Xin Chào, Em Gái!

Chương 19: Chuyện nhóm máu


Đọc truyện Xin Chào, Em Gái! – Chương 19: Chuyện nhóm máu tại website TruyenChu.Vip

Thời gian mau chóng trôi qua, mối quan hệ của Như và bạn cùng lớp vẫn không thay đổi. Theo nguyên tắc, một học sinh đã học trường nào thì sẽ theo trường đó đến cuối cấp 3. Chẳng hạn, cấp 1 học trường X thì cấp 2 sẽ học trường XX, gần trường X và cấp 3 sẽ học trường XXX, gần hai trường kia. Thế nhưng, Như đã lội ngược dòng, quay sang học cùng trường với Duy. Vì thế, đối với mọi người, Như đích thị là một học sinh mới, không quen, không biết.

Mà, dù sao thì Như cũng đâu có quan tâm vụ này.

Thời gian thi tốt nghiệp đã ngay trước mặt, cả Duy và An đều canh cánh nỗi lo trong lòng. Cả ngày vùi đầu vào sách vở và chỉ chịu đi ngủ khi mặt trời ló rạng. Như xót bồ, lại càng xót anh nên chăm chút cho hai người nhiều lắm. Để phục vụ cho thi cử, thời gian này An cũng ở lì nhà Duy.

– Anh hai, ba gọi kìa, xuống tí đi rồi học tiếp.

Nghe Như gọi, Duy vội vàng chạy xuống cầu thang. Lát sau lại gọi với lên:

– An, lấy giùm tao cái tập hồ sơ màu cam coi.

An vội vàng mở tủ kính. Địa hình nhà Duy cậu thuộc làu làu từ lâu nên cũng chẳng chần chừ gì.

Thấy rồi! An mừng rỡ reo lên rồi lôi tập hồ sơ kia ra. Sao hồ sơ mới làm mà nó để tận đáy tủ ấy nhở? Tìm gần chết.

An gắng sức lôi tập hồ sơ ra, một vài tờ giấy gần đó cũng nhàu nát đi. Cậu cuống quít vuốt phẳng lại từng tờ. Dòng chữ “Giấy xét nghiệm” in đậm ở phía trên dễ dàng khơi dậy tính tò mò.

-” Đang yên đang lành nó xét nghiệm máu làm gì ấy nhở?”

An tự hỏi rồi cũng không mấy bận tâm. Kết quả: “Nhóm máu AB” không may lọt vào mắt cậu. An chau mày. Nhớ lần trước Như vào bệnh viện, cậu có xem qua các giấy tờ kiểm tra cô bé rồi. Nếu cậu không lầm, Như nhóm máu O mà? Ô thế nhà này đủ cả 4 nhóm máu rồi này!

An phì cười vì phát hiện mới của mình, mau chóng xếp lại đồ đạc rồi mang giấy tờ xuống cho bạn. Mọi người đều ở dưới nhà, bàn tính về việc tương lai.

– Giấy dự thi đồ gì của hai đứa có trong đây hết rồi phải không? Thế để ba với thằng Duy đi nộp, mọi người ở nhà nấu cơm đi nha.

Ông Lâm nói rồi khoác vai Duy đi ra ngoài. An cũng theo hai mẹ con Như vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

– Cô, cháu có tài tiên đoán đấy, cháu có thể đoán được nhóm máu của cô!

An lên tiếng kèm theo nụ cười ranh mãnh. Bà Ý thấy vậy cũng cười cười:

– Thế nói xem. Nếu đoán đúng hôm nay cháu không cần làm việc nhà. Đoán sai thì đi rửa chén một tuần nhé. Chịu không?

– Chơi luôn! Cô nhóm máu B nè. Lúc đầu cháu nghĩ là A hoặc B cơ, nhưng cháu thấy tửu lượng cô cao quá chừng. Người nhóm máu A không uống được nhiều rượu bia nên cháu chắc chắn là nhóm B. Còn chú Lâm nhóm máu A.

– À ha! Sai rồi nha! Mẹ em nhóm máu O đó. – Như đang gọt rau quả nhảy cẫng lên.

– Ơ.. Thật ạ? – An ngơ ngác quay sang bà Ý

– Ừ, cô nhóm O. Còn chú nhóm A thì cháu đoán đúng rồi. Tiếc nhỉ, tuần này cháu vất vả rồi.

Dứt lời, bà Ý bật cười ha hả. An thì méo xệch cả mặt. Đen thế chứ! “Nhưng mà, nếu cô nhóm O, chú nhóm A, bé Như nhóm O, vậy thế quái nào thằng Duy nhóm AB được nhở?” – An nghĩ.

Cơm nước xong xuôi, An lại còng lưng vào bếp rửa chén dĩa. Duy thương tình, ở lại bếp nói chuyện phiếm cùng.


– Mày không phận sự thì phắn đê, ở đây làm é* gì? – An lườm lườm

– Ai bảo mày ngu cơ! Bày đặt tiên tri tiên đoán.

– Mà mày này. – An trầm ngâm một lúc lâu rồi mở miệng – Tại sao mày lại có nhóm máu AB?

– Hử?

– Ba mẹ mày, rồi Như, chẳng ai có nhóm máu B cả. Sao mày lại có nhóm AB?

– Ừ thì.. Đột biến gen ấy mà!

Duy đáp bừa, đôi mắt có phút phức tạp khó đoán. An thấy được tất cả, liền khẳng định suy đoán trong lòng mình.

– Duy, nói tao nghe đi, mày với Như có phải anh em ruột không?

– Mày.. Mày nói cái quái gì vậy?

– Duy, tao là bạn thân nhất của mày mà, phải không? Nói thật tao nghe, đi Duy!

An khẩn thiết nài nỉ, chất giọng dịu dàng vô cùng. Lòng Duy rối bời. Cậu chẳng biết phải làm gì cả. Nên nói thật, hay tiếp tục chôn sâu nó đây?

– Duy, tao tin tưởng mày nhất, và tao mong mày cũng vậy. Tao không trách cứ hay xem thường gì mày cả, mày biết mà. Tao chỉ muốn mày chia sẻ với tao, khó lắm sao hả Duy?

An biết Duy đang xao động, liền cố ý đánh thêm đòn tâm lý. Tính cách Duy thế nào, cậu hiểu rõ hơn ai hết. Cậu muốn biết sự thật, như thế có gì sai sao?

Chợt, Duy bật cười ha hả, vỗ vai An mà nói:

– Ba láp ba xàm vừa thôi An. Tao với nó không phải anh em chẳng lẽ là bố con à? Mày ôn thi lắm quá nên lên cơn đấy hả? Thôi lo rửa chén đi, tao đi ngủ đây. Lâu lắm rồi tao chẳng ngủ trưa.

Không đợi An phản ửng, Duy chạy vội lên phòng, khép cửa thật chặt.

An nhìn theo bóng lưng Duy, lòng chùng xuống, khẽ thở dài.

Duy dựa lưng vào cửa, khẽ nhắm mắt, từng nhịp tim đập liên hồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.