Đọc truyện Xin Chào, Kiểm Sát Viên! – Chương 56
Dịch & Edit: M2sisters
Đào Nhạc không biết Tô Dịch Văn đã tắm xong và đi ra từ khi nào nữa,
cô chỉ biết trong đầu mình chỉ tràn ngập hình ảnh về sợi tóc màu vàng kia, trực
giác nói cho cô biết đây vốn là tóc của phụ nữ, còn vì sao lại rơi trên người Tô
Dịch Văn thì có rất nhiều khả năng.
Tô Dịch Văn nhìn cô chằm chằm, lại hỏi thêm một câu, “Em nhìn cái gì
vậy, sao còn chưa ngủ?”
Trong lúc Đào Nhạc xoay người cô đã nhanh chóng thủ tiêu cái nhíp, bỏ
luôn sợi tóc kia vào túi áo ngủ, đó chính là phản ứng bản năng của cô, cô không
hề do dự một chút nào.
“Không, không có gì.”Đào Nhạc lại giũ giũ bộ âu phục trong tay, “Quần
áo của anh cũng không thèm treo lên cho gọn gàng, đúng là người không biết tự lo
mà.”
Tô Dịch Văn nhếch môi cười, “Quen rồi, đã thành thói quen mất
rồi.”
“Hừ, thói quen của anh cũng nhiều thật đó.”Đào Nhạc cố ý nói câu này,
anh không chỉ không thể tự lo cho cuộc sống, mà còn thích ra vẻ người lớn, bây
giờ cô còn không biết anh gạt cô ở bên ngoài làm những chuyện gì, gặp những loại
người thế nào nữa. Cho nên lúc nãy cô không lấy sợi tóc kia ra mà chất vấn anh,
bởi vì trải qua chuyện của trái vải kia, có nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề
ngoài được, nếu như lại không thể khống chế được mà nổi giận, vậy thì chắc chắn
mối quan hệ giữa cô và Tô Dịch Văn sẽ càng căng thẳng thêm, nhẫn nhịn vậy, có
thể đó chỉ là một sự hiểu lầm, trong viện kiểm sát cũng có phụ nữ nhuộm tóc mà,
chắc là Tô Dịch Văn chỉ vô tình quẹt phải, chứ anh không có làm cái chuyện hồng
hạnh vượt tường đâu.
Tô Dịch Văn chỉ chỉ tay vào đồng hồ treo tường, “Chúng ta ngủ thôi,
mai anh còn phải đi làm nữa.”
Đào Nhạc gật đầu, chui vào trong chăn, chỉ có điều trong lòng vẫn rất
phiền muộn.
Tô Dịch Văn tiện tay tắt ngọn đèn nhỏ phía đầu giừơng, kéo chăn lên
rồi xoay sang ôm người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh.
Đào Nhạc cảm nhận được sự ấm áp từ phía sau, không biết tại sao cô
lại nhích người ra, cô thực sự không được tự nhiên, không muốn gần gũi với anh
như thế, chỉ cần nghĩ đến sợi tóc vàng kia ở trên người chồng mình là cô liền
hoảng sợ, bởi vì những yếu tố này hoàn toàn phù hợp với chuyện hồng hạnh vượt
tường, nhưng lý trí lại nói với cô chuyện này là không thể nào, Tô Dịch Văn
không phải là loại người như vậy.
Tô Dịch Văn cảm nhận được sự phản kháng của cô, càng nhích lên ôm cô
chặt hơn, thở dài, “Nhạc Nhạc, anh biết dạo này anh có bỏ lơ em, chỉ cần qua cái
thời điểm bận rộn này là được, tạm thời em–”
“Lão Tô, tối nay anh đã đi đâu có thể nói em biết không?”Đào Nhạc cắt
ngang.
Tô Dịch Văn vẫn im lặng, qua một lúc lâu sau trong bóng tối anh mới
lên tiếng, nghe sao thấy thật không quen.
“Phải ở lại chỗ làm tăng ca.”
Đào Nhạc gượng cười, trong lòng trống trải, anh vẫn không chịu nói
thật sao, nếu như đổi lại là trước đây, với tính cách của cô thì chắc chắn cô sẽ
truy hỏi cho tới cùng, nhưng tự nhiên bây giờ cô lại không có dũng khí, cô thừa
nhận trong lòng cô có chút sợ hãi, có lẽ là do mới kết hôn nên cái cảm giác lo
lắng càng lúc càng nặng hơn, cô suy nghĩ rất nhiều, nếu để đến mức phải ly hôn
thì tính sao đây, cục cưng của cô phải thế nào, cô có dám đánh đổi hay không
.
Rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu cô, Đào Nhạc ngơ ngẩn nhìn trần
nhà, “Lão Tô, chúng ta có thể sống cả đời với nhau không?”
Tô Dịch Văn sững sờ một chút, càng ôm chặt cô hơn, anh cho rằng đó là
tâm trạng của người đang mang thai hay nghĩ ngợi, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, ngủ
đi, ngoan nào.”
Đào Nhạc chán chường nhắm mắt lại, kiểu trả lời cho có lệ của anh
càng khiến cô có cảm giác không yên tâm, cô rút sâu vào chăn, có vẻ như nếu làm
vậy thì có thể xua đuổi được mọi lo lắng trong đầu cô, nhưng thực tế chỉ là dối
lòng mà thôi.
…
Kể từ lúc trong lòng Đào Nhạc bị ảnh hưởng bởi sợi tóc kia đến giờ,
đối với bất cứ chuyện gì cô cũng để ý, cũng có thể nói là đang có sự canh chừng
đối với Tô Dịch Văn. Cô cũng lén xem qua điện thoại của anh, nhưng cũng không
phát hiện thấy bất cứ đầu dây mối nhợ nào, nhưng cô vẫn có cảm giác công việc
của anh không đơn giản như vậy.
Hôm đó, Tô Dịch Văn khó khăn lắm mới có được một buổi chiều rảnh rỗi
đưa Đào Nhạc đi kiểm tra thai sản, cũng không biết hôm đó là ngày gì, mà người
đến kiểm tra đông nghẹt, cho nên đợi đến khi Đào Nhạc làm xong thủ tục rồi kiểm
tra , thì lúc hai người rời khỏi bệnh viện cũng đã sẩm tối rồi. Tô Dịch Văn đề
nghị với cô là ăn tối ở ngoài, dù sao thì có về nhà nấu cũng không kịp. Đào Nhạc
vốn là đang rất vui, vậy mà cái điện thoại không biết điều của Tô Dịch Văn lại
reo lên.
Tiếng chuông kia cứ như là đòi mạng vậy, thấy Tô Dịch Văn chần chừ
không tiếp điện thoại, sự hoài nghi trong lòng Đào Nhạc càng tăng thêm, cô nhìn
vào điện thoại anh rồi lạnh lùng hỏi, “Nghe đi, sao lại không chịu nghe
vậy?”
Tô Dịch Văn nhìn cô một cái rồi mới nghe điện thoại, “Tôi đây, xảy ra
chuyện gì rồi… đã định rồi sao…được…”
Đào Nhạc vẫn quan sát nét mặt của anh, dường như chẳng có gì đặc
biệt, nội dung nói chuyện cũng rất bình thường, nhưng lúc nãy anh do dự trong
vài giây có chút khả nghi.
Đến khi Tô Dịch Văn cúp máy, thì anh cười cười, “Nhạc Nhạc, anh đưa
em về nhà trước, lát nữa anh có chút chuyện phải trở lại viện kiểm sát một
chút.”
Đào Nhạc đã dự đóan được tình huống này rồi, không phải là lần đầu
tiên bị anh cho leo cây, cô khoát tay, “Thôi vậy, quý nhân như anh đầy bận rộn,
em cũng không làm phiền anh thêm nữa.”
“Anh làm sao yên tâm để em về một mình chứ, đừng như vậy, cục cưng sẽ
cáu kỉnh đó.” Tô Dịch Văn kéo cô ra xe.
Đào Nhạc đẩy tay anh ra, “Đã nói là không cần mà, em tự mình đón xe
về được rồi, anh đừng có lúc nào cũng nghĩ em là con nít ba tuổi!”
Tô Dịch Văn không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh, trong lòng hơi khó chịu,
“Em đang mang thai, sao cứ giãy giụa vậy, nghe lời anh nào!”
Đào Nhạc đứng bên cạnh anh bất động, “Em muốn tự đi, không cần anh
đưa về!”
Tô Dịch Văn thật sự không có thời gian cãi nhau với cô, đành gọi một
chiếc taxi đến, “Em về một mình nhớ cẩn thận, tới nhà gọi điện thoại cho
anh.”
Đào Nhạc giận dỗi đóng sầm cửa xe, chẳng thèm nói câu nào với anh
nữa.
Nhưng mà, ngay khi xe taxi vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Đào Nhạc
ngoảnh đầu ghé vào ghế sau nhìn, thấy xe của Tô Dịch Văn cũng mới ra khỏi, trong
lòng cô đột nhiên thấy phức tạp, nhìn chiếc Passat mà lòng bất an, cô không suy
nghĩ nhiều, nói ngay với tài xế, “Bác tài, chuyển hướng giùm tôi, đi đến viện
kiểm sát phía bắc thành phố.”
Đừng vội trách Đào Nhạc học đòi người ta cách theo dõi, cô chỉ muốn
biết mấy hôm nay anh có thực sự bận vì công việc, hay còn nguyên nhân
khác…
Tô Dịch Văn và Đào Nhạc một trước một sau bước xuống xe, Đào Nhạc
thấy anh đi vào tòa nhà, xem ra cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Tô Dịch Văn thực
sự không nói dối.
Đang suy nghĩ, điện thoại Đào Nhạc reo, là Tô Dịch Văn gọi, cô vội
vàng tiếp điện thoại, “Alô, lão Tô, sao vậy?”
Tô Dịch Văn không ngờ giọng nói cô lại rất tốt, chẳng giống vẻ tức
giận khi nãy.
“Nhạc Nhạc, đã về đến nhà chưa?”
Đào Nhạc hơi chột dạ, “À…mới vừa về tới.”
“Vậy thì được rồi, em không giận nữa sao, anh bận hết ngày hôm nay
nữa là xong xuôi mọi chuyện rồi.”
“Thật sao?”
“Ừ, tăng ca thêm tối nay nữa, là mọi công việc xem như khá ổn rồi,
cho nên đợi đến khi đó em có nổi giận thế nào anh cũng chấp nhận
hết.”
Cô thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng có được sự tỉnh ngộ, không phí công
mấy ngày nay cô đã cố nén cơn giận.
“Đây là do anh nói nha, đừng có đến lúc đó anh lại lấy cớ bận rộn gì
đó.”Đào Nhạc cảnh cáo.
Tô Dịch Văn cười cười, “Sẽ không đâu.”
“Thôi anh cũng đang bận, em đi kiếm thứ gì đó ăn đại đây, anh nhớ về
sớm nha.”
“Ừ, được rồi.”
Cúp máy xong, Đào Nhạc ngẫm nghĩ, tuy rằng khoảng thời gian mới kết
hôn này có chút không vui vẻ, nhưng công việc của Tô Dịch Văn là vậy, cô cũng
không thể cố ý gây sự được, cố làm như lời anh đã nói, qua được giai đoạn này là
êm xuôi cả thôi, đến lúc đó cô sẽ thu cả vốn lẫn lời với anh.
Đào Nhạc đang muốn bảo bác tài quay xe trở về nhà, ánh mắt thoáng
nhìn thấy, một chiếc Audi màu đen từ trong viện kiểm sát chạy ra, Đào Nhạc cảm
thấy rất quen, cô lập tức nhìn kĩ biển số xe, quả nhiên là xe của Lão Tô nhà cô.
Chẳng phải anh nói là tăng ca sao, thế mà lại đi đâu vậy chứ?”
“Bác tài, mau đuổi theo chiếc xe phía trước.”Đào Nhạc vội vã bảo tài
xế, cảm giác bất an trong lòng lại xuất hiện, cô không hiểu được tại sao anh lại
gạt cô chứ?
Cứ như thế, thấp thỏm suốt cả đoạn đường, Đào Nhạc cứchỉ nhìn chăm
chăm vào chiếc xe màu đen, lòng bàn tay thì đầy mồ hôi.
Cuối cùng chiếc Audi cũng dừng lại trước một nhà hàng, mà dường như
cùng lúc đó có mấy chiếc xe màu đen cũng dừng ở đó, bước xuống xe đều là đàn
ông, tất cả bọn họ đều mang âu phục. Đương nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô
thì Tô Dịch Văn cũng đã ra khỏi xe, anh bắt tay nói chuyện với mấy người đó,
hình như rất vui vẻ, vẻ mặt cũng rạng rỡ hơn lúc bình thường gấp mấy
lần.
Cách đó không xa, taxi của Đào Nhạc cũng dừng lại, cô vội vã thanh
toán tiền xe, không chút chần chừ liền đi qua con đường phía trước, nhìn thấy
bọn họ bước vào nhà hàng, cho nên cô cũng bất chấp mọi thứ bước vào.
Đào Nhạc biết đây là khách sạn cao cấp năm sao, nên khi cô ăn mặc
bình dân thế này bước vào đã hứng chịu không ít sự dòm ngó, nhưng cô bỏ lơ hết
thảy những ánh mắt kia, bây giờ chuyện theo dõi là quan trọng nhất.
Bọn đàn ông kia được một tên phục vụ nam dẫn lên một gian phòng trên
lầu hai, Đào Nhạc cũng hết cách, cô cũng không thể đi vào mà nhìn công khai, nên
chỉ có thể núp trong một góc chờ cơ hội.
Không lâu sao, tên phục vụ kia cũng đi ra, Đào Nhạc vội vàng gọi anh
ta, “Anh trai này, cho tôi hỏi một chút, cái đám người vừa đi vào lúc nãy bây
giờ đang làm gì vậy?”
Tên phục vụ kia nghi ngờ nhìn cô với bộ dạng áo bầu rộng thùng thình
mà đánh giá, “Cô cần tìm ai?”
“Tôi tìm–”Đào Nhạc lập tức thay đổi sắc mặt, “Này, anh quản được tôi
tìm ai à!”
“Rất tiếc, chỗ chúng tôi là làm ăn đàng hoàng, nếu muốn đến náo loạn
thì phiền cô ra ngoài cho.” Tên phục vụ đưa tay ra tiễn.
Đào Nhạc tức giận nhìn vào trong phòng kia, nếu cô còn tiếp tục đợi ở
đây nữa chắc sẽ người ta sẽ gọi bảo vệ thôi. Rơi vào đường cùng, Đào Nhạc đành
phải lui một bước, cô không tin rằng mình sẽ không thu được gì. Cùng lắm thì cô
ngồi ôm cây đợi thỏ thôi!
Ra khỏi khách sạn, Đào Nhạc đi đến một quán ăn nhỏ phía đối diện.
Cũng hết cách rồi, cô không đem đủ tiền để chi tiêu nổi trong cái khách sạn cao
cấp năm sao kia, nếu không cô đã sớm thâm nhập sào huyệt của địch rồi. Bây giờ
đành phải đến quán ăn này ăn trước cái đã, cô còn cố ý chọn bàn có cửa sổ nhìn
thằng sang bên đó nữa, như vậy khi bọn người của Tô Dịch Văn đi ra là cô có thể
thấy ngay được.
Có lẽ do những tâm sự phiền não trong lòng, Đào Nhạc mới ăn hai muỗng
đã không muốn động đến nữa, cô liền lấy di động ra, bấm số của Tô Dịch Văn, sau
hai tiếng tút tút thì truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Alô, Nhạc Nhạc hả?”
Đào Nhạc nhìn ngoài cửa sổ, “Lão Tô, mấy giờ thì anh
về.”
“Sao vậy?”Bên phía Tô Dịch Văn rất ồn, anh đành phải ra ngoài nghe
điện thoại.
“Em muốn hỏi, nếu như anh về trễ, thì em sẽ đi ngủ
trước.”
“Thôi, em đừng đợi anh nữa, hôm nay tăng ca rất trễ, em ngủ trước đi,
ngoan.”
Lại là tăng ca, tăng gì mà đến tận nhà hàng thế! Đào Nhạc cố nén cơn
giận, ngược lại còn ra vẻ dịu dàng nói, “Vậy anh cứ tăng ca đi tiếp đi, đừng làm
mệt quá đó.”
Tô Dịch Văn đương nhiên nghe không ra sự khác thường trong giọng nói
của cô, vội vã trấn an hai câu liền cúp máy.
Đào Nhạc vô cùng giận dữ, đến nước này mà anh còn ở đó mà ngụy biện
được, thật sự nếu như có tiệc thì anh cứ nói với cô, hà cớ gì lại gạt cô
chứ!
Bữa cơm kia kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, Đào Nhạc ngồi trong
quán ăn vẫn luôn nhìn về phía cửa lớn của nhà hàng đó. Không lâu sau, Tô Dịch
Văn và đám người kia bước ra, cô vội cầm lấy túi đi ra ngoài, lần này bất luận
thế nào cũng phải bắt anh cho cô một lời giải thích cho rõ ràng.
Nhưng không ngờ rằng hành động của bọn họ thật nhanh, chiếc Audi cũng
đã từ từ lăn bánh rồi. Đào Nhạc cũng không hề do dự, lập tức đón xe đuổi theo,
thật không biết bọn họ còn muốn lăn lộn ở đâu nữa đây, nhà hàng cao cấp năm sao
còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn đến hộp đêm sao?
Quả nhiên, là xe đã dừng trước hộp đêm ‘Hoa Trung Hoa’, Đào Nhạc thực
sự tức tới mức muốn phát hỏa, anh lại có thế đến những nới như thế này. Chẳng
trách lại có sợi tóc vàng kia, lại còn đổi cách lừa gạt cô, anh chỉ mượn cớ vì
công việc, còn thực tế là ăn chơi trách táng!
Đào Nhạc nghĩ tới việc mình bỗng dưng kết hôn, lại còn mang thai, vốn
tưởng có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống của một bà cô có chồng có con, ai ngờ
giờ gặp phải cảnh ngộ này. Thảo nào người ta nói hôn nhân chính là nấm mồ, câu
này nói cấm có sai!
Hay lắm, không đánh chết tên Tô Dịch Văn này, cô không phải họ
Đào!
Đào Nhạc hung hăng đóng sầm cửa xe, mạnh tay tới nỗi xém làm bay tài
xế ra ngoài. Bây giờ không ai có thể ngăn cản được Đào Nhạc. Cô chỉ muốn tóm lấy
Tô Dịch Văn lôi về nhà tra khảo.
Cô nổi giận đùng đùng tiến vào hộp đêm, âm thanh ồn ào càng làm Đào
Nhạc phát điên, bên tai là tiếng nhạc ầm ĩ, cô đảo mắt nhìn xung quanh, trên
tường có dán hình một người đẹp tóc vàng với lời quảng cáo “Vẻ đẹp ngoại quốc
mời gọi bạn.”
Tôi nhổ vào! Đào Nhạc trừng mắt nhìn tấm quảng cáo, thế này có khác
gì với kĩ viện mở công khai chứ, đúng là loại đời sống bại hoại thuần phong mỹ
tục!
Chờ một chút, bây giờ mà cô còn có lòng dạ nghĩ mấy chuyện này, đi
tìm chồng mới là chủ yếu, nhưng khi cô xoay người lại chẳng còn thấy bóng dáng
bọn họ đâu. Một cái hộp đêm rộng lớn, có mấy tầng lầu, chẳng lẽ cô phải đi lục
soát từng chỗ sao?
Đào Nhạc không mù quáng tìm kiếm như vậy, cô dựa vào kinh nghiệm bao
năm đọc tiểu thuyết ngôn tình của mình, trừ khu sàn nhảy và quán bar ra, cô nghi
ngờ đám đại lão gia kia đến KTV trên tầng ba, ở đó có nhiều ghế nệm, thuận tiện
tìm lạc thú.
Lên đến tầng ba, Đào Nhạc ngơ ngác nhìn chung quanh, bốn phía đều dát
cửa kính hồng đen, nhấp nháy thứ ánh sáng xanh đầy mê loạn, đây là lần đầu tiên
Đào Nhạc đến nơi xa hoa, trụy lạc này, cô thấy xa lạ và sợ hãi, đến cả nhân viên
phục vụ cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.
Đào Nhạc lắc đầu, cô không biết Tô Dịch Văn ở đâu, nhưng cô chắc chắn
một điều, đến nơi đây rồi thì đàn ông tốt cũng trở nên đồi bại, lão Tô nhà cô
không biết có thành dạng này hay chưa.
Đang nghĩ ngợi, ở đầu hành lang có mấy người đẹp tóc vàng đi đến, Đào
Nhạc thầm nghĩ, đúng là “Vẻ đẹp ngoại quốc mời gọi bạn”, ông chủ nơi này rất
biết kinh doanh, ngay cả tài nguyên quốc tế cũng biết khai thác, thực hiện tốt
chính sách toàn cầu hóa mà. Mấy cô này trang điểm lòe loẹt, dáng người nóng
bỏng, trang phục thiếu vải, Đào Nhạc nhìn còn phải đỏ mặt. Nhìn kĩ lại, trong số
đó còn có cả cô gái trong tấm hình quảng cáo, là người đứng đầu trong thập đại
mỹ nhân **.
Đào Nhạc bịt mũi ngăn mùi nước hoa từ đám người đẹp ngoại quốc, cô
thực sự không còn sức chống cự, chỉ muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt cho
tỉnh táo. Vừa ngoảnh đầu lại, cô thấy mấy cô gái mở cửa vào một căn phòng cách
cô không quá ba mét, ánh sáng trong phòng mờ ảo, có sẵn một đám người ngồi xung
quanh, bên trong vang vọng tiếng nói cười ồn ã.
Một giây trước khi cửa phòng đóng lại, Đào Nhạc nhìn rõ ràng thấy
được người đàn ông ngồi ở ghế đầu tiên, tròng kính viền vàng lấp lóa, đôi mắt
hoa đào quyến rũ, nút áo trên cùng của áo sơ mi đã bị gỡ ra, anh nhẹ nhàng nâng
lý rượu, trong lòng anh chính là cái cô người đẹp số một trong tấm quảng cáo,
hai người cúi đầu thân mật trò chuyện.
Đào Nhạc đứng ngoài cửa sững sở, cảm giác như thành người vô hồn, hốc
mắt từ từ đỏ lên.
Người đàn ông tỏa ra khí chất đầy mê hoặc đó chẳng phải là Tô Dịch
Văn sao?