Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương Quyển 5 - Chương 52: Không như mong muốn


Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết

“Tuổi mười bảy không khóc”

Vẻ mặt Dư Châu Châu cứng lại, “Tại sao?” hai chữ cứng lại trên môi, cô không nói ra.

Cô gần như có thể cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của mọi người đang nhìn từ đằng sau, cô cảm thấy những ánh mắt đó đang nướng cháy mình lên.

Trần An không cười, trong mắt xuất hiện một chút không đành lòng nhưng không chịu nhả ra, im lặng nhìn Châu Châu.

Dư Châu Châu cúi đầu, lát sau mới ngẩng đầu mỉm cười với anh.

“Không sao.”

Dư Châu Châu không biết nguyên nhân tại sao Trần An không muốn viết thư đáp lại cho cô, cô thích quan sát hành vi của người lớn, cũng thích lén lút phỏng đoán hành động đó có ý nghĩa gì như một trò chơi của riêng cô. Nhưng cô chưa từng nghiên cứu thần tiên của mình, hoặc trực giác nói cho cô biết cô không thể hiểu anh, hoặc là do kính trọng hoặc có thể là sợ hãi.

Dư Châu Châu trước giờ đều rất hiểu chuyện, không muốn gây phiền phức cho người khác, cũng ít khi kiên trì cái gì. Nhưng lần này cô vẫn cố chấp đưa tờ giấy ghi số điện thoại của mình vào tay anh.

“Không cần hồi âm cho em cũng được, nhưng anh phải nói địa chỉ của anh cho em.”

Vẻ mặt của Trần An có chút dở khóc dở cười, giống như đối mặt với một đứa nhỏ đang làm nũng, vẻ mặt này làm Dư Châu Châu có chút thất vọng, thậm chí còn có tí ti bất mãn, nhưng cô cố ép cảm xúc đó xuống, cố gắng nói hết suy nghĩ của mình.

“Anh… Anh… Sau này anh nhất định… Hi vọng anh có thể sống tốt, quen thêm nhiều người lạ, thử nghiệm những chuyện anh chưa từng làm trước kia, anh không phải nhớ tới em, em chỉ muốn viết thư cho anh, anh không cần hồi âm cho em, nhất định đừng hồi âm, miễn cho em đợi anh hồi âm mới viết thêm một bức, mà có khi anh hồi âm muộn thì lại khiến em lỡ thời gian viết thư.”


Lý do như vậy làm gương mặt lạnh nhạt của Trần An giãn ra, ánh mắt của anh dịu dàng, sau đó nhìn viên gạch dưới chân chằm chằm.

“Cho nên… Cho nên đừng bao giờ hồi âm cho em, em chỉ muốn viết thôi, viết xong là được rồi, anh không cần đọc cũng được.”

Câu cuối chỉ vì không hi vọng Trần An xem cô là gánh nặng, nhưng bởi vì nói hơi gấp nên mang chút cảm giác tức giận, Dư Châu Châu cảm thấy lúng túng, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng cười dịu dàng của Trần An.

Anh đặt tờ giấy trong tay vào trong ví tiền của mình.

“Được.”

Không có bất cứ câu giải thích dư thừa nào, ngắn gọn súc tích, làm Dư Châu Châu không thể nói gì được.

Anh gật gù, nhấc hành lý dưới đất lên, chào các bạn lần cuối rồi xoay người lên tàu.

Lúc này Dư Châu Châu mới chú ý, ba mẹ Trần An vẫn đứng ở ngoài, lúc Trần An lên tàu hoàn toàn không nhìn họ một lần, càng đừng nói tới lời chào tạm biệt. Cha của anh là một người đàn ông trung niên, hơi mập, da trắng, gương mặt khá nghiêm nghị. Còn mẹ anh vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như không quan tâm bất cứ thứ gì.

Cô đứng ngây ngốc ở sân ga một lúc, tàu lửa vang còi, chậm rãi khởi động. Đây là lần đầu Dư Châu Châu đến ga tàu lửa, trước kia cô chỉ thấy nó trên tivi. Cái thứ khổng lồ kia rời khỏi ga nhanh chóng, cái đuôi dài đằng đẵng kia dần biến khỏi tầm mắt cô.

Dư Châu Châu không thấy đau buồn chút nào. Điều này không giống với suy nghĩ của cô.

Đây là lần đầu Dư Châu Châu biết, trời nóng, mồ hôi chảy ròng rã, một số chi tiết nhỏ nơi khóe mắt – ví dụ như Trần An nhíu mày, nở nụ cười như không cười – tất cả những thứ này sẽ làm vỡ tâm trạng và những mộng mơ hão huyền, để mọi thứ trở lại hiện thực.


Nhưng cô vẫn cảm nhận được chút mơ ước và mong muốn được thử một lần.

Sẽ có một ngày, Dư Châu Châu nghĩ, em sẽ ngồi trên chiếc tàu hỏa đó, đi tới nơi xa —

Trần An:

Dư Châu Châu ngồi trước bàn học màu vàng nhạt mới tinh, bên trên bàn là một lọ đựng bút màu đỏ, cô lấy một cây bút ra, mở nắp, viết xuống thêm một dấu hai chấm sau cái tên này, sau đó ngồi cầm bút ngẫm nghĩ.

Dư Châu Châu không biết nên viết cái gì, cô đang nghĩ về những thứ nhỏ nhặt nhất.

Lúc trước, trong tivi đọc thư nhà luôn có một câu “ABC mạnh khỏe” hoặc “Thấy chữ như thấy người” gì gì đó, nhưng cô không dám chắc mình có hiểu đúng ý của câu đó không, cho nên không dám viết, bởi vậy chỉ có thể cắn răng, viết hai chữ, “Chào anh”.

Ngốc muốn chết. Cô sờ sờ mũi, quyết định không nghĩ những thứ vặt vãnh đó nữa, bắt đầu viết tiếp.

“Hôm nay là ngày đầu đi báo danh để nhập học. Em học ở khu trọng điểm số 8 Bắc Giang. Ban ngày bận cả ngày, trường học nói để công bằng, mỗi lớp sẽ phân chủ nhiệm theo kiểu rút thăm. Em nghe bảo chủ nhiệm lớp em là một nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, em đứng ở trong hàng nhìn cô đi tới, phát hiện… Anh biết không, cô ấy mặc bộ đồ bảy màu làm em tưởng có ai chơi ngu cầm đèn bảy màu chiếu lên người cổ nữa cơ. Thật ra, em cảm thấy lúc kiểm tra bệnh mù màu hồi tốt nghiệp tiểu học nên nhờ cô ấy tới giúp đỡ một chút.”

Cô dừng bút, lúc này mới biết mình đem những ý tưởng xấu xa trong lòng viết ra hết sạch rồi. Dư Châu Châu ngẩn người một lát, vội vàng kéo tờ giấy xuống, nhưng lại nghĩ gì đó, cô lại để lại.

Cô muốn viết thư cho Trần An, ngay cả cô cũng không rõ tại sao lại vậy, giống như con chim non tìm vị trí ấm áp theo bản năng vậy. Nhưng Dư Châu Châu chưa từng hi vọng có được lời hồi đáp bao giờ, thậm chí ngay cả câu cổ vũ của anh cô cũng không dám hi vọng tí nào.


Nói thẳng ra là có một thứ gọi là hành vi nghiện người. Lúc cô nói câu “Em chỉ có mẹ thôi” với anh ở tiệm Pizza, Dư Châu Châu đã mở thế giới nhỏ của mình ra, cô cảm thấy được một dòng nước biển ấm áp tràn vào lòng.

Trần An chính là dòng nước biển đó. Cô không thể đóng thế giới nhỏ của mình, cũng không thể bắt dòng nước chuyển đi đường khác.

Dư Châu Châu bắt đầu viết những thứ lung tung – khó nghe cỡ nào thì cũng là lời thật lòng.

Cô cười vui vẻ.

“Trường học này tốt hơn tưởng tượng của em rất nhiều, trường hơi cũ nhưng trên tường có hình núi non, lúc trời lạnh thì hơi ửng hồng, trong ánh chiều tà thì phát sáng đẹp cực.

Em còn tưởng trường này rất tệ, thế thì em mới không thất vọng. Lúc trước mẹ bảo nó không tốt đâu, em tra từ điển Hán ngữ mãi mới hiểu từ đó, anh nói xem, nếu như trong lòng cứ nghĩ nó rất tệ, nhưng thực tế lại tốt hơn thì thế nào?”.

Lạc đề rồi. Ngón trỏ của Dư Châu Châu đụng vào ngòi bút, bị dính mực xanh. Cô vội vàng đứng dậy tìm khăn tay, cúi đầu thì thấy một quyển sách có tiêu đề ‘Tuổi mười bảy không khóc’.

Bìa sách hơi cũ, lại còn bị bẩn.

Dư Châu Châu đầu tiên chen trong dòng người tấp nập để tìm lớp, sau đó buồn bực đợi kết thúc quá trình rút thăm dài đằng đẵng, trong lúc vô tình cô thấy một cô gái đang ngồi cúi đầu đọc sách bên bồn hoa, cái lưng gù gù trông giống con tôm lớn vậy.

Cái ví dụ này hơi quá đáng nhưng lại rất đúng. Vóc dáng của cô bạn ấy không lùn nhưng lại hơi mập, còn mặc một chiếc áo thun hơi bó nên lúc còng lưng thì thấy rõ mấy ngấn mỡ trên bụng, quần đùi màu đen làm lộ vết sẹo trên bắp chân, vảy của vết thương còn chưa bóc ra, trông hơi đáng sợ, giày sandal của cô bạn khá bẩn – quan trọng hơn là những ngón chân của cô bạn cũng bẩn nốt.

Nhưng mà Dư Châu Châu lại nhìn cô bạn ấy chằm chằm, cảm giác như bị thu hút vậy. Bầu trời chiều nhiều mây, đám người líu lo xung quanh đột nhiên yên tĩnh, cô bạn nhìn quyển sách trên đùi một cách chăm chú, có thể dùng hai chữ tham lam để hình dùng cảm giác của Dư Châu Châu.

Dư Châu Châu nhớ đến một câu danh ngôn, gã nhào lên quyển sách giống như kẻ đói cướp lấy miếng bánh mì duy nhất trên đời. Cô đã từng thấy câu nói này rất ngu nhưng giờ mới phát hiện, những danh ngôn của danh nhân luôn đúng.

Không biết đứng bao lâu, chân trái hơi tê tê, cô đổi tư thế thì nghe thấy tiếng la to, “Mày ở đây làm gì? Tao tìm mày cả ngày, mày với ông già chết tiệt nhà mày chỉ biết làm phiền tao, đời trước tao nợ gì hai cha con mày phải không?”


Tiếng người phụ nữ tuy cao nhưng giọng hơi khàn khàn, lại hơi nhỏ nên cũng không nhiều người chú ý, có điều Dư Châu Châu cảm thấy nó rất chói tai. Cô bạn ngồi trên bồn hoa sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy, che đầu rụt cổ lại theo bản năng, ngay cả con mắt của cô ấy cũng nhắm nghiền, quyển sách rớt từ trên đùi xuống, thậm chí còn bị cô bạn đạp một phát.

Sau đó cô bị mẹ cô kéo đi, Dư Châu Châu há mồm nhìn một hồi mới từ từ đi tới nhặt quyển sách bẩn dưới gốc cây lên.

‘Tuổi mười bảy không khóc’.

Tại sao vậy? Cô nhìn quyển sách chằm chằm, nghĩ một lát nhưng vẫn còn cảm thấy khó hiểu.

Là không thể khóc hay không được phép khóc?

Dư Châu Châu không thể tưởng tượng ra ba chữ mười bảy tuổi này. Dư Châu Châu năm mười ba tuổi còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ tuổi mười bảy này. Anh Dư Kiều hay Dư Linh Linh tuổi mười bảy, ngay cả Trần An tuổi mười bảy – đều khác nhau hoàn toàn.

“Châu Châu? Sao lại chạy đến đây rồi? Mau đi xếp hàng đi, lúc kết thúc rút thăm là lúc con gặp giáo viên chủ nhiệm đó.”

Mẹ đi tới, cầm bàn tay mềm mại của Dư Châu Châu. Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lại nhớ đến hình ảnh lúc nãy, đột nhiên cảm thấy thông cảm cho cô bạn kia rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy sung sướng hạnh phúc.

Cô ấy thật thê thảm. Dư Châu Châu nghĩ.

“Đó là cái gì thế?” Lúc này mẹ mới chú ý quyển sách trong tay Dư Châu Châu, “Con kiếm đâu ra thế? Bẩn không?”

Cô dùng ngón trỏ và ngón cái cầm sách, lắc đầu, “Của người khác. Con.. Con phải trả lại cho cậu ấy.”

Dư Châu Châu cầm quyển sách bẩn kia trong tay, sau đó lau khô mực nước dính trên đó, rồi lại ngồi trước bàn học, viết đoạn kết bức thư đầu gửi Trần An.

“Hôm nay em cảm thấy mình khá là hạnh phúc. Thì ra từ hạnh phúc này còn phải so sánh, mà nhất định phải so sánh với người thảm hại hơn mình. Mặc dù em cảm thấy thế là sai, rất xấu xa, nhưng em phải nói cho anh biết, từ sự so sánh đó mới phát hiện được, hạnh phúc của em rất thật, rất tốt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.