Đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 17: Tìm hiểu ngọn nguồn (5)
Cơn mưa phùn buổi sáng dường như rơi nặng hạt hơn trước, sắc trời càng thêm âm u.
Trên đường chỉ lác đác người qua kẻ lại, nhưng ai cũng rảo bước vội vàng, chẳng còn tâm trí để ý tình hình trong xe của những chiếc xe đỗ ven đường.
Nhân viên công ty nội thất Phong Đình vừa mới đi làm, bất ngờ một đám cảnh sát cầm theo lệnh khám xét của tòa án ập tới, không để người trong công ty phân bua, trực tiếp khám xét đồ đạc trong phòng làm việc.
Mọi thứ trong phòng làm việc của ông chủ Phùng Quốc Đống bị tịch thu sạch sẽ, không chừa bất cứ một cái gì, ngay cả thùng rác cũng không bỏ qua.
Thư ký và đám quản lý gọi điện thoại cho Phùng Quốc Đống muốn cháy máy, Phùng Quốc Đống nhanh chóng lái xe từ nhà đến công ty.
“Các cậu làm gì vậy? Công ty chúng tôi kinh doanh hợp pháp, sao các cậu có thể tùy tiện khám xét?” Phùng Quốc Đống tức giận quát. Cả đêm qua ông ta không ngủ, lúc nào cũng canh cánh xử lý chuyện của Phùng Nghi Hỷ, không ngờ công ty cũng gặp phải phiền phức lớn.
Cảnh sát tư pháp đang kê biên tài sản đưa giấy khám xét của tòa án ra, “Ngân hàng kiện công ty ông lừa vay tiền, chúng tôi chỉ thu thập chứng cứ mà thôi.”
Phùng Quốc Đống cảm thấy có một chậu nước lạnh tạt từ trên đầu xuống, tuy toàn thân lạnh run, nhưng trán lại toát mồ hôi nóng hổi.
Nửa tiếng sau, cảnh sát tư pháp ôm các thùng giấy lớn nhỏ đựng đủ loại văn kiện, ổ cứng máy vi tính và laptop, cùng với điện thoại di động và máy tính bảng, từ trong cao ốc đi ra.
Người đi ra cuối cùng là ông chủ Phùng Quốc Đống ủ rũ cúi đầu bị còng tay.
Ông ta vừa xuất hiện, đài truyền hình và internet truyền thông nghe tin tức chạy tới, lập tức giơ camera và điện thoại di động lên, thi nhau chụp ảnh phỏng vấn, lại một tin tức nóng hổi bị tung lên mạng.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong chiếc Chrysler ở đối diện cao ốc, lẳng lặng nhìn một màn này, cho đến khi những người đó đều bị dẫn đi, mới bình tĩnh nói: “Về thôi.”
Đến buổi chiều, Sở Giao dịch chứng khoán chính thức từ chối việc đăng ký lên sàn của công ty nội thất Phong Đình.
Ngân hàng yêu cầu công ty nội thất Phong Đình lập tức thanh toán khoản vay.
Trong nhất thời, điện thoại gọi đến nhà họ Phùng ồ ạt như bão lũ.
Hồ Xảo Trân vừa dẫn em dâu và luật sư Nghiêm về đến nhà, còn chưa kịp uống nước thì thấy sắc mặt con gái lớn Phùng Nghi Sân trắng bệch, siết chặt điện thoại nói với bà ta: “Mẹ, chúng ta tiêu rồi.”
Luật sư Nghiêm lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Tôi đã đút lót bên cảnh sát rồi, khi nào bọn họ điều tra xong sẽ thả em gái cô ra.”
“Không phải là em gái, mà là công ty nhà chúng tôi.” Phùng Nghi Sân nói, ngay cả điện thoại cũng cầm không nổi, rơi “cạch” một tiếng.
Hồ Xảo Trân vội đến đồn cảnh sát bảo lãnh Phùng Quốc Đống. Kết quả, hai nữ cảnh sát nói bà ta làm giả sổ sách để lừa ngân hàng cho vay, trực tiếp bắt giữ.
Hồ Xảo Trân là Giám đốc Tài chính, cũng là người đại diện pháp luật của công ty. Bàn về trách nhiệm pháp luật, tội của bà ta còn nặng hơn cả chồng là Phùng Quốc Đống.
Hơn nữa, nhà của bọn họ thuộc sở hữu của công ty, cho nên khi công ty phá sản thanh lý, nhà cửa cũng bị ngân hàng thu hồi gán nợ.
…
Thời điểm nhà họ Phùng long trời lở đất, Hoắc Thiệu Hằng đã lặng yên về tới nơi đóng quân.
Tiếp tục một chiều hoàng hôn ảm đạm, mưa đã nhỏ đi ít nhiều nhưng lại kéo dài liên miên.
Hoắc Thiệu Hằng không che ô, một mình đi về nhà của mình. Mái tóc đen bị mưa dính ướt, điểm vài giọt nước long lanh. Trong bóng đêm, khuôn mặt nghiêm nghị của anh đẹp trai đến mức khiến người ta không thở nổi.
Dọc theo đường đi, anh thu hoạch không biết bao nhiêu cái liếc mắt đưa tình của các nữ sĩ quan trong nơi đóng quân.
Anh coi như không thấy, vừa vào cửa bèn đi thẳng vào nhà tắm, cầm khăn lông lớn lau đầu tóc.
Trần Liệt đi ra từ phòng ngủ của Cố Niệm Chi, biết Hoắc Thiệu Hằng đã trở về, không đợi anh hỏi đã giơ hai tay lên, khai báo: “Chưa tỉnh, đang sốt.”
Hoắc Thiệu Hằng mấp máy môi, ném khăn lông rồi đi nhanh về phía phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua anh bước vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng còn mở đèn, là do Trần Liệt quên tắt lúc đi ra.
Bên cạnh giường lớn là cây treo dịch truyền, Cố Niệm Chi nằm yên ở trên giường, một cánh tay gầy gò đặt trên tấm chăn mỏng màu tím đậm, mu bàn tay ghim kim tiêm truyền dịch.
Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc đi vào, ngồi bên mép giường đặt tay lên trán Cố Niệm Chi, sau đó nhanh chóng rút lại.
Quả nhiên là sốt cao, vậy mà trên mặt Cố Niệm Chi không có dấu hiệu ửng đỏ của bệnh nhân phát sốt.
Cô nhắm mắt nằm trên giường, màu da sáng như ánh trăng, hai hàng mi đen buông rũ như rẻ quạt, che khuất đôi mắt to tròn hoạt bát.
Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên rất nhớ một Cố Niệm Chi nhấp nháy đôi mi dài, ríu ra ríu rít trò chuyện với anh thường ngày.
Tuy anh rất ít đáp lại cô, phần lớn đều chỉ “ừ” một tiếng, nhưng cô chẳng ngại tự mình vui cười tự mình tán gẫu.
Một cô bé hoạt bát đáng yêu như vậy, lúc này sốt cao mê man không tỉnh, chẳng biết sẽ phải đối mặt với tình huống xấu đến mức nào.
Hoắc Thiệu Hằng cau mày đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Không thể kéo dài chuyện này thêm nữa!
Nếu Cố Niệm Chi thật sự xảy ra chuyện lớn, anh nhất định phải báo cáo với quân đội.
Anh vừa ra khỏi phòng ngủ thì tai nghe bluetooth có tiếng nói.
Là Triệu Lương Trạch.
“Anh Hoắc, Hồ Truyền Tín nói H3aB7 là do một phụ nữ người Nhật bán cho hắn ta. Bởi vì chuyện này có liên quan đến thế lực đối địch ở nước ngoài, nằm trong phạm vi quản lý của quân khu sáu, cho nên chúng ta có thể nhúng tay vào. Cảnh sát đặc nhiệm bên đồn cảnh sát đã liên lạc với cục tác chiến đặc biệt, lập tức chuyển Hồ Truyền Tín đến nơi đóng quân của chúng ta để thẩm vấn.”
Triệu Lương Trạch ngừng lại, hình như đang tra hệ thống theo dõi vị trí, sau đó tiếp tục nói: “Xe đã tới.”
…
Hồ Truyền Tín bị bịt mắt, dẫn vào phòng thẩm vấn đặc biệt của cục tác chiến ở thành phố C.
Cảnh sát đặc nhiệm ở đồn cảnh sát thành phố C là nhân viên chấp hành pháp luật, cho nên không thể dùng thủ đoạn bức cung đối với Hồ Truyền Tín.
Nhưng khi phát giác Hồ Truyền Tín có ý định giấu giếm một vài tin tức, lại còn là tin tức liên quan đến thế lực đối địch ở nước ngoài, cảnh sát đặc nhiệm lập tức giao hắn cho cục tác chiến đặc biệt xử lý.
“Lại còn giấu giếm à?” Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vội chạy tới cửa phòng thẩm vấn, nụ cười trên mặt phảng phất vẻ dữ tợn, “Đối với loại ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với người nước ngoài hại đồng bào của mình thì cần gì phải khách sáo?”
Hoắc Thiệu Hằng mang bốt cao đi vào, sắc mặt âm trầm, toàn thân tản ra hơi thở vừa tàn nhẫn vừa ác nghiệt.
Người trong phòng giám sát cách vách phòng thẩm vấn không kìm được tê rần da đầu.
Lần trước Thiếu tướng Hoắc có biểu hiện âm trầm là khi xảy ra cuộc bạo loạn lớn, một quốc gia nào đó ở Lam Tinh bùng lên bạo động giết hàng loạt con cháu của dân di cư Đế Quốc.
Lần đó Đế Quốc không ra mặt, nhưng cục tác chiến đặc biệt đã hành động suốt đêm.
Sau này, chính phủ nước đó đã đứng ra tổ chức lễ cầu siêu, an ủi vong linh con cháu dân di cư Đế Quốc bị tàn sát một cách dã man trong sự kiện bạo loạn ấy.
Chỉ có điều, lần này hơi thở hung ác trên người Thiếu tướng Hoắc còn kinh khủng hơn.