Đọc truyện Xin Chào, Em Gái! – Chương 35: Em nhớ anh tại website TruyenChu.Vip
Ở công ty quảng cáo Y Phong…
– Anh Công! Ở đại sảnh có ai tìm anh kìa.
– Tìm anh? Ai vậy nhỉ?
Người đàn ông bụng béo phệ khó nhọc nhấc từng bước xuống cầu thang. Hắn đảo mắt, cố tìm cho ra một dáng người quen thuộc. Nhưng không có ai cả. Ở hàng sofa cao cấp kia, chỉ có một cậu nhóc mặt búng ra sữa.
– Em trai tìm anh à? – Hắn nghi hoặc hỏi
– Anh có phải anh Công không ạ?
– Ừ. Anh là Công. Em là…?
– Em nghe danh anh lâu lắm rồi giờ mới có dịp gặp mặt. Em đến nhờ anh chút việc ạ.
– Việc? Việc gì?
An mỉm cười, lôi trong túi áo khoác ra một phong bì dày cộp. Hắn mở ra, nhíu mày không hiểu.
– Chả là em có một người quen làm giao dịch đen ạ. Anh ấy kể có người thuê anh ấy thanh toán bạn em với một số tiền lớn. Hiện tại thì ba người phải nhập viện, hai người bị xây xước nhẹ. Em có photo giấy chứng nhận của bác sĩ và máy ghi âm lời thú tội của anh ấy rồi đấy ạ.
– Việc này thì liên quan gì đến tôi? – Công hỏi, mồ hôi thấm ướt lưng áo.
– Còn có giấy tờ ghi chép việc anh ấy cấu kết với kế toán biển thủ công quỹ, nhận hối lộ của khách hàng và hoạt động trong các quán đèn mờ trái phép nữa ạ. Việc này không biết nếu kiện thì xử theo tội gì anh nhỉ?
– Cậu..Cậu này hay nhờ! – Hắn lắp bắp – Tôi có phải luật sư đâu mà lại hỏi tôi việc này!? Cậu nhầm người rồi.
– Vậy ạ? Thế em xin lỗi anh nhé. – An đứng dậy, lấy lại phong bì – Vậy em đi đây. Em nghĩ có nhiều người muốn biết chuyện này lắm. Em chào anh!
– Cậu muốn gì?
Ván cờ lật ngửa. Chí Công nhìn đăm đăm vào khuôn mặt thanh tú kia. Tên nhóc này là ai? Làm sao có thể biết hết mọi chuyện hắn làm? Ở công ty này, giám đốc rất lơ là việc quản lý nhân viên. Hắn đã nhận hối lộ bao nhiêu năm rồi, chưa lần nào bị phát hiện. Nếu không phải cố tình vạch lá tìm sâu, còn lâu mới biết được. Tên nhóc này…là ai!?
An khinh khỉnh cười. Con trai giám đốc ở đây là bạn thời cấp 2 của anh trai cậu. Phải nể tình anh cậu lắm người ta mới cho cậu xem một số giấy tờ sổ sách. Sau khi biết có sai phạm xảy ra, lại nghe thêm tội danh của hắn, giám đốc ở đây rất tức giận. Ông ta đồng ý giao cho cậu quyền xử lý việc này.
Chuyện người anh em làm giao dịch đen kia là thật. Sự đáng tin cậy của đám xã hội đen này quả thật rất cao. Nếu không phải vì cậu có quan hệ thâm tình với vài người trong giới, việc lấy bằng chứng này chắc khó thực hiện. Đây cũng là lý do vì sao trước kia, trong trường ít ai dám gây sự với cậu.
– Không gì cả. Gieo gió, thì gặt bão. Vợ con anh biết chuyện này rồi. Em cũng đã gửi đến Liên đoàn Lao động và ban điều hành công ty. Chúc anh may mắn!
Nói rồi An quay lưng bỏ đi. Đây chưa phải là kết thúc. Duy đã làm rất nhiều điều vì cậu, lần này cậu làm sao dễ dàng cho qua? Chứa chấp khi cậu bỏ nhà cũng là Duy, khích lệ khi cậu gục ngã cũng là Duy, kề vai sát cánh suốt bao năm cũng là Duy. Lần này, chỉ trách tên trưởng phòng kia đã chọn nhầm người mà gây sự.
An không phải thiên thần. Chỉ lôi tội ác của hắn ra ánh sáng thì chẳng phải quá lương thiện sao? Nếu vậy thì quá tiếc cho mối quan hệ thâm tình với các anh em giang hồ quá. Tối nay, nếu được, hãy cùng gặp nhau ở bệnh viện nhé?!
Như suýt nữa thì khóc nấc lên khi thấy Duy nằm trong phòng bệnh. Lan đã gọi cho nó. Không biết làm sao chị có số điện thoại, nhưng nó cũng không bận tâm việc đó quá nhiều. Điều quan trọng là, anh Duy đang nằm trong bệnh viện!
Căn phòng đầy rẫy mùi thuốc sát trùng. Các thiết bị y tế vẫn đang hoạt động đều đều. Duy nằm yên ở đó, đôi mắt khép hờ mặc cho các nắng gay gắt của ngày hè đang lấn lướt trên khuôn mặt thanh tú của cậu. Đôi môi trắng bệch kia làm nó run lên vì sợ.
An mở cửa, giật mình khi thấy còn một người ở trong phòng.
– Như? Sao em ở đây? Sao em…biết?
– Chuyện này là sao vậy anh? – Như nói, nước mắt chảy dài
– Người ta gây chuyện. Lần này nó không làm gì sai cả. Giờ nó qua cơn nguy hiểm rồi.
– Sao anh không nói cho em biết? Đã hai ngày rồi đấy. Anh định giấu em đến khi nào?
– Anh sợ làm em lo lắng. Dù gì giờ nó ổn rồi, chỉ đợi bình phục thôi. Cô chú biết không?
– Em không nói. – Giọng nó trầm lại – Em đã rất thắc mắc khi hai ngày không liên lạc được với anh hai. Anh cứ bảo bận, nhưng anh ấy dù bận cũng sẽ nghe điện thoại của em mà. Nếu không phải chị Lan gọi, chắc em đã báo cảnh sát rồi. Anh biết anh làm vậy sẽ càng làm em lo hơn không?
– Chị Lan?
An nghi hoặc. Chị Lan biết số điện thoại của Như à? Không phải hôm trước là lần đầu gặp nhau của hai người sao? Mà quên, điện thoại của cậu đâu mất rồi?
– Anh xin lỗi. Em ăn gì chưa? Mình đi ăn nhé?
– Anh ăn trước đi, em không đói.
Như nói, đôi mắt vẫn chăm chú theo dõi khuôn mặt im lặng kia. Anh à, dậy đi! Em lo cho anh lắm! Đừng để em một mình! Em… nhớ anh!
Các cậu đã ai đi học chưa?