Đọc truyện Xin Chào, Kiểm Sát Viên! – Chương 36
Dịch & Edit:∞♥∞ Mọi vằn giang hồ và
chị ∞♥∞
Mấy ngày nay Đào Nhạc thấy Tô Dịch Văn dường như có tâm sự chồng
chất, tuy rằng cô khá vô ý ,nhưng cũng không đến nỗi mai một sự nhạy cảm bẩm
sinh của con gái, đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện giữa kiểm sát trưởng Quan và
Tô Dịch Văn, thầm nghĩ lẽ nào anh mắc lỗi trong cộng việc? Nhưng xem xét kĩ lại
thì không phải chuyện đó, bởi vì cô thường bắt gặp ánh mắt khác thường của Tô
Dịch Văn lén nhìn cô, cụ thể thì nói không ra được chỗ nào bất hợp
lý.
Buổi tối hai người vẫn cùng ăn cơm như cũ, địa điểm đương nhiên là
nhà Tô Dịch Văn.
Đào Nhạc cảm thấy đã dọn về lại kí túc xá, còn không cần làm người
giúp việc cho Tô Dịch Văn, cơm do anh nấu, anh là bạn trai của cô, cô đúng là
được lợi.
Nhưng ăn được nửa buổi lại thấy không thích hợp lắm, Đào Nhạc có thể
cảm nhận được rõ ràng có hai tia nhìn hướng về cô, dứt khoát ngẩng đầu nhìn
thẳng anh.
“Lão Tô, lão sắp đến thời kì tiền mãn kinh rồi à, cứ dùng loại ánh
mắt này nhìn em là sao?”
Tô Dịch Văn ngẩng đầu, dửng dưng nói, “Anh làm gì có, em đa nghi
quá.”
“Có!” Đào Nhạc buông chén cơm chạy đến trước mặt anh, “Em biết rồi,
anh đang nghĩ tới chuyện kia đúng không, đàn ông các anh chỉ biết tới vấn đề ở
nửa thân dưới thôi phải không? Không cần dùng đầu óc suy nghĩ cũng đoán chính
xác?”
“Bậy bạ! Em nghĩ anh là người thế nào hả?” Tô Dịch Văn hơi
giận.
Nếu đã không phải nguyên nhân này, vậy thì vì cái gì chứ? Đào Nhạc lơ
mơ, “Vậy anh nói xem, rốt cuộc là mấy ngày nay anh bị làm sao vậy? Hay là trong
công việc xảy ra vấn đề, có phải bị kiểm sát trưởng Quan phê bình?”
Tô Dịch Văn kéo cô ngồi lên đùi, vẻ mặt nghiêm túc, “Nhạc Nhạc, tại
sao ban đầu em lại muốn làm việc ở viện kiểm sát?”
“Chuyện này hả, là nhà em sắp xếp, em không làm chủ được.” Đào Nhạc
nhớ tới thái độ của mẹ mà đành chấp nhận, “Nhưng, em thực sự không biết anh ở
viện kiểm sát này, nếu biết…”
“Nếu biết em sẽ không đến?” Tô Dịch Văn vặn lại.
“Em không có ý này!” Đào Nhạc cười cười, học động tác sờ sờ mặt của
anh, “Ai bảo lúc ở trường anh ăn hiếp em, em trốn còn không kịp nữa
là.”
Tô Dịch Văn rất thích động tác này, lại hỏi, “ Dạo gần đây ôn tập thi
nhân viên công vụ ra sao rồi?”
“Vẫn như vậy thôi, anh cứ nhìn tỉ lệ trúng tuyển nhân viên công vụ
hằng năm, em thừa biết bản thân chẳng làm gì được đâu.” Về điểm này thì Đào Nhạc
đã có chuẩn bị trước.
Thấy Tô Dịch Văn vẫn không nói gì, Đào Nhạc tò mò hỏi, “ Haiz, thời
buổi này thi công vụ phải có cửa sau, nhà anh có phải cũng có ‘đường’ vào phải
không? Cho nên anh mới thi đậu được?”
Tô Dịch Văn vừa nghe xong câu này, sắc mặt trầm xuống, dứt khoát nói
thẳng, “Không có!”
“Hỏi có một chút, hung dữ gì chứ.” Đào Nhạc nhóp nhép, chắc chắn anh
cũng có đi cửa sau, chỉ vì sĩ diện đàn ông không chịu thừa nhận
thôi.
Tô Dịch Văn suy nghĩ một chút, hỏi tiếp, “Em định vào phòng
nào?”
“Chống tham nhũng.” Đào Nhạc không do dự nói ngay.
Thế mà câu trả lời của Tô Dịch Văn lại ngoài dự liệu của cô, “Không
cho phép em thi vào phòng chống tham nhũng!”
Đào Nhạc không hiểu, “Tại sao? Em chính là muốn tỉ lệ cạnh tranh cao,
vậy thì hiệu suất thi rớt mới đạt được.”
“Nói như vậy là em không thật lòng đi thi nhân viên công vụ?” Tô Dịch
Văn tạm thời không giải thích vấn đề về chống tham nhũng, nghĩ lại có lẽ do ngay
từ đầu anh đã không hỏi kĩ càng về ý kiến của cô.
“Em không muốn thi nhân viên công vụ đâu, em muốn làm luật sư, đó mới
là lý tưởng của em.” Vừa nói tới lý tưởng của mình, hai mắt Đào Nhạc đã lóe
sáng.
Nhưng Tô Dịch Văn lại càng không hài lòng, “Làm luật sư có gì hay
chứ, em là con gái, không thích hợp với nghề này đâu.”
“Anh nói y như làm luật sư là gái hầu rượu vậy, anh làm kiểm sát viên
thì cũng gần như là luật sư rồi.” Đào Nhạc hơi tức giận, người đàn ông này hóa
ra lại có cái nhìn lệch lạc.
“Anh cũng không nói làm luật sư không tốt, chỉ là không thích em làm
nghề này, ngoan ngõan thi nhân viên công vụ cho anh. Tóm lại ngoại trừ làm luật
sư và vào phòng chống tham nhũng, tùy em chọn việc, đến tòa án cũng không sao.”
Tô Dịch Văn ra lệnh như cấp trên.
Đào Nhạc ghét nhất bị người khác sắp xếp cuộc sống của mình, ba mẹ
thì cô không thể chống lại, nhưng từ khi nào Tô Dịch Văn cũng muốn can thiệp vào
đời sống của cô chứ.
“Tô Dịch Văn, anh cho em một lý do, tại sao em nhất định phải nghe
theo anh, đừng có nói với em cái gì mà con gái không thích hợp làm luật sư. Còn
nữa, tại sao em không thể vào phòng chống tham nhũng, anh cũng đâu phải kiểm sát
trưởng.”
“Nói chung là không được, anh không thích.”
“Anh không thích thì em phải nghe theo anh à? Thật chưa từng thấy qua
người nào chuyên quyền như anh.” Đào Nhạc càng nghĩ càng giận, đứng dậy, “Chúng
ta thật sự không có cách nào để hiểu nhau, luật sư thì em không biết có làm được
hay không, nhưng em muốn thi vào phòng chống tham nhũng, xem anh làm gì
được!”
Nói xong Đào Nhạc thở phì phì mở cửa đi ra ngoài, Tô Dịch Văn cũng
không ngăn cản, anh chỉ thở dài nặng nề, rốt cuộc phải nói thế nào với cô mới
tốt đây, nói thẳng mọi chuyện hay là nói tâm sự rối rắm trong lòng
anh.
…
Yêu nhau nhất định sẽ có lúc cãi nhau, thậm chí còn có người sùng bái
phương pháp này, nói là có thể nhanh chóng phát triển tình cảm hai
người.
Bởi vì chuyện luật sư và phòng chống tham nhũng mà Đào Nhạc và Tô
Dịch Văn rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Đương nhiên, nói chiến tranh lạnh nhưng chỉ có bên phía cô Đào nào đó
là tình nguyện. Ở cơ quan hai người vốn không chung tầng lầu, rất ít nói chuyện,
nhiều lắm là cùng ăn trưa với nhau, nếu không thì lén lút tìm một góc nào đó
dính lại trong chốc lát, tan tầm cùng đợi nhau về nhà. Hôm nay cô xem Tô Dịch
Văn như vô hình, chạm mặt cũng không thèm chào hỏi nhau câu nào, Tô Dịch Văn
nghĩ rằng cô đang tức giận kiểu trẻ con cho nên trước tiên cứ mặc kệ, anh biết
cô là kiểu người ‘ Tiếng sấm thì to mà mưa thì lại nhỏ’ (*), cơn giận qua rồi
thì sẽ hết chuyện.
Nhưng Đào Nhạc không nghĩ như vậy, ngực cô tức nghẹn, từ khi bắt đầu
quen biết người đàn ông này, cô luôn trong thế bị động, chuyện gì cũng bị anh
kiềm chế, ngay cả quyền lựa chọn cũng không có. Lần này cô sẽ không dễ dàng thỏa
hiệp.
Vì vậy, một cô Đào Nhạc vốn không hứng thú với nhân viên công vụ, chỉ
cần việc trong phòng thong thả, cô liền lao đầu vào làm bài, liên tiếp tiêu diệt
mấy đề sát hạch.Cô thậm chí còn đang tính toán không biết có nên đăng kí một lớp
phụ đạo vào cuối tuần hay không, vừa vặn để giết thời gian.
Thế mà chiều hôm đó trưởng phòng Vu lại đột nhiên triệu tập mọi người
mở một cuộc họp nhỏ , làm Đào Nhạc một lần nữa không được về.
Lúc đó, Đào Nhạc đang làm bài, trưởng phòng Vu từ trong phòng làm
việc đi ra, “Mọi người tạm ngưng công việc một lát, tôi có chút việc muốn thông
báo.”
Đào Nhạc vừa nghe, vội vàng gấp sách hướng dẫn, cô như thế này cũng
xem như là đã chiếm dụng thời gian làm việc rồi.
“Gần đây có sự điều động nhân sự rất lớn, phòng chúng ta cũng có vài
người được điều đến phòng khác, nhất thời mọi người hơi nhiều việc, mọi người
tạm thời vất vả một chút nha.”
Trưởng phòng Vu nói một hồi thì ra là vấn đề này, trọng điểm đâu? Đào
Nhạc chờ đợi chị ta nói câu kết cục.
“Tiểu Trương, việc trong tay em ổn cả chứ?” Trưởng phòng Vu
hỏi.
“Dạ, ổn cả.”
Chị tiểu Trương đó là đồng nghiệp ngồi đối diện với Đào Nhạc, bình
thường cũng giúp đỡ cô không ít, chắc là thấy người ta hiền lành, trưởng phòng
Vu muốn phân thêm công việc cho chị ấy đây.
Quả nhiên trưởng phòng Vu đã nói câu tiếp theo, “Vậy chuyến điều tra
ở Bắc Kinh vào ngày kia phải vất vả cho em rồi, cũng là dịp học công tác như
người ta, nhưng mà em chỉ có một mình, chị sợ đến lúc đó em bận quá
…”
Thì ra là đi công tác, mà còn là đi thủ đô, Đào Nhạc cảm thấy đây
cũng không phải là chuyện liên quan đến mình.
Trưởng phòng Vu do dự một lát, nhìn mọi người trong phòng một lượt,
chỉ vào cô Đào nào đó ở cách đó không xa, “Tiểu Đào, cho em một cơ hội để rèn
luyện, em và tiểu Trương cùng đi, dù sao thì em cũng đã đến phòng chúng ta lâu
rồi, trong tương lai ở viện kiểm sát còn phải đợi dài dài, đi công tác để mở
mang thêm kiến thức một chút!”
Sao lại điều cô đi chứ?
Đào Nhạc vừa mừng lại vừa lo, nói cho cùng thì cơ hội thế này không
phải ai cũng có được, cô liền tỏ thái độ nghiêm túc, “Chị Vu, em nhất định sẽ
học hỏi thật tốt.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi.”
Nhận được câu xác nhận của trưởng phòng Vu, trong lòng Đào Nhạc vang
lên một tiếng kích động.
Đợi đã, cô đi công tác rồi, Tô Dịch Văn phải làm sao đây? Chưa nói
đến chuyện bỏ anh một mình ở đây, không biết ông chú già này có ý kiến gì không
đây?
Có ý kiến gì chứ! Đừng quên cô và anh đang chiến tranh lạnh, không
đành gì chứ. Tục ngữ có câu, ‘Một ngày không gặp như cách ba thu’. Hay là tạm xa
nhau một chút có thể khiến anh thay đổi được tính cách chuyên quyền độc tài của
mình.
Lúc đó Đào Nhạc nghĩ mọi chuyện đều rất tốt đẹp, cho nên đến tối hôm
trước khi đi cô mới đem chuyện đi Bắc Kinh công tác nói cho Tô Dịch Văn
biết.
Tô Dịch Văn thì cứ cho rằng cơn giận của cô nhóc đã tiêu tan, đang
định nói chuyện một cách yên lành với cô, cũng phải trách bản thân anh có lúc
quá ích kỉ, dù sao hai người ở cùng nhau cũng phải có thương có lượng. Cho nên
tối hôm đó anh đã xuống bếp làm một bàn ăn, đối với khẩu vị của Đào Nhạc bây giờ
anh là người rõ ràng hơn ai hết.
Tất cả đã được sắp xếp đâu vào đó, Tô Dịch Văn liền đến gõ cửa phòng
kí túc xá đối diện.
Đào Nhạc đang muốn đi tìm anh, vừa nhìn là thấy anh đứng ngay cửa,
còn có vẻ mặt đầy tươi cười, chắc là đến đển dỗ dành cô rồi. Được thôi, tạm thời
cứ để anh ta nói.
“Nhạc Nhạc, ăn cơm thôi.” Tô Dịch Văn nói xong rất tự nhiên kéo tay
cô đi về hướng cửa phòng đối diện.
Đào Nhạc thấy cả bàn đầy thức ăn, cố ý hỏi, “Lão Tô, đây là tiệc tạ
lỗi à?”
“Cứ xem là vậy đi.”Tô Dịch Văn tỏ vẻ tất cả đều thuận theo ý cô, dù
sao cũng nên thỏa hiệp.
“Thấy anh cười vui vẻ như vậy, có phải hôm nay có chuyện gì vui
không? Trúng năm triệu rồi à?”
“Còn vui hơn là trúng năm triệu nữa.” Tô Dịch Văn kéo ghế ra, làm
động tác đưa tay, “Đào tiểu thư, mời ngồi.”
Đào Nhạc cố nén cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Thật ra Đào Nhạc biết mỗi lần gặp con người cô tức thì thức, nhưng vẫn rất
thích
Tô Dịch Văn chuẩn bị xong phần cơm, đưa cho cô đôi đũa, phục vụ còn
chu đáo hơn cả khách sạn năm sao.
“Tô Dịch Văn, sao em cứ có cảm giác mình được làm Từ Hy vậy.” Đào
Nhạc không nhịn được mà nói.
“Vậy em cứ tự xem mình là thái hậu đi, anh chịu uất ức một chút, làm
người hầu hạ em là được.”
Phì một tiếng, Đào Nhạc xém chút nữa là cười bắn cả cơm ra, “Anh nói
là hầu hạ em , em liền nghĩ đến mấy tên công công…”
Tô Dịch Văn không lên tiếng, quả thực, anh không theo kịp kiểu đấu
khẩu của cô nhóc này được rồi.
“Em thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như vậy đi.” Tô Dịch Văn vuốt vuốt
mái tóc của cô, hành động như một thói quen.
Đang ăn cơm, trong lòng Đào Nhạc đột nhiên thấy khó chịu, Tô Dịch Văn
tốt với cô như vậy, cho nên chuyện đi công tác làm thế nào cô cũng không mở
miệng nói được.
Nhận ra sự im lặng của cô, Tô Dịch Văn hỏi, “Sao vậy, có phải có gì
đó muốn nói không, đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Đào Nhạc ngẩng đầu, “Vậy anh nói trước đi.”
“Ưu tiên phụ nữ trước.”
Thôi được…Đào Nhạc nín thở, “Ngày mai em phải đi công tác ở Bắc
Kinh…một tuần.”
Tiếp theo Tô Dịch Văn im lặng, chỉ nhìn cô chằm chằm, “Quyết định lúc
nào, tại sao em lại không nói với anh vậy chứ!”
Đào Nhạc biết sự tùy hứng của mình một lần nữa đã làm tổn thương anh,
áy náy không thôi, dè dặt mở miệng, “Là hôm qua trưởng phòng Vu
bảo…”
“Em!” Tô Dịch Văn thật không có cách nào nắm giữ được cô, “Không phải
đã nói sau này có việc gì cũng phải nói với anh rồi sao, em đột nhiên đi công
tác như vậy, anh phải làm thế nào đây!”
“Anh là môt người đàn ông có chân có tay, có đói cũng không chết
được.” Đào Nhạc nói thầm.
Tô Dịch Văn ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn, “Nhưng mà không có em bên
cạnh anh rồi.”
Đào Nhạc đẩy đẩy, “Cũng đâu có phải là em sẽ không về.”
Tô Dịch Văn vẫn không chịu thả, ôm lấy cô thật chặt, cúi xuống cọ cọ
vào chóp mũi cô, “Đã như vậy, hay là đêm nay đừng đi, ở lại với
anh…”
Khuôn mặt Đào Nhạc liền đỏ lên, vội vàng vùi mặt vào cổ anh, “Đã nói
là không được, em không muốn bị người ở trong khu nhà này nhìn
thấy.”
“Cửa lớn đóng kín ai mà nhìn thấy chứ?” Tô Dịch Văn cười gian
xảo.
“Dù thế nào cũng không được!” Đào Nhạc xê dịch cái ghế, cắm cúi
ăn.
Nói không thất vọng thì đó là gạt người. Tô Dịch Văn đành phải xem
như không có gì, bắt đầu dặn dò, “Đến Bắc Kinh phải biết chăm sóc bản thân mình
một chút, công việc là một chuyện, nhớ đừng quá ham chơi đó.”
“Em biết rồi.” Đào Nhạc nhớ ra chuyện gì đó, nghiêm mặt nói, “Đúng
rồi, anh muốn nói với em chuyện gì?”
Tô Dịch Văn do dự một chút, “Không có gì, để sau này nói tiếp
đi.”
Đào Nhạc gật đầu, “Còn nữa, trong một tuần em không ở đây, anh vẫn
phải tiếp tục ở chỗ cũ, không cho phép đi xã giao bên ngoài, nếu để em biết anh
chạy đi gặp gỡ ai đó như lần trước, xem em sẽ trừng phạt anh thế
nào!”
“Tuân lệnh, bà cô của tôi!”Tô Dịch Văn dựa sát vào, hôn một cái thật
sâu trên má cô.
Đào Nhạc nhếch môi, trong lòng vui như nở hoa, thì ra bữa cơm này có
rất nhiều tâm tư.
…
Chiều ngày thứ hai, Đào Nhạc ra ga xe lửa, cô cũng không nói lời tạm
biệt với Tô Dịch Văn, dù sao cũng đi có một tuần, lúc trước anh cũng thường đi
công tác, cô cũng đâu có đưa tiễn. Lần này đến lượt cô, cho nên trong lòng vẫn
có chút kích động.
Cầm vé trong tay, Đào Nhạc không quên gọi điện thoại cho tiểu Trương,
thì ra người ta đã đứng đợi ở đó rồi.
Vội vội vàng vàng đi qua, Đào Nhạc kéo theo một vali nhỏ, vẫy tay ra
hiệu.
“Tiểu Đào, ở đây nè!”
Tuy rằng Tiểu Trương là người gọi cô, nhưng Đào Nhạc vừa nhìn, đội
hình kia có không ít người, hơn nữa cũng không phải là người cùng phòng ban với
họ, hình như…
“Mọi người đến đủ cả chưa?”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Đào Nhạc quay ngoắc lại,
thấy đôi mắt hoa đào kia đang cười.
Sao lại là Tô Dịch Văn!
(*): Nguyên văn là 雷声大雨点小(Lôi thanh đại vũ điểm tiểu) :ý là
thùng rỗng kêu to hoặc là nói thì hay mà làm thì dở.
Sau khi thảo luận bọn tớ quyết định vẫn để là “Lão Tô” như
nguyên văn, chuyển sang “Chú Tô” thấy không ổn mà lựa qua lựa lại chẳng thấy từ
nào thích hợp hơn nữa TT ^ TT