Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương Quyển 1 - Chương 5: Sống ở nơi khác


Xin lỗi Saint Seiya, người tôi thích là Ikki

Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki + Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Hai mẹ con về đến nhà đã sáu giờ, mẹ thì ngồi làm vằn thắn ở cạnh bàn, còn bé thì mở tivi lên xem hoạt hình.

“Con có thấy lạnh lắm không? Hôm nay đi đường xa như vậy mà.”

“Không ạ.” Bé lắc đầu, chính bản thân bé cũng không biết được mình đi qua con đường đó thế nào mà không thấy mệt mỏi, trong đầu bé lúc đó chỉ có hai con thỏ à.

Mẹ không biết con gái của mẹ từ chối làm nữ hoàng của một hành tinh vì mẹ đâu! Bé là đứa trẻ không vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ người thân đấy nhé!

“Nếu không phải gần đây khu này không an toàn thì mẹ sẽ không để con phải đi khắp nơi với mẹ trong ngày đông thế này đâu. Xin lỗi Châu Châu.” Mẹ dùng ngón cái và ngón trỏ đắp kín miếng sủi cảo, vành mắt hơi đỏ ửng “Gần đây cũng không có nhà trẻ, nếu như năm đó có thể xin cho con vào học ở nhà trẻ thành phố thì tốt rồi.”

Mỗi lần nhắc đến nhà trẻ thành phố thì Dư Châu Châu đều cảm thấy ngại ngùng và áy náy. Khi đó nhà trẻ tuyển sinh, mẹ đã dắt bé đến xin học. Có rất nhiều phụ huynh dắt con đến xếp hàng để xin nhập học với ba cô giáo ở đó. Đến phiên bé đến ghi danh thì một cô giáo hỏi bé: Người bạn nhỏ, cháu có sở trường gì nào?”

Sở trường?

Đó là cái gì vậy?

Dư Châu Châu bình tĩnh suy nghĩ một lát, lúc nãy bé nghe mấy cô bé trước bé bảo là biết hát, biết múa. Bé cũng biết hát, nhưng lại không biết múa, nhưng mấy sở trường kia quá phổ thông rồi, bé muốn trở nên đặc biệt một chút.

“Cháu biết võ.”


Mẹ còn đang lo lắng thì thấy con gái nhà mình đã ngồi xổm xuống làm trung bình tấn, bé vung vẩy hai tay “Hây!”, “Ya!” sau đó đánh phải cô giáo trông trẻ….

Sau đó nữ hiệp Dư Châu Châu không được chọn, bé cảm thấy đây là một sự sỉ nhục nên đã thoái ẩn giang hồ từ đó.

Thật ra, bé không biết rằng, cái gọi là phỏng vấn này chỉ là hình thức, vấn đề quan trọng của cuộc phỏng vấn này là để xem xét gia cảnh và tiền biếu của phụ huynh, bé không được tuyển không phải bởi vì cô giáo trông trẻ không thích võ nghệ của bé.

Với chuyện này, suy nghĩ của mẹ và Dư Châu Châu khác nhau rất nhiều, cho nên cả hai người đều cảm thấy áy náy với đối phương. Có điều Dư Châu Châu không thấy tiếc, tuy lúc đi ngang sân, bé rất mong ước mình có thể chơi trong chiếc cầu trượt nhỏ xinh xắn hoặc được ngồi trên mấy chiếc ghế và chiếc bàn sặc sỡ để thi ai ăn nhanh hơn. Nhưng khi bé nghe nói những đứa trẻ trong vườn trẻ phải ngủ trưa mỗi ngày thì bé cảm thấy mình rất may mắn.

Có điều bé không biết, có lần mẹ đưa bé đến ký túc xá trong nhà xưởng để xoa bóp, bé ôm con mèo đi lạc ngồi ngủ say ở một bên nồi hơi đã khiến mẹ phải khóc vì hổ thẹn do không đủ sức cho bé vào một vườn trẻ tốt học.

Nhiều năm sau, khi bé lớn lên, những gì bé nhớ đến chỉ là hình ảnh một nữ chiến binh đồng hành với thánh thú (con mèo) chiến đấu với đại boss trong ngọn núi lửa ác ma (nồi hơi). Tất cả những kí ức của bé lúc đó chỉ toàn là niềm vui mà không có một dấu vết của sự gian khổ nào.

Đối với Dư Châu Châu mà nói, cuộc sống của bé chưa bao giờ được gắn liền với hai chữ ‘khổ cực’. Con đường dài dằng dặc, gió tuyết, mặt trời, những thứ này đều bị bé biến thành những bối cảnh thần kỳ, còn bé thì giống như biến mất khỏi thế giới thực để trở thành một người có thân phận đặc biệt nào đó và sống ở một đất nước khác.

Sức tưởng tượng là lực trường AT [1] của bé. Bé sống ở một nơi khác, là một ‘nơi khác’ xinh đẹp đặc sắc mà không có điều gì có thể hại được bé.

[1] Lực trường AT: tức là AT Field (viết tắc của Absolute Terror Field), một từ xuất hiện trong phim hoạt hình Neon Genesis Evangelion. Người sở hữu lực trường AT có thể ngăn chặn mọi sự tấn công của những vũ khí thông thường – Lấy từ nguồn: boconlonton.wordpress.com

Cho dù có lúc bé sẽ gặp phải những ánh mắt khinh thường sỉ nhục – ví dụ như lần đi qua cửa hàng nhạc cụ xinh đẹp, mẹ hỏi giá tiền của cây piano màu trắng mà người phục vụ lại nhìn ánh mắt khinh thường đánh giá hai mẹ con bé, sau đó cười lạnh nói một cái giá khiến người khác phải sợ hãi – Dư Châu Châu cũng nhớ kỹ gương mặt của người phục vụ đó, sau đó dán mặt của cô ta lên mặt của ma vương, sau đó cầm cây kiếm thánh Mejia của bé đánh cho cô ta tơi bời hoa lá.

Sau đó bé ngoan ngoãn ngồi bên bàn, tưởng tượng chiếc bàn là cây piano màu trắng xinh đẹp, nhẹ giơ hai tay, học theo tư thế ưu nhã Richard Clayderman [2] bắt đầu ngồi đàn, cuối cùng bé đứng lên, nhấc góc quần vốn không tồn tại, hơi quỳ gối xuống, nở một nụ cười hoàn mỹ.

[2] Richard Clayderman: Tên thật là Philippe Pages, là một nghệ sĩ piano nổi tiếng. Ông ấy đã ra rất nhiều album nhạc, trong đó có các tác phẩm của Beethoven, Liszt, Chopin và Mozart. Ông cũng được biết đến bởi khả năng diễn xuất tuyệt vời với những bài hát được nhiều người thích như ‘Yesterday’ ‘The Sound of Silence’ và ‘Memory’. Thật ra ông ấy vốn không cần ghi chú, nhưng vì ổng là idol trong giới piano của Nguyệt nên Nguyệt ghi chú ổng tí thôi =))) Hí hí:v

Dư Châu Châu cảm thấy rất vui vẻ.

Tuy nhiên cũng có lúc bé cảm thấy rất cô đơn. Có những lúc công tước Gerry và tử tước Creek không nói chuyện, hay những lúc Athena và Saint Seiya sẽ im lặng, cậu bé ba mắt bị dán băng dính hình chữ thập vào miệng, đó là những lúc năng lực tưởng tưởng của bé gặp vấn đề.


Ngay những lúc cô đơn hiếm hoi kia, bé cũng phát hiện ra một điều rất thú vị, đó là bé có thể thấy được mặt trăng vào buổi chiều.

Mỗi tháng sẽ có những ngày bé thấy được mặt trăng khuyết giữa bầu trời xanh thẳm lúc về chiều. Rìa mặt trăng không quá rõ ràng, có chút trong suốt, trắng bạc mơ hồ như vệt nước màu trắng bị vẽ lên bức tranh sơn dầu màu lam thuần.

Bôn Bôn, cậu đến đây xem này, trên trời có một vệt mặt trăng.

“Một vệt” là lượng từ do cô bé Dư Châu Châu sáu tuổi phát minh ra, sau đó bé từng dùng ‘một vệt mặt trăng’ trong bài văn ở năm lớp ba, sau đó bị giáo viên gạch đi, sửa chữa nó như một lỗi chính tả.

Lúc Dư Châu Châu cảm thấy cô đơn thì bé sẽ nói chuyện với Bôn Bôn – tuy gọi là nói chuyện, nhưng thực tế chỉ có mình bé nói chuyện còn Bôn Bôn thì im lặng ở cạnh nghe bé nói. Bé kể cho Bôn Bôn rất nhiều câu chuyện xưa, có một phần là kể theo phim hoạt hình, cũng có một phần là do bé tưởng tượng ra.

Không biết sao, có một ngày bé kể đến câu chuyện của cây piano màu trắng kia.

Bôn Bôn vẫn im lặng ở cạnh đột nhiên lên tiếng “Tớ bảo mẹ tớ mua cho cậu.”

“Mẹ cậu?”

Nhưng Bôn Bôn không biết bà ở đâu. Cậu nghĩ, không sao, tuy chưa thể đi tìm mẹ như trong bộ phim hoạt hình mà Dư Châu Châu kể, nhưng nếu như vì Dư Châu Châu, cậu đồng ý đi tìm mẹ, không cần mẹ phải nuôi cậu, chỉ cần bà có thể mua cho Dư Châu Châu một cây piano màu trắng.

Không phải mọi người bảo mẹ của cậu rất giàu sao?

Dư Châu Châu cảm động nhéo má Bôn Bôn, bé nói “Ừ, tớ tin cậu.”

Bé nghĩ, quả nhiên bé và Bôn Bôn yêu nhau, bé có thể từ bỏ lam thủy vì cậu, cậu cũng có thể đi tìm người mẹ không biết ở nơi nào chỉ vì xin bà mua cho bé một cây piano.

Nhưng mà ‘tình cảm’ của bé và Bôn Bôn cũng từng xảy ra không ít trắc trở.

Đó là ngày đầu xuân năm 1994, gió xuân tháng hai thổi qua rất mạnh – nó như tát lên mặt của người khác vậy, vừa lạnh vừa đau, nó còn lạnh hơn cả cơn gió ngày đông giá rét. Nhưng những đứa trẻ trong trường lại không đợi kịp, đã phải trốn trong nhà cả một mùa đông dài dằng dặc, bọn trẻ không chịu được mà chạy ra ngoài chơi đùa với một ít tuyết còn sót lại. Sợi thủy tinh truyền điện, đèn đỏ đèn xanh đèn trắng nhỏ, đuổi bắt… tất cả trò chơi đều khiến gương mặt của bọn trẻ đỏ bừng trong gió lạnh do chạy nhảy quá nhiều, tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ cũng vang lên dưới bầu trời xanh thẳm.


Chơi mệt, tất cả ngồi lên ống xi-măng như trong truyện Đô-rê-mon, tất cả đều im lặng nghe Dư Châu Châu kể chuyện xưa. Dư Châu Châu có thể coi như là đứa trẻ có uy tín rất cao trong đám trẻ của khu này, cho dù bé không hay chơi với bọn trẻ, thậm chí trong đám trẻ cũng chia nhau thành nhiều nhóm nhỏ, tranh đấu với nhau như những tên mafia trong thế giới ngầm, nhưng Dư Châu Châu vừa xuất hiện thì bọn trẻ đều ngoan ngoãn vây quanh bé để nghe bé kể chuyện xưa.

Bé kể cho bọn họ câu chuyện của một thiên sứ nhỏ vì cứu người yêu mà lén xuống trần thế, thiên sứ giấu mái tóc vàng kim của mình để rồi cuối cùng bị giết chết. Còn có câu chuyện Bên gốc liễu già, Nàng tiên cá, Cây thông nhỏ… của Andersen. Có điều, khi kể những câu chuyện này, bé thay đổi phần kết thành một cái kết sum vầy, hiểu lầm được giải trừ và người chết thì được hồi sinh.

Bé vẫn nhớ lời nói của Trần An, cái kết sum vầy là một cái kết rất nhàm chán.

Nhưng Dư Châu Châu lại thích cái kết đó. Nếu như cuộc sống đã không thể sum vầy, thì không lẽ cổ tích lại không thể?

Bé kể chuyện đến lúc miệng lưỡi bé đều khô mà mọi người vẫn còn hứng thú, Dư Châu Châu bỗng nảy ra một suy nghĩ, kích động nói với bọn họ “Chúng ta chơi trò Bạch nương tử đi!”

Tất cả đều im lặng nghe theo bé.

Bé chỉ một ngón tay vào hai cô bé rồi nói “Bây giờ hai cậu là Bạch nương tử và Tiểu Thanh.” sau đó chỉ Bôn Bôn “Cậu là Hứa Tiên.” sau đó chỉ vào cậu bé bự con nhất đám nói “Cậu là Pháp Hải.”

Ngoài những nhân vật quan trọng ra, những người khác đều có biệt danh như “Chị gái” “Anh rể”, “Phủ đài đại nhân”, “Gã sai vặt”, “Gái lầu xanh”… Dư Châu Châu bố trí nội dung vở kịch cho bọn trẻ, đám trẻ bắt đầu chơi mà không cần bé phải chỉ đạo. Dư Châu Châu im lặng ngồi ở trên ống nước nhìn bọn họ biểu diễn kịch bản không chút logic gì, thậm chí có khi bọn họ còn cướp cảnh với người khác, mỗi người đều tự bảo với mình, tuyệt đối không thể thua người khác.

Chỉ có bé im lặng ngồi nhìn, chỉ có mình bé cô đơn. Lúc đó bé phát hiện, thì ra cô đơn cũng có thể khiến người ta nhìn từ trên xuống, bé đột nhiên cảm thấy mình khác với mọi người, càng tỉnh táo thì càng bất đắc dĩ, sự bất đắc dĩ trong sự tỉnh táo ấy có cái thanh cao không hợp tuổi làm bé muốn ngừng cũng không ngừng được.

Xung quanh ống xi-măng giống như biến thành bệnh viện tâm thần ngoài trời, trở thành một sân khấu trình diễn một vở kịch điên cuồng không biết tên. Trời ngả tối, mặt trăng vốn chìm cũng trở nên rõ ràng hơn. Các phụ huynh đã đi làm về, họ đi qua bệnh viện, đón những ‘bệnh nhân tâm thần’ về nhà. Sân khấu trở nên quạnh quẽ, cuối cùng chỉ còn Bôn Bôn, Dư Châu Châu và cô bé tên Đan Đan.

“Châu Châu, đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Đan Đan thân thiết sán lại gần, kéo tay bé, sau đó hung dữ nói với Bôn Bôn “Cách xa Châu Châu một chút, nếu không tớ sẽ đánh cậu gãy răng đấy!”

Sự ghét bỏ không ăn khớp chút nào. Dư Châu Châu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Đan Đan kéo đi, bé quay đầu lại thì thấy Bôn Bôn đang lẻ loi đứng một chỗ với gương mặt đỏ bừng đầy xấu hổ.

Hai người đi tới cửa nhà của Đan Đan, Đan Đan lén lút nhìn bốn phía một lát rồi nhỏ giọng hỏi bé “Châu Châu, cậu có thích Bôn Bôn không?”

Dư Châu Châu không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Bé muốn nói thích – bé thích thật, nhưng cũng lờ mờ hiểu được, cái ‘thích’ của bé khác với cái ‘thích’ của Đan Đan.

‘Thích’ của Đan Đan là loại tình cảm của người lớn. Dư Châu Châu biết vẻ ngoài của Bôn Bôn rất hút người, có rất nhiều cô bé thích chơi với cậu, hơn nữa cậu ấy lại khác với những cậu bé khác, không nói bậy cũng không ăn hiếp người khác. Nhưng điều này lại khiến Bôn Bôn lâm vào tình huống khó khăn – đám con gái vì thích cậu bé nên mới giả bộ ghét cậu, chỉ cần có người khác ở đó thì họ sẽ không nói chuyện với cậu. Còn đám con trai thì lại thấy sự lễ độ của cậu là tính ẻo lả nên cũng cho rằng cậu không xứng chơi chung với bọn họ.

Sự cô đơn của Dư Châu Châu xuất phát từ suy nghĩ của bé, còn sự cô đơn của Bôn Bôn mới là thật.


Đan Đan lo lắng hỏi lại lần nữa “Cuối cùng cậu có thích Bôn Bôn không đó?”

Dư Châu Châu lắc đầu bảo không phải. Đan Đan nghe thế thì thở phào, có vẻ như cô bé đã yên tâm chút nào, cô bé đảo mắt một cái rồi nói tiếp “Tớ kể cho cậu nghe một việc, cậu đừng nói với người khác nhé!”

Dư Châu Châu nghĩ thầm, nói dối, chuyện này mọi người nhất định đã biết hết rồi, ai cũng nói với người khác rằng cậu đừng kể với người khác, nhưng chẳng ai làm được điều đó cả.

“Hôm đó tớ đi tìm Nguyệt Nguyệt, sau đó cậu đoán xem tớ đã thấy cái gì nào?”

“Cái gì?”

“Nguyệt Nguyệt và Bôn Bôn…” Đan Đan ngượng ngùng nói “Hai người họ ngồi trên giường, quan trọng là cả hai không mặc gì cả.”

Dư Châu Châu há mồm kinh ngạc, bé nhìn Đan Đan đang nói liến thoáng không ngừng – mặc dù mấy đứa trẻ như bọn họ không hiểu rõ mấy thứ như ‘giới tính’, thậm chí Dư Châu Châu còn không biết ‘hôn môi’ là gì, cũng tin cách nói ‘mình được ba mẹ nhặt từ bãi rác về’ – nhưng bọn họ đều lờ mờ đoán rằng, một nam một nữ ở trần cùng nhau một chỗ là chuyện rất đáng thẹn, rất hư hỏng.

Miệng Đan Đan vẫn nói không ngừng, nào là ‘Nguyệt Nguyệt vẫn luôn thích Bôn Bôn’, rồi thì ‘Nguyệt Nguyệt luôn cho rằng bạn ấy rất xinh đẹp, có mấy lần bôi trộm son môi của mẹ bạn ý’, ‘mọi người vẫn nghĩ cậu thích Bôn Bôn nên không dám nói điều này với cậu’, ‘sao cậu có thể để Nguyệt Nguyệt và Bôn Bôn diễn Bạch nương tử và Hứa Tiên chứ?’…

Dư Châu Châu lủi thủi đi về nhà một mình, lúc nhìn thấy Bôn Bôn đang rụt rè đứng ở cửa, ánh mắt mập mờ, cứ như cậu bé biết Đan Đan đã nói gì với Châu Châu vậy.

Một cảm giác hờ hững và xấu hổ đột nhiên xuất hiện giữa hai người.

Dư Châu Châu cúi đầu, lách qua Bôn Bôn, đi thẳng vào cửa, gọi “Mẹ ơi, con về rồi đây.”

Mẹ mở cửa thì thấy Bôn Bôn đang đứng ngơ ngác trước cửa, mẹ cười bảo “Bôn Bôn cũng tới hả? Vào xem tivi một lát đi con.”

Bôn Bôn vẫn cúi đầu, cậu giẫm mũi giày xuống lớp tuyết đọng trên mặt đất, tạo ra một lỗ nhỏ hình lưỡi liềm, cậu nói nhỏ “Không cần đâu cô ạ, cháu về nhà đây.”

Mẹ vào nhà nhìn Dư Châu Châu đang ngồi xem TV trên giường, lo lắng hỏi “Con cãi nhau với Bôn Bôn hả?”

Dư Châu Châu ngơ ngác lắc đầu, cứ như hồn vía của bé đã bay đi đâu mất, sau đó lại xoay người xem quảng cáo tiếp.

Đây là lần đầu bé không thể dùng trí tưởng tượng của mình để làm dịu sự khó chịu, bực bội trong lòng bé.

Cứ như lúc Athena nói với Saint Seiya rằng: “Xin lỗi Saint Seiya, người tôi thích là Ikki.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.