họ trong khoảng thời gian đi làm thêm, nên họ thuê em đến đây ở hai ngày cuối tuần để quét dọn, nhận đồ và đóng tiền điện nước giúp họ. Anh xem đi, mấy gian phòng ngủ chính bên kia đều bị khóa lại rồi, em không được đi vào phòng riêng của họ mà chỉ được ngủ ở phòng nhỏ nhất này thôi, kể cả khu trên lầu em cũng không được lên.”
Cố Niệm Chi không muốn để người khác biết thân phận thật sự của Hoắc Thiệu Hằng, vì cô không muốn ỷ lại vào hào quang của anh, cũng không muốn làm quen với những chuyện thế này.
Cô luôn cảm thấy những thứ này không thuộc về mình.
Bao giờ trí nhớ cô hồi phục, cô sẽ rời khỏi Hoắc Thiệu Hằng và trở về cuộc sống bình thường của bản thân.
Căn hộ này đứng tên Hoắc Thiệu Hằng, phòng ngủ cũng là của anh. Nhưng thường ngày Hoắc Thiệu Hằng luôn bận rộn nhiều việc, nên đa phần anh đều quanh quẩn ở quân khu của cục tác chiến đặc biệt.
Cuối tuần Cố Niệm Chi về đây thì anh mới chuyển ra theo, vì lo lắng không yên khi cô phải ở một mình.
Còn tầng hai có phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, phòng bắn súng và phòng tập gym.
Cố Niệm Chi cực kỳ chán ghét hai phòng bắn súng và tập gym. Bắt đầu từ hai năm trước khi cô chuyển tới đây để học đại học, Hoắc Thiệu Hằng đã ép cô phải tập bắn súng, còn bấm giờ thúc cô tập thể hình.
Người ghét chạy bộ như cô, mỗi lần nhìn thấy máy chạy bộ trong phòng tập chẳng khác nào gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
“Hóa ra là vậy… Bảo sao em không ở đây hằng ngày.” Mai Hạ Văn khẽ cười gật đầu, tin vào lời giải thích của Cố Niệm Chi.
Vì tất cả mọi người đều biết Cố Niệm Chi sống ở ký túc xá nữ của khoa Luật đại học C, cuối tuần mới ra ngoài để đi làm thêm.
Câu trả lời này rất hợp lý.
Cô trông nhà hộ người ta, mỗi tuần tới đây quét dọn một lần.
Cố Niệm Chi gật đầu, cười nói: “Ừ, là vậy đấy.”
Cô cúi đầu nhìn bản thân mình lúc này, trên người không còn là váy dạ hội hở vai làm từ voan lụa màu xanh lam nữa, mà thay bằng bộ đồ ngủ dài tay mềm mại màu hồng nhạt, với những hàng cúc được cài chỉnh tề ngay ngắn. Cô lập tức xốc chăn lên, vừa bước xuống giường, vừa bình tĩnh nói lảng sang chuyện khác: “Em khỏi bệnh rồi, lớp trưởng, cảm ơn anh đã đến thăm em.”
Thấy Cố Niệm Chi có vẻ muốn đuổi khách, cuối cùng Mai Hạ Văn cũng nhớ ra mục đích đến đây của mình. Cậu ta quay lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố Niệm Chi rồi lo lắng nói: “Niệm Chi, vòng phỏng vấn thứ hai cuộc thi nghiên cứu sinh của em…”
“Vòng hai của cuộc thi nghiên cứu sinh? Thôi chết rồi, chết rồi, sao em lại quên chuyện này được chứ…” Cố Niệm Chi bừng tỉnh, sốt ruột vỗ trán, đau khổ đáp: “Sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Buổi phỏng vấn của em…”
Một tuần trôi qua, cô đã lỡ mất buổi phỏng vấn từ lâu rồi!
Cô vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, khuôn mặt tròn xoe của Trần Liệt xuất hiện, “Niệm Chi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Nói xong, anh ta còn ngạc nhiên nhìn Cố Niệm Chi đang tràn trề sức sống đi lại trong phòng ngủ.
Những biểu cảm sinh động như tươi cười, cáu giận, ngạc nhiên hay thất vọng trên gương mặt cô bây giờ, hoàn toàn không giống một người bệnh mới tỉnh sau cơn mê kéo dài hơn tuần trời.
Nếu Trần Liệt không tự tay chăm sóc cho Cố Niệm Chi một tuần này thì có đánh chết anh ta cũng không tin.
“Anh Trần! Đã qua một tuần thật rồi ư?” Cố Niệm Chi sốt ruột đi đến cạnh anh ta, “Thế còn… buổi phỏng vấn của em…”
Trần Liệt vừa định lên tiếng an ủi cô, quay sang lại thấy Mai Hạ Văn đang hứng thú hóng chuyện, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm, bèn ho khan một tiếng rồi nói: “Cậu là lớp trưởng Mai đúng không? Cảm ơn cậu đã đến thăm Niệm Chi nhà chúng tôi. Cô ấy mới ốm dậy, tôi còn phải dẫn cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra lại một lần nữa, nếu không…”
Mai Hạ Văn cũng hiểu ý của anh ta, vội đáp: “Tôi đến thăm Niệm Chi thôi, cô ấy không sao là tốt rồi.” Dứt lời, cậu ta chìa ra một món quà, “Đây là món quà mà anh đã chuẩn bị riêng cho em hôm sinh nhật Phùng Nghi Hỷ. Em cứ giữ lại nhé, sau này nhỡ cần thì lấy ra dùng.”
Thật sự Cố Niệm Chi cảm thấy có chút khó chịu mỗi lần nhớ tới những chuyện đã xảy ra. Nhưng chuyện đó không hề liên quan gì đến Mai Hạ Văn, cô không thể giận chó đánh mèo được, bèn mỉm cười và nhận lấy bằng hai tay: “Lớp trưởng quá khách sáo rồi, đợi em khỏe rồi sẽ cảm ơn anh sau.”
Mai Hạ Văn nhìn cô, bất giác nhớ đến buổi sinh nhật hôm thứ Bảy tuần trước của Phùng Nghi Hỷ, mọi người còn cười nói vui vẻ với nhau, hôm nay đã mỗi người một ngả. Trong lòng cậu ta không khỏi xót xa, khẽ thở dài: “À, em còn chưa biết nhỉ? Gần đây lớp chúng ta trở thành chủ đề đứng top đầu trên mạng rồi.”
“Top đầu trên mạng?” Cố Niệm Chi vừa nói, vừa mở hộp quà của Mai Hạ Văn ra, “Lớp chúng ta nổi tiếng rồi à?”
“Đúng, nổi tiếng rồi, vì cô bạn thân Phùng Nghi Hỷ của em đang nổi như cồn.”
Động tác mở hộp quà của Cố Niệm Chi hơi khựng lại, cô bình thản hỏi: “Vậy à? Thế thì mừng cho cô ấy quá. Em nào dám nhận mình là bạn thân của cô ấy chứ? Lớp trưởng đừng hiểu nhầm, em không dám trèo cao đâu.”