Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương Quyển 6 - Chương 83: Thời gian đã để lại dấu ấn gì trên người bạn?


Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo

“Tân Duệ, Tân Duệ”

Lúc Dư Châu Châu xoay người đi khỏi lớp, ánh mắt của Tân Duệ lại dừng lại ở bóng lưng của cô cho đến khi cô biến mất ở cuối hành lang.

Thật ra câu nói kia vốn không dành cho Lăng Tường Xuyến. Điều Tân Duệ muốn nói là, Châu Châu, cậu nhất định sẽ trở thành hạng nhất của ban xã hội nhỉ?

Tân Duệ không nói được, trước giờ Dư Châu Châu là người dịu dàng nhiệt tình, cô không muốn khiêu chiến thẳng mặt. Bây giờ Dư Châu Châu giống như hơi nước mơ hồ, lúc đưa ra chiến thư cô cứ cảm thấy giống như đang đánh lên một túi bông gòn vậy, không đau không ngứa nhưng lại làm Tân Duệ cảm thấy mình đang làm một hành động ngu xuẩn vô cùng.

Cho dù thắng hay thua thì cũng chỉ mỗi mình cô chiến đấu một mình mà thôi. Tân Duệ chỉ có thể bị coi thương như Đôn Ki-hô-tê [1] mà thôi.

[1] Đôn Ki-hô-tê là tiểu thuyết của nhà văn Tây Ban Nha Miguel de Cervantes Saavedra. Tác phẩm có tên đầy đủ là El Ingenioso hidalgo Don Quijote de la Mancha (nghĩa là Đôn Ki-hô-tê, nhà hiệp sĩ quý tộc tài ba xứ Mancha).

Huống chi đây là người bạn duy nhất của cô.

Cái gọi người bạn duy nhất kia có nghĩa là người duy nhất biết bí mật của cô.

Mỗi người đều nắm trong tay quá khứ của người khác, có thể bọn họ là bạn thân như hình với bóng, cũng có thể chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng qua. Tân Duệ không phải là một người rơi từ trên trời xuống, cô cũng từng im lặng trưởng thành một cách bình thường ở góc trường tiểu học hay sơ trung nào đó, cũng từng viết lại sơ yếu lí lịch của thần tượng vào trong sổ nhật kí, cũng từng bị người khác xem thường, cũng từng sợ hãi không dám đi đến nơi có các bạn học nam…

Đương nhiên, những vết tích đó đều không hay ho gì cho cam. Cô muốn những vết tích kia biến mất khỏi thế gian này, cũng gần như thành công làm nó bay biến hết. Người biết quá khứ của cô đều rải rác các nơi khác, cô ở trong Chấn Hoa nắm lấy một khởi đầu mới mẻ đầy kiêu ngạo.

Chỉ có mỗi Dư Châu Châu biết cô từng như thế nào. Nhưng cô không thể làm Dư Châu Châu biến mất khỏi Chấn Hoa được.

Ít nhất Dư Châu Châu là bạn của cô. Khi người khác chê cười mình quái gỡ, lạnh lùng, các mối quan hệ chỉ là con số không tròn trĩnh thì chỉ có một người không xem thường cô, người đó là Dư Châu Châu.

“Tân Duệ!”

Tân Duệ quay đầu lại thì thấy một bạn học nữ rất xinh đẹp, Tân Duệ nhíu mày nhìn đối phương, nhếch môi lên một độ cong đầy nhạo báng.

Là bạn học Hà Dao Dao, lúc gọi tên của cô luôn dừng lại một chút – Cái tên Tân Duệ này cô mới sửa đây thôi.


Hạng nhất Dao Dao là cách gọi đầy cưng chiều của các giáo viên tiểu học từng gọi Hà Dao Dao, các bạn học khác cũng từng sùng bái cậu ta mà gọi câu ta bằng danh hiệu này, Tân Duệ vẫn còn nhớ vẻ mặt đắc ý rồi giả bộ khiêm tốn của Hà Dao Dao năm đó. Nữ lớp trưởng có thành tích tốt, sơ trung thì được tuyển vào trường số 8 làm mọi người ghen tị vô cùng. Dù sao cô bạn từng là công chúa trong ngôi trường mà chim không thèm ỉa kia của mình.

“Sao thế?” Tân Duệ nở một nụ cười hiền hòa, hỏi dò.

“À, là thế này,” Hà Dao Dao vén lọn tóc lên tai nói, “Hè năm nay vì một số lý do mà các bạn học không đến họp lớp, cho nên mọi người bảo mới khai giảng năm học mới, không có bận gì nên muốn hẹn thứ sáu tuần này đi chơi, tớ muốn hỏi cậu có tham gia không?”

Họp lớp tiểu học. Tân Duệ sửng người. Cô gần như chưa từng…. không, phải nói là tham gia một lần rồi. Lúc mới tốt nghiệp, Tân Duệ ngồi ở trong góc gọi đồ uống, nghe mọi người bảo mình vào trường sơ trung nào, trong trường đó có bao nhiêu người đậu Chấn Hoa, nghe bọn họ nói về những bài hát nổi thời đó và các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, hoặc là mỉm cười sáng lạn chờ người khác khen mình thế này thế nọ… Không ai khen bộ váy mới mà Tân Duê cố ý mặc, nhưng có người hất nước cam lên váy cô mà không thèm xin lỗi một câu. Cuối cùng còn chia đều tiền ăn uống – Tân Duệ ăn rất ít, nhưng bởi vì số tiền đó và cái váy bị dính nước cam mà bị mẹ tát một cái.

Sau khi kết thúc buổi họp lớp, Tân Duệ đi về nhà, lúc bước vào nhà, cô ngửi thấy mùi mốc quen thuộc, đột nhiên oán hận bản thân vô cùng.

Tân Duệ năm mười hai tuổi (lúc đó vẫn còn mang tên Tân Mỹ Hương) không biết hận người nào, không biết hận cái gì ngồi trong góc gào khóc. Có thể là do nước cam dính trên váy, cũng có thể không vì điều đó. Ông Trời không cố ý ăn hiếp cô, những người gặp phải tình cảnh giống cô cũng rất nhiều, mấy diễn viên quần chúng cũng bị lãng quên như thế, cũng thấp kém như vậy, nhưng bọn họ vẫn tham gia không biết mệt, chỉ có mỗi Tân Duệ lại bị nỗi oán hận không tên này dày vò. Tân Duệ không còn những toan tính mưu mô hay sự kì dị nữa mà chỉ còn mỗi một màn sương mù mờ mịt.

Đây là tuổi trẻ của bọn họ, có rất nhiều người nhớ lại sẽ thấy đó là tuổi trẻ có tình bạn tuyệt đẹp nhất, một tuổi trẻ không chút hối hận nào, nhưng đó không phải tuổi trẻ của Tân Duệ.

Từ đó về sau, cô luôn tìm cớ để trốn tránh. Dù sao cô cũng không phải là người quan trọng hay gái đẹp, không ai nài nỉ cô đến cả, mọi người cũng gần như quên mất cô. Nhưng không ai biết rằng, Tân Duệ cũng muốn tham gia các buổi họp lớp đó, chẳng qua là chưa tới lúc mà thôi.

Chưa tới lúc, cái ‘lúc’ mà cô đợi đấy là mùa hè năm mười bảy tuổi của thiếu nữ Tân Duệ, là lúc cô thi đậu Chấn Hoa. Mặt trời tháng bảy nóng nực hòa tan thời gian âm u kia, Tân Duệ giống như chiến sĩ đợi tiếng còi lệnh, nhưng không ai gọi cho cô hết. Lúc này cô mới nhớ mình đã đổi số điện thoại, chuyển nhà, đổi tên – mà chẳng ai biết điều này.

Ngày hè thống khổ ấy, thời tiết lười biếng kia làm hao mòn lòng dạ trẻ con của Tân Duệ. Cô nỗ lực để tạo ra một khởi đầu mới cho mình. Cái thứ gọi là báo thù kia chỉ là sự chấp nhất với quá khứ mà thôi.

Kệ nó đi, tên cũ và quá khứ trăm ngàn lỗ thủng.

“À, tớ không đi, hôm đấy tớ có việc.” Tân Duệ đã từng chờ mong đến buổi họp lớp lại mỉm cười quyết định buông tay, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ kiêu ngạo vì sự rộng rãi này của mình.

Nhưng lúc cô đã quyết định không quan tâm nữa thì ông trời lại không muốn cho cô để lại một bóng lưng phóng khoáng. Chúng ta vĩnh viễn chết trong cõi trần thế.

“Bận chuyện gì thế?” Vẻ mặt nhếch môi của Hà Dao Dao chọc Tân Duệ khó chịu, “Cậu không chịu tham gia mấy buổi họp lớp này, cô Vương luôn thấy lạ vì điều đó. Đúng rồi, lần này cô cũng đến. Cậu đúng là bận thật, dành thời gian cho việc học nhiều quá, học mãi vậy không thấy mệt à? Không trách được cậu đậu vào trường Chấn Hoa đấy. Chẳng qua, nếu học ban xã hội thì phải rảnh rỗi chứ nhỉ? Chúng tớ cảm thấy rất kì lạ, tại sao cậu lại học ban xã hội chứ? Không học nổi ban tự nhiên sao?” Nụ cười vui vẻ đầy vô tội, giọng nói ngây ngô kia làm làm Tân Duệ nghe thấy tiếng trống trận mơ hồ.

Lúc thấy mấy bạn học ở phân hiệu nộp học phí, Tân Duệ cảm nhận được sự vui sướng chân chính xuất hiện. Bộ dạng của Hà Dao Dao vẫn giống khi còn bé, Tân Duệ cảm thấy kinh hãi, hỏi thăm cô bạn một chút, mặc dù Hà Dao Dao không còn nhớ Tân Duệ nhưng khi biết được cô là học sinh mũi nhọn ở ban một, nụ cười giả tạo trên miệng vẫn không thể che đậy được sự khó chịu và buồn bực trong mắt của cô bạn – nhưng nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi.

Lúc đó Tân Duệ không tính khoe khoang gì với cô bạn cả, nhưng lúc cô rời khỏi phòng giáo viên để lên lầu, đột nhiên cảm thấy ngọt ngào vui vẻ vô cùng.

Phân hiệu, Hà Dao Dao. Hà Dao Dao, phân hiệu.


Niềm vui sướng đến muộn, mặc dù khá âm u nhưng lại chân thực.

Tân Duệ cảm thấy sự thoải mái của mình bị Hà Dao Dao hủy hết. Con mọt sách, không học nổi ở ban tự nhiên, lời khiêu khích rõ ràng này mà Hà Dao Dao lại làm vẻ mặt như không hiểu gì. Tân Duệ quyết định cứng đối cứng.

Nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, hơi nghiêng người về trước, nói nhỏ với Hà Dao Dao, “Nói chăm học thì phải nói là học theo cậu đấy, lúc học tiểu học tớ rất sùng bái cậu đấy, cái gì cũng lấy cậu làm gương để học, sau này mới biết đó là sự mù quáng, ngại quá, tớ cũng dùng hết sức rồi thì làm sao giờ?” Cô cố ý nhấn mạnh chữ ‘cũng’, “Cho nên đành được nào thì thế đấy, ban xã hội hay ban tự nhiên cũng như thế thôi, dù sao vẫn không tệ. Không lẽ cậu chưa bao giờ xem danh sách xếp hạng trong năm học à? Này cũng phải, cậu xem danh sách ở phân hiệu của mình là được rồi, cần gì phải xem của trường chính chứ?”

Sắc mặt Hà Dao Dao trắng bệch, môi mím chặt.

“Đừng bắt tôi phải nói mấy lời như vậy nữa, nếu muốn khiêu khích thì phải có trình đột một chút, cái trò này của cậu chỉ dùng hồi năm tiểu học mà thôi, bây giờ nói rõ như vậy, tôi không có hứng đánh vòng với cậu, nếu tới lần nữa tôi sẽ nói thẳng hơn đấy.” Tân Duệ hững hờ nhìn Hà Dao Dao.

Cô dùng vẻ mặt mình học từ Dư Châu Châu để nhìn cô bạn.

Theo phim drama thần tượng thì nên xoay người bỏ chạy, sau đó lau nước mắt chứ nhỉ? Bộ dạng của Hà Dao Dao lúc này làm Tân Duệ cảm thấy bất đắc dĩ.

Ghê tởm thật, mọi thứ đều ghê tởm như thế. Cái màn diễn này, ngay cả cô cũng thật ghê tởm.

Tân Duệ đi về phía ánh mặt trời dọc hành lang, từ từ mở sách bài tập Dư Châu Châu đưa cô. Tân Duệ từng hỏi Dư Châu Châu, abc.

Không có cảm giác gì cả. Dư Châu Châu nhìn thẳng về trước.

Thật à? Tân Duệ cúi đầu cười. Tớ cảm thấy muốn đánh bại bọn họ. Ý chí chiến đấu rất mạnh, mạnh đến mức chẳng còn cảm giác gì. Cứ như đánh bại bọn họ xong thì sẽ có được món quà nào đó. Tân Duệ nói khá lộn xộn nhưng cô biết Dư Châu Châu sẽ hiểu.

Lời này cô chỉ có thể nói với Dư Châu Châu. Nếu như nói với người khác, lời nói này sẽ bị lan truyền, dùng thái độ nhìn qua thì có vẻ sùng bái nhưng thật chất lại rất khinh bỉ, cho dù trình độ của hai bên khi cố gắng học tập mà so với mình thì chỉ có hơn chứ không có kém.

“Biết chưa, Tân Duệ kia đã làm hết sách bài tập rồi đấy.”

“Hả? Thật à? Có bệnh à?”

Giống như hồi sơ trung cô và các bạn khác đã từng cười nhạo Thẩm Dương vậy.

Tân Duệ đột nhiên cảm thấy buổi sáng hôm ấy rất khó khăn. Cô cố gắng che dấu tâm trạng loạn cào cào của mình. Quay đầu nhìn lại, thật ra cô chẳng có gì hết, của cải mà cô tích lũy mấy năm qua chỉ có lòng tự ái mới tỉnh lại lúc này mà thôi, nó đang há mồm đòi ăn, mà mình thì lại cố gắng hết sức để cướp lấy ánh sáng và lời khen thưởng để cho nó ăn no.


Đột nhiên cô nghe thấy tiếng hoan hô – Trời mưa, có lẽ buổi kéo cờ được hủy rồi.

Cơn mưa được chờ đợi trong ngày nắng oi bức bây lâu này cuối cùng cũng xuất hiện trên thành phố này rồi.

“Tân Duệ, sao cậu lại đứng đây một mình thế?”

Hình như sáng hôm nay không hợp để ra ngoài thì phải, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, nghĩ thôi cũng thấy mệt tim rồi. Tân Duệ bực bội nghĩ, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười với người kia.

Có thể xem Du Đan là một chủ nhiệm hợp lệ, khoảng bốn mươi tuổi, đang trong độ tuổi trung niên bùng cháy, có kinh nghiệm và sức lực, có danh tiếng trong trường, quản lý học sinh cũng rất tốt – đương nhiên, ban một không cần phải quản lý. Nếu nói về bản lĩnh thì chắc ở phương diện phối hợp và động viên.

Khác với cái lớp rồng cá lẫn lộn hồi sơ trung của Tân Duệ, các bạn học sinh ở ban một đều là những đứa nhỏ hiểu chuyện, đã có không ít bạn học có dự định cho tương lai, nho nhã lễ độ, đa tài đa nghệ, nhưng cũng có một ít người sống trong sự mơ hồ và ép buộc.

“Cô Du.” Tân Duệ cười chào một tiếng.

“Sao lại đứng đây một mình thế?” Du Đan ôm một chồng sách đi tới gần hỏi.

Có lẽ do dậy muộn nên mới trang điểm qua loa nhỉ? Phấn đánh không đều, trên mắt còn có quần thâm. Tân Duệ nghĩ.

“Hơi buồn ngủ ạ, ở trong hành lang ồn quá nên đến đây đứng một chút.”

“Bạn học mới ở lớp có tốt không?”

Tân Duệ khá lo lắng về xu thế phát triển của cuộc đối thoại. Từ câu hỏi này, cô đã đoán được điều mà Du Đan muốn nói với cô.

Cuối năm lớp mười, hầu hết các bạn học có thành tích không tốt đều đi hỏi thăm Du Đan xem có nên chuyển sang ban xã hội không, nhưng người chuyển sang ban xã hội có thành tích tốt ở ban tự nhiên như cô và Dư Châu Châu lại chưa từng hỏi thăm Du Đan về vấn đề này lần nào.

“Cũng có mấy người ạ. Các bạn ấy đều khá tốt, em rất thích bọn họ.” Tân Duệ nói dối.

“Tiếc là em và Dư Châu Châu không học chung lớp với nhau, nhưng vậy cũng tốt, làm quen được với nhiều bạn tốt. Tôi phát hiện hồi em học lớp mười chưa từng làm quen với người khác, mặc dù quan hệ với cả lớp không tệ nhưng chỉ nói chuyện nhiều với Dư Châu Châu, có thể là do hai đứa đều cùng lớp hồi học sơ trung nhỉ?”

Chủ đề trọng tâm của cuộc nói chuyện này là gì thế? Tân Duệ im lặng tìm cách chuyển đề tài.

“Nghe bảo ban hai chỉ có một nữ sinh chuyển sang ban xã hội ạ?” Tân Duệ hỏi.

“À, tên là Lăng Tường Xuyến, là một học sinh giỏi.”

Sau đó Tân Duệ không nói gì nữa, Du Đan nở nụ cười dịu dàng.


“Tân Duệ, cô luôn cảm thấy em có tâm sự, có muốn nói hết với cô không?”

Con mọe nó, sao lại nói vòng trở về rồi? Tân Duệ biết Du Đan cảm nhận được vấn đề tâm lý của mình, còn từng ‘nhẹ nhàng’ viết một câu ‘cô luôn cảm thấy em ép buộc mình quá mức, cũng tự tạo áp lực lớn cho bản thân mình, nếu muốn thì có thể nói chuyện với cô’ trên giấy ghi chú rồi dán vào vở cô, nhưng Tân Duệ chưa từng đáp trả lại cho Du Đan. Ngược lại, Du Đan cũng không cố gắng tìm hiểu, cô hiểu rõ chuyện cố quá thành quá cố. Cứ như việc ủy viên lao động luôn tức giận đến mức gào khóc khi các bạn ngồi yên không chịu động đậy vào lúc tổng vệ sinh, Du Đan cũng luôn dịu dàng nói với mọi người, các em đã quét dọn mệt rồi, sau khi về nhà nghỉ ngơi cho tốt vào.

Chỉ như thế mà thôi.

Nhưng không ngờ, vấn đề ‘tâm sự riêng’ của Tân Duệ lại không thể thoát được.

Tân Duệ nở nụ cười xán lạn, cô biết nếu như cứ liều mạng nói không có thì sẽ làm Du Đan thấy mất mặt.

“Cô, em luôn rất lo lắng, trước kia luôn học toán lý hóa, giờ lại chuyển sang văn địa sử, em sợ mình chọn sai, vốn nên hỏi cô thử xem một chút, dù sao trước kia em cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ học ban xã hội, chẳng qua lần trước thi không tốt, cho nên…”

“Hồi hận rồi à?” Du Đan vẫn cười như cũ, “Nếu hối hận thì….”

“Không.” Tân Duệ lắc đầu.

Du Đan bắt đầu dùng giọng nói dịu dàng nói, em phải nhìn xa trộng rộng một chút, dù sao trong cuộc sống, em luôn phải đối mặt với đủ loại thách thức, thay đổi không phải lúc nào cũng là chuyện tốt, phải quan sát từ những điểm nhỏ nhặt nhất, tiềm lực của em rất tốt, lại chăm chỉ, chỉ cần cố gắng….

Tân Duệ giả vờ lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng còn hỏi một số vấn đề không quan trọng, thỉnh thoảng gật gù đồng ý.

Lúc Du Đan đi thì quay đầu lại bảo, “Đúng rồi, Tân Duệ, các bạn học rất nhớ em và Châu Châu đấy, các bạn muốn làm một bữa tiệc tiễn hai đứa đấy.”

Thật à? Tân Duệ cảm thấy độ cong trên môi của mình hơi lạnh lẽo, nên tăng thêm một chút xán lạn.

“Em cũng nhớ các bạn, sáng nay còn đi sai tầng, suýt nữa về ban một rồi. Haha, cảm ơn mọi người, còn việc mở tiệc tạm biệt, để em hỏi ý Châu Châu đã, có điều em sợ tốn thời gian học tập của các bạn cho tiệc chia tay thôi.”

Du Đan cũng cười, “Không sao, em và Châu Châu nói chuyện với nhau xem sao, các bạn đều hy vọng có thể mở tiệc chia tay các em. Sở Thiên Khoát còn bảo hai em đi vội như vậy, dọa cả lớp giật mình, nhất định không thể bỏ qua cho hai đứa dễ dàng như vậy. Ngay cả tên nhóc đó cũng nói vậy, em có thấy hành động của hai đứa kì quái lắm không?”

Sở Thiên Khoát nói? Tân Duệ ngây người, trong lòng đột nhiên cảm thấy cay đắng, xen lẫn chút ngọt ngào khó hiểu.

Cô nở nụ cười nhạt, “Có thể do hành động của tụi em làm mọi người kinh hãi á.”

“Chứ sao nữa? Thế đi, hai đứa bàn với nhau một chút, sau đó liên hệ với Sở Thiên Khoát nhé!”

“Vâng, em biết rồi ạ, cảm ơn cô Du, em về lớp đây ạ, tạm biệt cô.”

Tân Duệ thở dài một cái, quay đầu nhìn bóng lưng mặc đồ xám, bắt đầu thả lỏng nụ cười cho đến khi bình thường lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.