Đọc truyện Xin Chào, Em Gái! – Chương 45: Lời nguyền tại website TruyenChu.Vip
Chap này tặng tiffmin05 nhé! Cảm ơn lượt vote thứ 700 của cậu☆☆☆
Hôm nay là ngày Duy và Như tiến vào lễ đường.
Hai người đã dậy từ sáng sớm chuẩn bị. Buổi tiệc sẽ được diễn ra ở đại sảnh một nhà hàng sang trọng. Như đã thay đồ sẵn. Nó say đắm nhìn hình ảnh mình trong gương. Nó không nghĩ mình sẽ xinh đẹp thế này khi được bao bọc bởi một chiếc váy cưới lộng lẫy. Sau hôm nay, nó chính thức trở thành phụ nữ đã có chồng. Một ngày đặc biệt!
“- Cạch!” – Tiếng cửa mở ra, Duy bước vào với lễ phục của chú rể. Khuôn mặt thanh thoát đầy nam tính không bị che lấp bởi đám phấn son. Anh đưa đôi tay thanh mảnh ra nắm lấy tay nó, mỉm cười dịu dàng.
– Anh đẹp trai thật đó.
Như không tiếc dành tặng đối phương một lời khen.
– Em cũng vậy.
Duy mỉm cười, cắn nhẹ vào môi dưới đo đỏ của Như. Một hồi day dứt không ngừng. Tiếng điện thoại Duy bớt chợt reo lên, Như ngượng ngùng đẩy anh ra.
– Alo. – Duy mở điện thoại, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt khả ái nọ
– Được. Tôi đến ngay.
Duy đáp rồi nhanh chân bước đi. Như thắc mắc đầy đầu, nhưng mau chóng quay lại bàn trang điểm. Hôm nay, nó phải thật đẹp.
Quán cà phê bật mở. Duy bước vào với bộ lễ phục trắng tinh.
– Chào bác. – Cậu lịch sự
– Chào. – Ông Minh lãnh đạm – Tôi có nghe nói, việc phá sản của Hoàng An… là vì cậu?
– Bingo! Là do tôi làm đấy.
– Tại sao? Cậu?
– Bác Minh. Là tôi đang muốn chứng minh cho bác thấy đấy. Bác có nhớ 7 năm trước, bác đã nói gì với chúng tôi không? Tôi đã chắc chắn rằng bác sẽ phải hối hận, và tôi đã làm được điều đó. Hôm nay tôi có việc, tôi xin phép đi trước.
Nói rồi Duy đứng dậy đi thẳng. Ông Minh ngồi ở bàn cà phê, đôi mắt đỏ ngầu…
1 ngày trước…
Hình ảnh người đàn ông vật vờ ở các quán lề đường, người nồng nặc mùi rượu, giọng nói lè nhè khiến ai ai cũng xua đuổi, né tránh. Ông Minh tự cười vào bản thân mình. Đường đường là một tổng giám đốc công ty lớn, lại là người cha quyền cao chức trọng trong mắt hai con, nay lại lăn lê bò càng như tên vô gia cư thế này. Ông bây giờ, tuyệt vọng!
– Giám đốc!
Một tay trợ lý hối hả chạy đến, trên tay là chiếc điện thoại vẫn chưa ngắt cuộc gọi đến số của ông. Cậu đã tìm ông hàng giờ liền, hai chân như muốn rã rời.
– Cậu… đến đây làm gì…? – Ông Minh quơ tay, đập mấy phát vào người cậu trai trẻ – Đi đi! Ta không cần các người!
– Giám đốc, xin ngài bình tĩnh. Tôi vừa nhận được tin khẩn: người thu mua lại hết cổ phần và khiến các nhà đầu tư rút lui không ai khác chính là Hoàng Anh Duy, bạn thời cấp 3 của cậu An.
Hai mắt ông mở to bất ngờ. Hoàng Anh Duy, tại sao nó lại khiến ông thành như thế này? Chẳng phải nó sắp đám cưới với cô em gái giả kia sao? Cướp người yêu của con trai ông chưa đủ, giờ cướp luôn cả cơ hội sống của cả gia đình này?
Hai bàn tay ông nắm chặt, cơ mặt đanh lại, lạnh ngắt.
Ở nhà hàng…
Sắp đến giờ bắt đầu, các quan khách gần như đã có mặt đầy đủ. Như đang đứng ở cánh gà sửa lại váy áo. An với bộ vest trắng trông thật lịch lãm, tay cầm ly rượu, chăm chú nhìn nó. Quả thực, hôm nay nó lộng lẫy như một cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
– Chris, you seem not good. That girls really beautiful. But why do you keep seeing her for hours? – Một cô gái dòng máu Âu tiến đến gần cậu
( Chris, anh trông không ổn lắm. Cô gái đó thật sự rất đẹp. Nhưng sao anh cứ nhìn cô ấy mãi vậy?)
– Huh? – An phì cười – You dont understand. ( Em không hiểu đâu).
– Your ex-girlfriend? (Bạn gái cũ sao?)
An nhếch khóe môi, nhâm nhi một hớp rượu thay cho câu trả lời.
– Wow.. so you still love her? Chris, you gotta forget all. Todays her wedding. Do you want she worry about her ex-boyfriend, dont you?
(Chà.. vậy là anh vẫn còn thích cô ấy? Chris, quên hết đi. Hôm nay là đám cưới của cô ấy mà. Anh muốn cô ấy phải bận tâm về bạn trai cũ của mình sao?)
An im lặng, đôi mắt hướng về phía người nào đó nhìn xa xăm. Đã 7 năm rồi, anh vẫn chưa thể quên đi hình bóng người con gái ấy. Cả tuổi thanh xuân tươi đẹp của anh, giờ chỉ có thể gói gọn lại trong hai chữ “Ký ức” mà thôi.
Duy mở cửa bước vào. Cậu đường hoàng bước lên sân khấu, nơi đã sớm lấp đầy bởi những cánh hoa thơm ngát. Như đứng ở dưới nhìn cậu, đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc.
Giây phút Như vừa định bước đến chỗ Duy thì cánh cửa lại một lần nữa bật mở. Ông Minh bước vào trước sự ngỡ ngàng của mọi người, trên tay là con dao sắc lẹm. Khi mọi người định thần lại thì ông ta đã kề chiếc dao vào cổ Như.
– Chris, is that your father? Whats he doing?
(Chris, ba anh phải không? Ông ta đang làm gì vậy?)
An lắc đầu khó hiểu trước câu hỏi của người bạn ngoại quốc. Ba cậu đang làm cái gì vậy cơ chứ!
– Cấm đứa nào bước đến. Không tao giết nó.
Ông Minh gào lên, gân tay nổi mồn một. Chân Duy cứng đờ. Hiện giờ cậu rồi quá, không thể làm được gì cả.
Ông Minh nhích từng bước kéo Như ra cửa. Duy, An và một số người nữa chầm chậm bước theo. Vì là nhà hàng đẹp nhất ở đây, nên khung cảnh xung quanh cũng được chọn lựa rất kĩ: xây gần một vách núi cao, sâu hun hút. Ở dưới là con suối chảy siết. Tuy có cây cầu được che chắn kĩ càng nhưng trông vẫn thật nguy hiểm.
– Ba, ba làm gì vậy? – An gọi lớn
– Chính nó đã hại chúng ta. Chính nó!
Ông gầm gừ, tay giơ con dao ra trước mặt Như. Nó sợ sệt, đôi chân nhũn ra như bún. Duy bắt đầu thấy hối hận. Lẽ ra cậu không nên nói cho ông ta biết.
– Không phải. Là con.
An khẳng định chắc nịch. Mắt ông Minh sớm đục ngầu. Ông điên tiết la lớn:
– Không nói nhiều. Duy, mày bước đến đây cho tao. Nhanh!
Duy nghiêm túc nghe theo. Ba mẹ nó đã mất hết bình tĩnh, ngất lên ngất xuống. An chực lao ra giữ bạn thì nghe ba quát lớn:
– An, tránh ra. Không tao giết con bé này.
An ngoan ngoãn nghe theo, thụt lùi lại mấy dặm.
– Bước lên cây cầu, mau!
– Ba!
– Câm miệng! – ông ra lệnh – Mau lên!
Duy chau mày, bước một chân qua chiếc cầu. Nhân lúc ông Minh không để ý, An lao tới cố giật con dao ra. Ông bực tức cố gắng giữ lại, một trận giằng co quyết liệt. Như được thả ra, vừa định chạy đến đỡ Duy thì ông Minh tinh ý nhận thấy. Ông đấm vào bụng An một cái rõ đau, tay còn lại thuận lợi đâm xuyên vào bả vai Duy. Một tiếng hét vang trời. Duy đau đớn, ngã người ra đằng sau, rơi xuống vách núi tử thần…
Bà Ý ngất xỉu ngay tại chỗ. Như chực lao xuống cùng anh, may mắn nhờ An giữ lại. Khung cảnh đẫm lệ. Nước mắt Như tuôn dài…
Người con trai mà nó yêu thương bấy lâu…
Người con trai tỏ tình với nó bằng cây kem hai vị…
Người con trai cùng nó vui chơi và lớn lên suốt nửa quãng đời vừa qua…
Anh đâu rồi?
Ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt đất, làm lóng lánh thêm những giọt nước mắt trong veo mặn chát. Như nhìn xuống vách đá, nhớ lại câu nói hôm nào mà nó vô tình nghe được:
“ Có những lời nguyền không thể nào hóa giải được. Đừng cố thay đổi tình cảm anh em thuần khiết kia, nếu không muốn trở nên đau khổ. Đừng cố đi ngược lại số phận.”
Như khóc…
Như gào tên anh trong vô vọng…
Như kiệt sức dần. Nó thấy lồng ngực mình trống rỗng. Hơi thở của nó không thể bình thường được nữa rồi. Khung cảnh xung quanh dần tối sầm lại.
Anh à, em đến với anh đây!