Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương Quyển 2 - Chương 16: Còn lại bao nhiêu chú bướm?


Chỉ cần cậu gặp cơn gió này

Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]

Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Dư Châu Châu từng kể câu chuyện nước thánh cho Lâm Dương. Kể câu chuyện ‘Anh hùng ma thần’ mà cô từng đóng vai kia.

Nữ thần cai quản thu đông và nam thần cai quản xuân hạ yêu nhau, các vị thần ngăn cản tình yêu đó bằng việc biến hai người thành tượng điêu khắc, sau đó để hai người canh giữ hai thánh vực khác nhau – Có điều, thánh vực mà vị thần xuân hạ canh giữ là cả bầu trời đầy tuyết lớn, gió mạnh thổi qua; nơi vị thần thu đông canh giữ lại là lửa nóng sục sôi cả ngày đêm. Các nhân vật chính bò qua biển trao đổi tín vật của hai vị thần cho nhau mới cứu được quần chúng trong lửa cháy băng lạnh kia. Nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ đi qua cầu Thải Hồng để lên tầng cao hơn trong núi Ma giới.

“Sau đó thì sao?”

“Hả?” Dư Châu Châu nhìn Lâm Dương một lát, “Sau đó cái gì? Sau đó bọn họ đi đánh mấy ma vương khác á.”

“Ý tớ là hai vị thần kia kìa.” Lâm Dương nhìn cô chăm chú, “Sau đó bọn họ… có cưới nhau không?”

Dư Châu Châu ngẩng đầu lên, nhìn mấy ngôi sao nhạt màu xung quanh đám mây nói, “Không biết.”

“Đó là cái kết gì chứ?” Lâm Dương bĩu môi.

“Nhưng tớ nghĩ là… có lẽ sẽ không ở cùng nhau”

“Vì sao?”

“Vì…” Dư Châu Châu suy nghĩ một lát rồi mới nói câu thành ngữ mà bé không hiểu mấy, “Không thể… mắc lỗi lần nữa”


Ánh mắt Lâm Dương sáng lên, gương mặt thể hiện sự thành kính, nhưng một lát sau thì biến thành ‘không có gì ghê gớm’.

Có điều bọn họ không biết câu chuyện tình đó sai ở đâu. Nếu như là vì nữ thần xuân hạ không thể yêu nam thần thu đông, vậy tại sao họ không thể yêu nhau?

Nguyên nhân nguyên nhân, lý do lý do, thế giới sau lưng chỉ toàn một màu đen kịt.

Lâm Dương không biết mình bị ba mẹ theo dõi. Lúc trước Lâm Dương đã nghĩ một đống lý do để xin tự về nhà một mình, cuối cùng cậu chọn lý do khác với Dư Châu Châu đó là tập tính tự lập. Bởi vì cậu biết mẹ mình thường xuyên liên lạc với chủ nhiệm lớp, bởi vậy không dám nói bậy là cô giáo chủ nhiệm bảo nên như thế.

Mẹ Lâm Dương thử đồng ý, sau đó kéo ba Lâm Dương đi theo dõi đằng sau.

Tin tốt là con trai bảo bối của bà không trốn vào quán game để chơi game.

Tin xấu là con trai bảo bối của ba không ‘độc lập’ như nó nói.

“Anh nói… Em có nên nói chuyện với Dương Dương không? Lần trước em từng hỏi cô Trương về cô bé đó, sau đó có thể cô Trương không nhớ, em cảm thấy phải tìm hiểu bối cảnh trong nhà cô bé đó…”

Ba Lâm Dương cười cợt, “Bối cảnh? Quan tâm làm gì?”

“Lỡ như cô bé không phải là con cái nhà đứng đắn thì làm sao giờ? Hồi trước, nếu không phải em về kịp thì thằng nhóc nhà bên đã kéo Dương Dương đi chơi net rồi.” Mẹ Lâm Dương kích động kể chuyện cũ.

“Em nghĩ nhiều rồi” Ba Lâm Dương ôm vai vợ mình, nhìn hai bóng lưng nho nhỏ, sau đó cười, “Đứa nhỏ kia nhìn rất lễ phép, con trai em không dạy hư con gái nhà người ta là tốt lắm rồi.”

“Vậy anh nói xem, có phải Dương Dương thích con gái nhà người ta rồi không?”

“Cái này còn phải hỏi sao?”

“Vậy sao được? Anh xem anh cứ luôn như vậy, cái gì cũng không để ý, thằng bé còn nhỏ như thế…”


“Em từng nói rồi mà.” Nụ cười của ba Lâm Dương trở nên bất đắc dĩ, lông mày của ông nhíu lại, “Thằng bé mới bảy tuổi thôi.”

Bóng dáng bé nhỏ của đứa trẻ bảy tuổi kéo dài trên mặt đất nhờ ánh hoàng hôn, nhìn như một thiếu niên mười bảy tuổi.

Cuộc sống của Dư Châu Châu bắt đầu tốt hơn một chút, có thể là do bọn họ đã kết thúc buổi học ghép vần. Tiếc là bé vẫn chưa có được tẩy thánh hình con thỏ của cô Vu.

Bài văn đầu tiên là ‘Mùa thu tới rồi’ giống như lời giải đáp muộn, nhìn bính âm được ghi chú trên chữ Hán, Dư Châu Châu học lớp nhất giống như Conan học lớp một vậy, trong đầu xẹt qua một tia chớp, chớp mắt bé đã hiểu được rồi.

Cô giáo Vu cũng được, Lý Hiểu Trí cũng thế, thậm chí cả Lâm Dương – Bọn họ chỉ nói cho bé quy tắc đọc và viết của những chữ cái này nhưng chẳng ai nói với bé bính âm dùng để phiên âm chữ Hán!!

Bí ẩn trong đầu đã được khai sáng, tổ hợp những chữ viết kia không còn khó hiểu và không quy luật nữa. Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy khổ sở vì không nhận ra điều này sớm hơn, bé nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi trên ghế ngây người.

Khi cô giáo bày các bạn đọc chữ, sau đó bắt đầu từ bạn học đầu tiên, từng người sẽ bắt đầu đọc chậm từng chữ theo cách đối chiếu bính âm.

Dư Châu Châu ngạc nhiên khi thấy rất nhiều bạn nhỏ đều lắp ba lắp bắp, cách phát âm rất kì quái, có phải căng thẳng quá rồi không? Cũng có bạn học có thể đọc lưu loát, nhưng đều nhận một câu “Phải đọc chậm mới có tình cảm, em đọc nhanh quá rồi.”

Bé nhỏ giọng đọc lại một lần, hửm, rất dễ mà?

Nữ diên viên lâu năm Dư Châu Châu rất tự tin với bản lĩnh đọc lời kịch của mình.

Bạn nhỏ ngồi trước hai bàn đã đứng lên đọc bài, Dư Châu Châu cảm nhận được mồ hôi đang chảy ra trong tay bé – không phải vì căng thẳng mà là hưng phấn.

Rất hưng phấn.

Lúc bé đứng dậy, thậm chí còn nở nụ cười với cô Vu – sau đó nhận lại ánh mắt ngạc nhiên của cô Vu.

“Trời thu đến rồi.


Khí trời se lạnh

Một chiếc lá vàng rơi từ trên cây xuống

Một đám chim nhạn bay về phía Nam

Lúc thì xếp thành chữ nhân (人), lúc thì xếp thành chữ nhất (一)

A! Trời thu đến rồi.”

Chữ “A” kia cực vang dội, cũng mang theo sự dịu dàng. Sau khi bé ngồi xuống thì mở to mắt nhìn cô Vu đầy chờ đợi, mấy giây này giống như toàn bộ thế giới đã đến phút giây cuối cùng.

“Cả lớp nghe chưa? Cách đọc của bạn Dư Châu Châu mới có tình cảm, đọc thơ không chỉ đọc trôi chảy mà còn phải có tình cảm nữa, các em rõ chưa?”

Dư Châu Châu nhìn thấy Mary và công tước Gerry đã lâu không gặp đồng thời nâng ly rượu về phía bé chào hỏi, bé mím chặt môi, không cười mà làm vẻ mặt ‘Châu Châu còn kém lắm’ đầy khiêm tốn, nhưng trong lòng đã vui vẻ như có hàng vạn đóa hoa nở rộ.

Có rực rỡ bao nhiêu cũng không bằng đóa hoa hồng đầu tiên được nhận trong đời.

Chuyện tốt luôn kéo đến cùng lúc, tiết số học buổi chiều, lúc cô Vu vẽ một vườn hoa và sáu con bướm lên bảng đen, sau đó hỏi “Trong vườn có sáu con bướm, bây giờ có ba con đang bay…”

Dư Châu Châu tin tưởng, cả lớp không ai biết làm đề này.

Nhưng câu hỏi của cô Vu là “Các em đoán xem, bây giờ cô muốn hỏi cái gì? Bài toán này hỏi cái gì?”

Các bạn nhỏ bắt đầu vui vẻ giơ tay.

“Hỏi dấu trừ!”

“Hỏi hoa!”

“Hỏi…”


Trong lúc nhốn nháo, Dư Châu Châu im lặng chống má nhìn cả lớp đang ồn ào, từ lúc vào tiểu học đến giờ, hình như bé chưa giơ tay lần nào.

“Dư Châu Châu? Em nói xem, đề hỏi cái gì?”

Dư Châu Châu sửng sốt, nói với vẻ mặt ‘hiển nhiên’: “Hỏi… còn lại bao nhiêu chú bướm ạ.”

Ngay lập tức các bạn nhỏ lộ vẻ mặt ‘thì ra là thế’, cô Vu cũng cười dịu dàng, “Các em nói có đúng hay không?”

“Đúng ạ –“

Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy mình đứng trên đỉnh của thiên hạ, hơn nữa quần chúng bây giờ không phải chỉ là sân khấu trong đầu bé nữa.

Dư Châu Châu cảm thấy hôm nay trôi qua rất hoảng hốt.

Nhưng không sao, bé còn hai ngày để từ từ suy ngẫm.

Hôm đó, khi tan học về nhà, ngay cả Lâm Dương cũng cảm nhận được Dư Châu Châu vui vẻ hơn mọi hôm, dù cho bé vẫn như mọi ngày, không cười hì hì hô to gọi nhỏ, nhưng khóe môi luôn cong lên, tuy rằng chỉ hơi cong một chút.

Nhưng độ cong này làm cậu nhớ mãi cả đời.

Hôm đó Dư Châu Châu lên giường từ sớm, nhưng bé không ngủ được. Sau khi mẹ về, bé làm bộ đi tiểu đêm, sau đó ngồi lên giường, nghĩ tới nghĩ lui mới ngại ngùng dùng giọng nói ‘không có gì ghê gớm’ của Lâm Dương nói, “Hôm nay… cô giáo khen con.”

Mẹ đang tẩy trang, nghe bé nói vậy thì nở nụ cười uể oải, “Mẹ vẫn biết Châu Châu ngoan nhất mà.”

Sao câu khen bé này lại có ý vị khác biệt vậy nhỉ? Dư Châu Châu không thể phân rõ được, nhưng lại vui vẻ đi ngủ.

Mượn lực của gió đưa ta lên trời xanh.

Không cần biết lý do là gì, chỉ cần bạn gặp được cơn gió ấy.

Hoặc có lẽ, gặp được người cho bạn mượn quạt gió.

Khi ấy Dư Châu Châu không hề biết, nửa tháng sau, bé thật sự ‘đứng trên đỉnh thiên hạ’.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.