Đọc truyện Xin Chào, Em Gái! – Chương 17: Kế sách tại website TruyenChu.Vip
Chap này dành tặng bạn Bronymia – người vote thứ 100 ☆☆☆
Cảm ơn mọi người thời gian qua đã luôn ủng hộ tớ nhé!
Nó thân mật khoác vai Hương chạy đến khu lớp 12. Duy và An cũng vừa xong, thấy nó mang bạn đến liền tốt bụng chào hỏi:
– Nhanh chân dậy má. Ai đây? – Duy chau mày dò xét
– Chào em, em là bạn của Như hả? – An nở nụ cười thân thiện
– Dạ.. Em chào hai anh. Em là Hương, lớp trưởng của Như. – Hương đỏ mặt giới thiệu
– Hôm nay hai anh về trước đi. Em về chung với Hương được rồi. – Như
– Sao thế? Anh về chung không được à? – An
– Dạ, dạ được chứ anh! Anh cứ về chung với tụi em cho vui, Như hen!
Hương quay sang nó, khuôn mặt đỏ như gấc. Nó dễ chịu gật đầu.
Trên đường đi, An, Hương và Như tíu tít trò chuyện, để mặc Duy ở đằng sau. Đang đến lúc vui, Duy vội vượt lên, lôi ngược nó ra đằng sau. Nó ú ớ vài câu rồi kéo dài khoảng cách với An và Hương.
– Bạn mới? – Duy giở giọng nghi ngờ
– Vâng. Lớp trưởng. Người bảo vệ em. – Như mỉm cười
-.. Không an toàn.
– Uôi, em biết mà! Đệ tử của anh không có bèo đâu nghen.
– Ừ. Sao phải bảo vệ?
– Quen anh An, bị oánh ghen – Như nói rồi cười hì hì- Tụi nó bảo em không được nói với anh. Mà em lỡ nói rồi. Ahi ~~
– Cái… – Duy gào lên
– Không sao không sao mà! Lần này em tự giải quyết được. Thật đấy! Anh hai, em lớn rồi!
Như nói, giọng chắc nịch. Đôi mắt đen hun hút kia lộ rõ vẻ kiên định hiếm thấy. Duy thở dài rồi gật đầu. Bị đánh ghen sao? Liệu con bé có xoay xở được không? Dù nghi ngờ nhưng cậu vẫn chẳng mở lời.
Đến nhà Hương, cả bọn dừng lại chào hỏi một lát. Hương quyến luyến nhìn An, không nỡ rời. Nó nhanh mắt thấy vậy, liền chạy đến khoác tay cậu:
– Anh, anh tạm biệt bạn em đi. Hương là bạn thân của em đó, anh phải đối xử tốt với cậu ấy, coi như là vì em, nha! Em thương anh lắm ấy!
An nghe vậy, ngẩn ngơ mất một lúc mới mở miệng đáp trả lại:
– Ừ, anh biết rồi. Anh cũng thương Như lắm!
Nói rồi cậu nhéo má Như. Hương thấy vậy thì ráng gượng cười, chào tạm biệt rồi chạy biến vào trong nhà. Duy hơi chau mày, tim vô tư nhảy tango cùng mạch máu.
Về đến nhà, Duy bỗng kích hoạt trạng thái phòng bị. Chiếc xe đạp bẩn bẩn mà cậu đèo hằng ngày đã được ai lau rửa sạch sẽ thế kia? Mấy đôi dép mới lúc sáng mỗi nơi một em mà bây giờ lại ngoan ngoãn yên vị trên kệ? Chả có nhẽ nhà mình có trộm?
– Về rồi hả mấy đứa?
Bà Ý chạy ra hỏi, trên tay vẫn còn đôi đũa và chiếc tạp dề hình con thỏ.
– Ba mẹ về sao không bảo con trước? – Duy cởi giày, lơ đãng hỏi
– Cha, sườn xào chua ngọt chắc luôn! – Nó chun mũi ngửi rồi lon ton chạy vào bếp
– Sao thế? Có gì giấu tui hay sao mà phải báo?
Nghe mẹ nói vậy, cậu bất giác bật cười. Mẹ cứ luôn trẻ con như thế!
– Đâu có, báo để con mua hoa hồng về đón tiếp mẹ.
– Khiếp! Anh dẻo miệng quá cơ! Thôi hai đứa đi thay đồ đi rồi xuống ăn cơm.
Duy cười cười rồi vác cặp lên phòng.
Trong bữa ăn, gia đình họ nói chuyện rất rôm rả. Lâu rồi không khí trong nhà mới vui vẻ như vậy. Ông Lâm cũng bảo, lần này chắc sẽ ở nhà luôn, không đi đâu nữa.
– Thật hả ba? – Nó mừng rỡ hỏi
– Ừa. – Ông Lâm cưng chiều nói – Tự nhiên thấy hai ông bà này chẳng quan tâm con gì cả. Ba đã giải quyết công việc bên Anh rồi, mở thêm một chi nhánh ở đây. Từ giờ ngày nào cũng ở nhà để mắng chửi hai đứa.
– Mà này, nghe nói con có người yêu rồi hả?
Đột nhiên bà Ý quay sang Như, hỏi thẳng. Nó ngập ngừng, ném thẳng ánh mắt dao găm vào ông anh trai. Duy nhún vai vẻ vô tội vạ.
– Mẹ biết ngay mà! Tốt bụng dễ thương như nó ai mà chẳng mê!
Ông Lâm hắng giọng nhìn vợ, bà liền biết ý mà tủm tỉm cười. Dù gì bà cũng là con gái mà, thích trai đẹp là bản năng sinh tồn chứ có phải bà muốn đâu!
Như chỉ biết cắm cúi xới tung bát cơm, nét hồng đã ửng đến mang tai. Duy vẫn tỉnh bơ gắp thêm miếng sườn, mặc kệ đám lửa đang cháy lớn trong lồng ngực.
~~
– Hương, lát ra về anh An rủ đi ăn kem á, Hương đi không?
Như quay đầu hỏi Hương. Đã tiết 2 rồi, trời vẫn còn đang nắng gắt lắm. Từng giọt mồ hôi thi nhau rơi trên khuôn mặt cô bé.
– À ừ, đi chứ. – Hương ái ngại đáp – Mà..Như thích anh An thật hả?
– Thích chứ! Sao hả Hương?
– Tớ thích Như lắm nên tớ mới nói nhé! Thật ra, tớ nghĩ Như không nên quen anh An đâu.
Thấy Như im lặng, đôi lông mày nhướn cao, Hương lại vội tiếp lời:
– Tớ không có ý gì đâu. Tại Như thấy đấy, anh An vốn giỏi, lại nổi tiếng như vậy, nhiều người theo lắm. Như quen ảnh sẽ bị soi mói, ghen tị đủ điều, sau này sẽ còn gặp khó khăn. Chưa kể vụ mấy đứa lớp mình bắt nạt Như, sau này sẽ còn nhiều người nữa đấy. Anh An sẽ không bảo vệ Như mãi được. Với cả anh ấy sắp thi tốt nghiệp rồi, mình cũng vừa bước vào giai đoạn nguy hiểm, nên dành nhiều thời gian học hơn là chăm chút cho tình cảm.
– Anh An học giỏi mà! Tớ tin anh ấy đủ tài năng đỗ vào một trường đại học danh tiếng.
– Giỏi thì giỏi chứ, vướng vào tình cảm vẫn rất rắc rối. Hôm nọ tớ còn thấy hắn khoác vai một chị nào vào trong bar đấy, rồi bữa khác có người bảo hắn đi vào khách sạn với một con nhóc cấp 2. Người yêu cũ, sau khi biết hắn bắt cá hai tay cũng bỏ đi biệt tăm đấy. Cả trường ai cũng bảo vậy cả. Người không có đạo đức như hắn, Như đừng dây dưa nữa!
– Hương hâm mộ anh An lắm mà, sao lại nói vậy?
– Tớ hâm mộ vì tài năng thôi, còn nhân cách của hắn tớ không ưa được. Tớ rất thích Như, vì Như hiền, lại còn tốt bụng nữa nên tớ mới khuyên vậy thôi. Tất cả cũng vì muốn Như tốt hơn. Nếu có gì sai thì Như bỏ qua nghen, coi như tớ chưa nói gì.
Như mỉm cười. Nếu không biết sự thật, chắc chắn Như sẽ bị lừa mất thôi. Đôi mắt chân thành, giọng nói ấm áp, anh An mà thấy chắc chắn sẽ mềm lòng ngay.
Nhưng, anh ấy chỉ có thể nghe qua điện thoại.