Đọc truyện Xin Chào, Con Mèo Của Tôi! – Chương 57: Quyển 5 –
Tiệc rượu hôm nay là một gặp gỡ, giao lưu, gần như tụ tập nhân vật nổi tiếng các giới của khu vực Hoa Đông, hàng năm cũng sẽ tổ chức định kỳ một lần. Lần này tổ chức tại Thành phố N, nơi này là một tòa biệt thự tư nhân, trang trí đơn giản, khiêm tốn không xa hoa, Ba anh em Dương gia và bọn Lâm Vĩ Ba đứng trên ban công nhìn phía dưới có mấy chiếc xe lục tục đến. Dương Sơ Nhất cau mày, “Vĩ Ba, cậu nói Tiểu Mễ hôm nay đã gặp cô gái Phan gia kia?”
Lâm Vĩ Ba gật đầu một cái, “Nàng nói nàng đã biết Lâm Dương đến Thành phố N rồi, tôi liền bảo Lý Phong đi thăm dò xem người hẹn nàng gặp mặt ở ESPRESSO là người nào, kết quả phát hiện là cô gái ấy, tiếp đến nàng muốn đi Vân Sức, nàng nói Phó Thụy Dương sẽ đến đón nàng, bảo bọn tôi đừng đi theo nàng nữa”.
“Đi Vân Sức? Phó Thụy Dương đi đón nàng?” Dương Sơ Nhị có chút nghi ngờ, ba anh em nhìn nhau.
“Chẳng lẽ thằng nhóc Phó Thụy Dương kia hôm nay muốn dẫn Tiểu Mễ đến đây?” Dương Sơ Tam trừng mắt.
“Tôi chính là muốn nói cái này”. Lâm Vĩ Ba gật đầu một cái, “Tôi cũng không có biện pháp, Tiểu Mễ nhà các người là tiểu yêu tinh, có phải nàng được huấn luyện hay không?”
“Cậu mới phải yêu quái đấy” Dương Sơ Tam dùng cùi chỏ thọc Lâm Vĩ Ba một cái.
“Tốt, đã tới rồi”. Dương Sơ Nhị cười khổ nhìn xuống dưới lầu bĩu bĩu môi. Phó Thụy Dương ôm Đường Tiểu Mễ từ trên chiếc BMW bước xuống.
“Tên thằng nhóc kia còn chưa tới chứ?” Dương Sơ Nhất trầm giọng hỏi. Dương Sơ Nhị gật đầu một cái, nói với Lâm Vĩ Ba: “Vĩ Ba, bảo người của cậu rút lui trước đi”.
“Lão Tam, hôm nay cậu cùng Vĩ Ba chú ý nhiều một chút, chẳng qua, tất cả vẫn phải nhìn ý tứ của Tiểu Mễ, chúng ta đi xuống đi, xem Phó Thụy Dương lại chơi trò gì một chút”. Dương Sơ Nhất nhìn sang lầu dưới thấy một đôi tiên đồng ngọc nữ liền dẫn đầu xoay người xuống lầu.
Phó Thụy Dương ôm trọn vòng eo của Đường Tiểu Mễ, khi đến cửa đại sảnh thì một đứa bé đứng giữ cửa tới cầm áo khoác, Đường Tiểu Mễ khẽ cắn môi dưới, lén nhìn Phó Thụy Dương một cái, chậm rãi cởi áo khoác ra, đưa cho đứa bé giữ cửa.
Phó Thụy Dương bây giờ mới nhìn rõ y phục hôm nay của nàng, Phương Vân quả nhiên vất vả công sức, chiếc sườn xám này do Phương Vân thiết kế theo moden của Pháp, lúc ấy có rất nhiều người tên tuổi đặt mua giá cao nhưng Phương Vân từ chối, không ngờ, hôm nay lại mặc trên người của nàng, nhìn bộ dáng của nàng không được tự nhiên, hiển nhiên là không biết giá trị của chiếc sườn xám này.
Cởi áo khoác ra, hiển nhiên Đường Tiểu Mễ lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, một cô gái tóc ngắn như vậy, mặc trang phục sườn xám đặc biệt truyền thống Trung Quốc, đi giày cao gót, vóc dáng Đường Tiểu Mễ càng lộ vẻ cao gầy, đường cong cả người lả lướt có lồi có lõm, da thịt trắng nõn lộ ra làm người ta mê say, chiếc áo sườn xám màu xanh dương, hoa văn in trên áo là truyền thống Trung Quốc, chiếc sườn xám này vừa vặn che lấy cặp đùi, một đôi chân thon dài, toàn thân cao thấp, trừ chiếc vòng ngọc trên cổ tay, còn có chiếc nhẫn đính hôn thì không thấy bất kỳ món trang sức nào khác. Ở nơi này tất cả đều mặc y phục dạ hội trong tiệc rượu, đột nhiên xuất hiện một cô gái mặc sườn xám ngắn như vậy, ý vị sâu xa nói không nên lời, thật thoải mái.
Đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc không hề che giấu, Phó Thụy Dương càng dùng sức ôm chặt chiếc eo nhỏ của Đường Tiểu Mễ, vừa mỉm cười chào hỏi cùng mọi người, vừa khẽ nghiêng đầu, hơi thở nóng bỏng mang theo hương Bạc Hà nhàn nhạt, thổi tới bên tai và trên mặt Đường Tiểu Mễ, “Bộ y phục này về sau không cho mặc”. Trong giọng nói rất bá đạo.
Đường Tiểu Mễ bất mãn bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại khó chịu nhìn Phó Thụy Dương: “Khó coi? em biết ngay mà! em cũng không muốn mặc như vậy, đều do Thím Vân cả”. Vừa nói vừa cúi đầu khom lưng muốn kéo vạt áo xuống dưới một chút, nhưng phía trên lại trũng xuống một chút, mấy lượt kéo lên kéo xuống, Phó Thụy Dương nhìn không được rồi, nắm chặt cái tay không an phận kia, rất may nơi này không có đám chó săn, không ai nhàm chán đi theo chụp ảnh, cô gái này không biết, những động tác lúc nãy, không biết đã làm no mắt người nào rồi, ánh mắt sắc bén quét một vòng xung quanh, quay đầu hạ thấp giọng nói: “Đường Tiểu Mễ, em còn lộn xộn một chút nữa xem!”
Đường Tiểu Mễ không vui, người này cũng rất kỳ quái đi, trước đó vài ngày hắn đối với nàng dường như rất tốt, thì ra đều do nàng cảm giác sai rồi, người này vẫn hung dữ như vậy, khó thân cận như vậy, âm hiểm, quá âm hiểm! Ánh mắt nghiêng nhìn đến mấy bóng dáng quen thuộc đang đi tới, Đường Tiểu Mễ tránh khỏi tay Phó Thụy Dương, chạy đến giữa Dương Sơ Nhất và Dương Sơ Nhị, đắc ý nhìn Phó Thụy Dương làm mặt quỷ.
Trong mắt mọi người đều không khỏi kinh ngạc, Lâm Vĩ Ba từng nói qua, hắn đối với Đường Tiểu Mễ có ấn tượng đầu tiên là trong sáng, mặc dù sau này bị nàng biến thành tiểu yêu tinh đã phá vỡ hình tượng này, nhưng hôm nay, lại thêm vẻ nhu mì, bọn họ cũng không biết thì ra vóc người Đường Tiểu Mễ đầy đủ như vậy, bình thường thấy nàng mặc y phục rộng lùng thùng, chưa nhìn thấy thấy qua như trước mặt thế này.
“Tiểu Lâm Tử, em biết rõ khó coi, anh nhìn nữa, em sẽ nói Sơ Tam khoét mắt anh”. Đường Tiểu Mễ làm ra bộ dáng hung tợn, núp sau lưng Sơ Nhị, thò đầu ra, trên mặt đầy bất mãn.
Ánh mắt của Phó Thụy Dương và ba anh em Dương gia lập tức tập trung nhìn Lâm Vĩ Ba, Lâm Vĩ Ba cười khổ nhún nhún vai: “Bà cô ơi, em hôm nay như vậy, người nào lại nói em không đẹp, mới nên bị khoét mắt”.
Ba anh em Dương gia lúc này mới hài lòng chuyển tầm mắt, Phó Thụy Dương khóe mắt lại mơ hồ nhảy lên một cái, đưa tay kéo Đường Tiểu Mễ từ sau lưng Dương Sơ Nhị đến bên cạnh mình, ôm thật chặt, lúc này mới gật đầu hướng mọi người ý bảo: “Đại ca, nhị ca, Tam ca”.